“Vậy thì tốt.” Hắn đứng lên, như một vị chúa tể từ trên cao nhìn xuống ban phát ánh nhìn cho thường dân: “Bởi vì tôi sẽ không bao giờ để cho một người con gái của một gia tộc suy tàn mang thai con của mình. Không có thì tốt, nếu có thì mau chóng đi phá đi. Đứa bé do một người như cô sinh ra thì chắc chắn cũng chẳng thông minh.”
Lượng thông tin ập đến quá nhanh khiến đầu cô “ong ong” cả lên. Cô không biết nên xử lý thông tin bên nào trước. Một bên đau lòng vì đứa con của cô không được hắn chấp nhận, đứa bé chưa sinh ra đã bị cha nó ruồng bỏ một cách không thương tiếc. Một bên cô không hiểu tại sao hắn lại nói gia tộc cô suy tàn?
“Anh nói gì vậy? Gia đình em và anh môn đăng hộ đối, sao có thể suy tàn?”
Nicolas Á Phong lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt ấy không phải của một người chồng nhìn vợ mình mà giống như nhìn một kẻ xa lạ. Hắn hừ một tiếng, dùng quang não bật TV lên.
Trên TV đang phát tin mới nhất, Phương gia vừa bị hoàng tộc Đế Quốc hành hình trước toàn dân. Nguyên nhân là do cha của Phương Tịch Lam - gia chủ Phương gia - tướng quân Đế Quốc đã cấu kết với thiên hà khác nhằm lật đổ vương triều Đế Quốc.
Tội phản quốc từ xưa đến nay luôn là tội nặng nhất, vì thế nên cả gia tộc để bị hành hình. Chỉ riêng Phương Tịch Lam vì đã trở thành thượng tướng phu nhân nên được miễn tội. Giờ đây cô là người duy nhất còn sống sót của Phương gia.
“Không…” Phương Tịch Lam quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng: “Không phải như vậy… tuyệt đối không phải như vậy… cha em là một trung thần, Phương gia đã nguyện thề sẽ trung thành với Đế Quốc mãi mãi.”
Bộ dạng của cô hiện tại cực kỳ thảm hại, cả người nhếch nhác ám mùi dầu mỡ, đầu tóc bù xù, mặt mày trắng bệch. Phương Tịch Lam dùng cả hai tay hai chân bò đến chỗ Nicolas Á Phong, cô ôm chân hắn van xin.
“Cứu em… cứu gia đình em… xin anh hãy cứu họ… dù chỉ một người thôi cũng được…”
Nicolas Á Phong chẳng chút lưu tình mà đá cô ra, đúng lúc này chuông quang não reo lên. Hắn dùng giọng điệu âu yếm với người tình nói: “Bảo bối ngoan chờ anh một chút, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Cúp máy, hắn liền thay đổi sắc mặt, dáng vẻ dịu dàng thâm tình lúc nãy bay sạch biến, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, nhìn cô như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh tởm.
“Để tôi nhắc cho cô nhớ, cả gia tộc cô đã bị hành hình từ hôm qua rồi. Tội phản quốc là một tội vô cùng lớn, tôi có lòng cũng không có sức. Chẳng phải Phương gia vẫn còn một hậu duệ là cô đó sao? Hôm nay cô còn sống là nhờ làm vợ của tôi, coi như đó là chút quà tôi tặng cô cho mười năm bên nhau. Giờ thì ly hôn đi.”
Phương Tịch Lam không dám tin nhìn người chồng đã ở bên mình bao nhiêu năm qua.
Cô cười khổ: “Chúng ta đã ở bên nhau mười năm, chẳng lẽ anh…”
“Không cần nghĩ đến quá khứ, chỉ cần biết hiện tại tôi đã chơi chán cô rồi, ly hôn đi, cút khỏi nhà tôi.”
Phương Tịch Lam ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhưng trong suốt nhìn thẳng vào mắt Nicolas Á Phong.
Hai người nhìn nhau, một bên lạnh nhạt, một bên có tình nhưng nhuộm đẫm bi thương.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Cô đã làm gì sai? Rõ ràng lúc trước chuyện tình cảm của cả hai rất tốt. Từ lúc nào ánh mắt dịu dàng chỉ chăm chú nhìn mỗi mình cô đã trở nên đáng sợ như vậy?
Phương Tịch Lam buông tay, cô mỉm cười chua xót, đau khổ cất lời: "Tôi đồng ý, ly hôn đi."
Cô vừa nói dứt câu thì Nicolas Á Phong nhướn mày tỏ vẻ hài lòng. Hắn không quan tâm đến cô cùng bàn tiệc sinh nhật thịnh soạn đó nữa mà rước nhân tình về. Cả hai làm tình suốt đêm trên chiếc giường mà cô và hắn đã từng ngủ cùng nhau bảy năm.
Mà đau đớn hơn nữa, người nhân tình được chồng cô gọi tới nhiều nhất lại chính là bạn thân của cô - Lãnh Hy Tuyết.
Phương Tịch Lam và Lãnh Hy Tuyết cùng nhau lớn lên, tình cảm cả hai rất tốt. Năm cả hai mười tuổi thì ả ta đi sang thành phố khác học tập. Cho đến ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn của Phương Tịch Lam và Nicolas Á Phong, Lãnh Hy Tuyết trở về. Vì quý bạn của mình nên Phương Tịch Lam đương nhiên muôn giới thiệu người bạn thân nhất của mình cho Nicolas Á Phong biết.
Cũng chẳng biết từ bao giờ hai người bọn họ lại lén lút quan hệ sau lưng cô…
Còn gì đau đớn bằng việc cả tình yêu và tình bạn đều quay sang phải bội mình?
Lãnh Hy Tuyết vừa không ngừng kêu rên vì sung sướng, vừa khiêu khích nhìn cô. Khóe miệng ả ta mấp máy: “Đồ thua cuộc.”
Bạn thân thì đang âu yếm với chồng cô, còn bản thân Phương Tịch Lam là thượng tướng phu nhân thì lại phải sang phòng dành cho khách ngủ.
Đúng thật là trêu ngươi.
Chú thích:. Kiếm Hiệp Hay
(*)Quang não: Là đồ công nghệ tương lai, có thể hiểu đơn giản là bản nâng level và tích hợp của máy tính, điện thoại, hệ thống của thời nay.