Cuộc gọi đầu tiên sau khi ly hôn lại là tin tức vợ cũ đã chết.
Phương Tịch Lam đã chết.
Nicolas Á Phong khi nghe được tin này cũng không có bất cứ phản ứng gì, hắn chỉ ngồi im ở đó, sắc mặt trầm lại, kiên nhẫn nghe người ở đầu dây bên kia nói. Sau khi người nọ trình bày xong, Nicolas Á Phong mới tắt quang não.
Trong ánh mắt của hắn không một tia dao động. Dù hay tin người đầu ấp tay gối bên mình mười năm đã vì nổ máy bay mà chết, cũng không hề khiến hắn mất bình tĩnh.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là: Vợ cũ đã chết.
Những người trong phòng VIP thấy sắc mặt hắn quá bình tĩnh liền hiếu kỳ đi lại hỏi han: “Thượng tướng, Phương Tịch Lam đã nói cái gì vậy?”
Nicolas Á Phong lười biếng tựa vào ghế sô pha, đầu ngửa ra phía sau, tay gõ gõ lên thành ghế, vô cảm đáp: “Không có gì.”
Mọi người đều tò mò muốn tiến lên hỏi cho rõ, nếu biết được tin hôm nay, sau đó đem đi truyền miệng khắp giới thượng lưu thì chắc chắn sẽ vui lắm.
Garrick thấy tình hình không ổn nên ngăn cản đám người lại. Một người trong số đó gắt gỏng: “Anh buông ra coi! Tôi phải hỏi thượng tướng cho ra lẽ, rốt cuộc Phương Tịch Lam đã nói cái gì?”
“Cậu muốn bị phạt roi giống James không?”
Một câu nói liền khiến cho đám người ngừng lại hành động. Bọn họ tuy tò mò nhưng cũng không tò mò đến mức đem cả mạng sống ra đặt cược như vậy.
Thính lực của Nicolas Á Phong hơn người, hiển nhiên cuộc trò chuyện của họ đã rơi vào tai hắn. Nhưng hắn lại đột nhiên không có hứng thú phạt nữa.
Căn phòng VIP đột nhiên chìm vào tĩnh lặng. Một lát sau, Nicolas Á Phong nhổm người dậy, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn từ từ uống vào. Rượu chỉ có một chút nhưng hắn lại uống rất lâu…
Uống xong hắn đặt ly rượu rỗng lên bàn, không nhanh không chậm nói: “Một cuộc gọi nhàm chán và giả dối.”
Cũng chỉ là một cuộc gọi đầy sự mưu tính. Tìm người giả làm bác sĩ sau đó thông báo tin cô đã chết, mục đích là khiến hắn thương hại. Phương Tịch Lam đang muốn níu kéo sự chú ý của hắn, cô muốn bọn họ quay lại.
Nicolas Á Phong hắn ghét nhất loại người này.
Hắn đặt xu ra giữa bàn, nói: “Tiếp tục chia bài.”
Mệnh lệnh của thượng tướng đã ban ra, ai dám chống lại? Bọn họ tỏ vẻ xu nịnh ngồi xuống quanh bàn, tiếp tục những ván bài.
Chẳng qua mấy ván sau cuộc điện thoại đó Nicolas Á Phong có chút thất thần. Nếu lúc nãy trong tay toàn bài xấu nhưng hắn vẫn có thể lội ngược tình thế để chiến thắng, ăn thật nhiều xu thì bây giờ trong tay toàn là bài tốt nhưng hắn lại thua. Mấy ván tiếp theo, hắn thua toàn bộ số xu mình đã thắng.
Rạng sáng hai giờ, Nicolas Á Phong đứng lên nói: “Tôi về trước, toàn bộ tiền cứ tính cho tôi.”
Garrick thắc mắc hỏi: “Sao cậu không ngủ lại đây luôn? Trên phòng còn có Hy Tuyết tiểu thư đang đợi.”
Nicolas Á Phong lắc đầu: “Sáng mai tôi đến đón cô ấy sau.” Dứt lời hắn đi một mạch không quay đầu lại.
Hắn lái xe về nhà. Căn nhà vốn luôn sáng đèn đợi hắn trở về bây giờ lại tối om, lãnh lẽo đến cùng cực.
Vậy cũng tốt, chết rồi cũng tốt! Từ giờ sẽ không có ai ngăn cản hắn làm này làm kia nữa.
Căn nhà này hắn mua từ khi cưới cô, từ ngày đón Phương Tịch Lam về, cô luôn muốn làm cho nó trở nên có hơi ấm gia đình hơn. Vì vậy nên luôn đặt những món đồ đôi ở khắp nơi.
Quần áo đôi, giày dép đôi, bàn chải đánh răng cũng cùng loại, chén bát đũa muỗng tất cả đều có đôi có cặp…
Khoảng thời gian đầu hắn…
Đột nhiên Nicolas Á Phong đứng sững người lại. Lúc đầu cảm xúc của hắn đối với cô là gì?
Hắn chỉ nhớ rằng mình được hoàng đế giao nhiệm vụ tiếp cận cô để điều tra việc Phương gia phản quốc. Cuộc hôn nhân của bọn họ từ đầu đến cuối chỉ có Phương Tịch Lam đơn phương tình nguyện, còn hắn chỉ vì mục đích cá nhân nên mới giả vờ thâm tình với cô.
Nhưng… thật sự là như vậy sao?
Sao hắn lại cảm giác có chút kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào thì hắn lại không nhớ ra được. Ký ức giống như một mảnh hỗn độn.
Mà thôi, không nhớ ra được cũng tốt! Nicolas Á Phong hắn không thích sự trói buộc. Nhiệm vụ đã kết thúc rồi, Phương gia đã bị diệt trừ, một Phương Tịch Lam luôn trói buộc hắn cũng đã chết.
Từ bây giờ hắn chính thức tự do, không ngại trong nhà có người đang chờ nữa.
Nicolas Á Phong đứng trước huyền quan. Cả người hắn chìm trong bóng đêm tĩnh lặng và u ám lạnh lẽo. Hắn cởi giày ra cho vào tủ, đột nhiên hắn nhận ra tủ giày trống rỗng.
Hóa ra trước khi rời đi, Phương Tịch Lam đã đem toàn bộ những gì thuộc về mình theo. Bây giờ trong nhà chẳng còn món gì thuộc về cô nữa. Chỉ còn lại đồ dùng cá nhân của hắn.
Giày dép, quần áo, đến cả những món đồ đôi… cũng chỉ còn lại của Nicolas Á Phong hắn mà thôi.
Hắn không bật đèn lên mà đi cứ để dinh thự tối như vậy.
Nicolas Á Phong đi vào phòng, vẫn như thường lệ mà sinh hoạt. Thay đồ xong hắn lên giường ngủ.
Chiếc giường rộng như vậy trước kia đều là hai người nằm, bây giờ chỉ còn một mình hắn.
Rộng rãi thoải mái, cũng tốt.
Thế nhưng đêm đó, Nicolas Á Phong trắng đêm khó ngủ.