Trong tương lai, Trái Đất không còn là nơi thích hợp để nhân loại có thể sinh sống được nữa. Những người khỏe mạnh và thông minh nhất đã tạo ra phi thuyền để di cư đến một hành tinh khác. Nơi này có điều kiện tự nhiên vô cùng giống Trái Đất, chỉ là tràn đầy hiểm nguy, vô số con quái vật hung ác có thể vồ chết loài người bất cứ lúc nào.
Tại đây, con người lại tiếp tục phát triển và tiến hóa, để thích nghi với môi trường thì dần dần thể chất và trí lực của họ cũng thay đổi. Cho đến ba ngàn năm sau, loài người đã có tuổi thọ trung bình là ba trăm đến năm trăm tuổi, sức mạnh cơ thể và trí óc cũng được tăng cao, thậm chí còn có phân cấp. Cao nhất là cấp SSS, đến cấp SS, S, A, B,... thấp dần cho đến cấp F là thấp nhất.
Để chiến đấu với những quái vật ngoài hành tinh, con người dần thức tỉnh dị năng. Có các loại dị năng như: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và dị năng đặc biệt bao gồm hệ lôi, băng, độc, phong. Hai dị năng hiếm có nhất là điều khiển tinh thần và hệ chữa trị. Dị năng cũng chia cấp từ SSS thấp dần đến F.
Đế quốc năm thứ 3000, hoàng đế Alexander đã tạo nên một đế chế vô cùng hùng mạnh. Vô số cuộc xâm lược đã diễn ra, đến cuối cùng Đế Quốc vẫn luôn là kẻ chiến thắng.
Mà sự chiến thắng này phải kể đến công lao vô cùng to lớn của thượng tướng Nicolas Á Phong.
Nhờ có hắn và một số tướng khác mà Đế Quốc trở thành một con quái vật khổng lồ, sánh được với Đế Quốc chỉ có thể là quân Liên Minh bí ẩn.
Vị thượng tướng trẻ tuổi này là tình nhân trong mộng của biết bao cô gái. Nhưng tiếc cho các cô ấy, hắn đã có một người vợ vô cùng xinh đẹp. Những tưởng hai người sẽ hạnh phúc, tuy nhiên sự thật lại không như vậy…
Hôm ấy là một ngày âm u, trời mưa rả rích.
Phương Tịch Lam thông qua quang não* nhìn thấy những hình ảnh nóng bỏng đó, đôi mắt cô cay xè, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Giữa căn nhà rộng lớn xa hoa lại chỉ có mình cô ngồi đó, lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh.
Tựa như một lữ khách cô độc từng có nhà, nhưng lại bị người thân bỏ rơi.
Mà người thân cận với cô nhất, người mà ngày đêm đầu ấp tay gối, từng trao cho nhau tất cả, từng khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đế quốc… giờ đây lại đang đè lên thân của một người phụ nữ khác, điên cuồng làm.
Vẻ mặt thỏa mãn và sung sướng kia của hắn khiến Phương Tịch Lam lòng đau quặn thắt.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, đã từng có ba năm yêu nhau, bảy năm hôn nhân hạnh phúc.
Có ai đó đã từng nói rằng: Một cuộc hôn nhân thường gặp khó khăn vào năm thứ sáu và dễ sụp đổ vào năm thứ bảy. Nếu cặp vợ chồng nào trụ được qua bảy năm thì nhất định sẽ hạnh phúc.
Bây giờ Phương Tịch Lam đã chiêm nghiệm rõ điều đó rồi.
Cô mỉm cười chua xót, lòng quặn đau nhưng vẫn bình tĩnh vào bếp, nấu những món ăn ngon nóng hôi hổi cho chồng mình.
Hôm nay là sinh nhật của cô, Phương Tịch Lam tự mình làm một chiếc bánh kem lớn, cô vẫn muốn cố gắng níu kéo sự chú ý của vị thượng tướng đại nhân lạnh lùng kia.
Xong xuôi tất cả, cửa nhà cũng mở ra, Nicolas Á Phong người đầy mùi nước hoa phụ nữ từ bên ngoài tiến vào. Hắn lạnh nhạt nhìn cô rồi lại nhìn những món ăn trên bàn, hừ lạnh tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn ngồi xuống ăn.
Có một sự thật là vị thượng tướng đại nhân dưới một người trên vạn người này vô cùng kén ăn. Đồ ăn ngoài hay thậm chí là món do đầu bếp đệ nhất đế quốc chế biến hắn cũng không nuốt trôi nổi. Nhưng do từ bé đã được Phương Tịch Lam nấu ăn cho, thế nên Nicolas Á Phong chỉ ăn được mỗi món mà cô nấu.
Suốt bữa ăn hắn vẫn luôn im lặng, cứ như chỉ nói với cô một câu thôi cũng sẽ làm tốn thời gian quý báu của hắn.
“Anh…” Phương Tịch Lam nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là…” Vừa nói cô vừa đẩy chiếc bánh kem bên cạnh sang phía hắn, ý muốn nói hôm nay là sinh nhật cô, cô muốn hắn cùng vui với mình.
“Tịch Lam, ly hôn đi.”
Cùng lúc đó, Nicolas Á Phong bình thản nói lên lời đề nghị của mình.
Phương Tịch Lam sững sờ, cô mở to mắt, không dám tin nhìn hắn.
“Tại sao?” Lúc này, cô không cầm được nước mắt nữa, từng hạt lệ châu khẽ rơi, mỹ nhân rơi lệ khiến người khác dễ động lòng. Thế nhưng Nicolas Á Phong vẫn không mảy may dao động.
Hắn cười nhạt: “Tôi chơi chán rồi.”
Cả người cô run rẩy: “Chúng ta đã ở bên nhau mười năm.”
“Thì sao?”
“Em đã có…” Phương Tịch Lam sờ vào bụng của mình, ở nơi đó tồn tại một sinh linh vừa mới hình thành, cô muốn nói cho hắn biết, con có thể là lý do để níu kéo hắn ở lại bên cô.
Thế nhưng dù có nói thì sẽ như thế nào? Liệu hắn có chấp nhận đứa bé này hay sẽ kêu cô đi phá?
Phương Tịch Lam không muốn như thế, cô cũng nhận ra mình quá tồi tệ khi muốn dùng đứa bé để uy hiếp Nicolas Á Phong.
“Có cái gì? Cô có con?” Hắn nhướn mày nhìn cô.
Phương Tịch Lam mím môi, do dự thật lâu rồi lắc đầu: “Không… không có con. Em muốn nhưng mà không có con.”
Lý trí mách bảo bây giờ cô phải nói dối, nếu không bảo bảo sẽ khó có thể bảo toàn tính mạng.