Chiến Bất Phàm hay tin vô cùng vui mừng. Anh vui đến mức quên tiết chế lại sự hưng phấn, vì thế nên khi đi đón Phương Tịch Lam về nhà, Chiến Bất Phàm không ngừng ôm rồi lại hôn vào má cô.
“Em gái của anh, chúc mừng em đã đỗ thủ khoa!”
Phương Tịch Lam cảm thấy ngại ngùng, cô nhẹ nhàng đẩy Chiến Bất Phàm ra: “Ừm, em cảm ơn anh.”
Hành động gây chú ý của hai người khiến không ít người trong trường ngước nhìn. Nếu không phải Chiến Bất Phàm giả làm anh trai của Phương Tịch Lam thì nhiều người đã tưởng hai người họ là người yêu.
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày bé con chào đời. Phương Tịch Lam vô cùng mong chờ đến ngày đó.
Trước ngày sinh năm ngày, cô phải đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu cảm nghĩ. Bởi vì Phương Tịch Lam chính là thí sinh xuất sắc nhất của khóa này và cũng là thủ khoa đầu vào cả môn lý thuyết lẫn thực hành. Nhiều lãnh đạo cấp cao cũng đến dự lễ chỉ vì muốn xem thử dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS là người như thế nào.
Và họ cũng muốn xem cô thi triển dị năng.
Đúng vậy! Vào ngày chào đón tân sinh viên, thí sinh được chọn lên phát biểu phải thi triển dị năng của mình trước toàn trường.
Sau khi Phương Tịch Lam phát biểu xong, toàn trường vỗ tay không ngớt. Mái tóc trắng của cô tung bay trong gió, thoạt nhìn qua cứ tưởng tiên nữ giáng trần, vô cùng nổi bật. Cô khiến không ít nam nữ sinh phải ngước nhìn, tuy nhiên cũng có vài người ghen tỵ, không ngừng dè bỉu cô.
“Nhìn cái bụng bầu kia kìa! Xấu hổ chết đi được!”
“Thủ khoa đầu vào thì sao chứ?! Vẫn chẳng phải là nhờ đàn ông bao nuôi mà vào được trường hay sao?!”
“Đúng đúng, mấy hôm nay tôi cứ thấy có một người đàn ông tóc vàng chở cô ta đến trường. Tôi điều tra thì biết được anh ta là doanh nhân kinh doanh đá quý, giàu lắm! Chắc hối lộ mới vào được!”
“Cái dị năng hệ chữa trị cấp SSS kia chắc cũng chỉ là khè thiên hạ thôi! Trên đời làm gì có ai sở hữu dị năng hiếm lại bá đạo như vậy đâu cơ chứ?”
“Có hai dị năng hiếm là dị năng chữa trị và dị năng điều khiển tinh thần. Toàn Đế Quốc cũng chỉ có vài người sở hữu, không ai trên cấp B cả. Chỉ có Nicolas thượng tướng đại nhân là sở hữu dị năng điều khiển tinh thần cấp SSS, bá đạo nhất Đế Quốc mà thôi!”
Thế nhưng tất cả mọi âm thanh dị nghị đã phải ngừng hẳn khi hiệu trưởng dẫn một thanh niên cụt tay lên sân khấu. Ông cười hiền từ, nói vào micro cho toàn trường nghe, cũng là để hướng dẫn Phương Tịch Lam nên làm gì tiếp theo: “Chàng trai này là dị năng giả hệ hỏa cấp S của Đế Quốc, chẳng may tham gia đánh trận nên bị trùng tộc cướp đi một cánh tay. Hôm nay tại đây, em Lusica sẽ chữa trị cho cậu ấy.”
Dứt lời, ông quay sang cô: “Trò Lusica, trò làm được chứ?”
Phương Tịch Lam gật đầu: “Vâng.”
Có thể làm được, chỉ là hơi tốn dị năng một chút. Lúc ở dinh thự của Chiến Bất Phàm, cô không ngừng tập luyện. Cô nhờ anh dẫn mình vào các bệnh viện để chữa trị cho những bệnh nhân bị bệnh nặng. Bệnh viện trung ương thành Rajul không phải không có dị năng giả hệ chữa trị, nhưng đều là cấp C, dị năng họ phóng ra thậm chí còn yếu hơn cả dung dịch chữa trị.
Khi Phương Tịch Lam tới, thông qua việc chữa trị cô cũng nhận ra được hạn mức dị năng của mình là đến đâu và cô có thể chữa trị những vết thương gì…
Phương Tịch Lam nhận ra mình có thể khiến một bệnh nhân không may bị cụt tay chân trong chiến tranh mọc tay/chân lại. Và nhiều khả năng khác nữa…. Thách thánh tìm được -- Tr𝑈mTr𝒖𝔂𝓮n﹒vn --
Dĩ nhiên, tất cả những bệnh nhân đã được cô trị khỏi đều phải giữ bí mật về dị năng của Phương Tịch Lam. Cho đến khi cô tự mình công khai với giới truyền thông.
Và hôm nay chính là ngày đó!
Chỉ thấy Phương Tịch Lam bước lên phía trước. Cô trấn an bệnh nhân đang hồi hộp: “Anh đừng lo nhé! Sẽ xong ngay thôi.” Cô cười một cái.
Nụ cười tỏa nắng của cô khiến không ít nam sinh rung động.
Phương Tịch Lam giơ tay ra, đặt trước cánh tay đã mất của chàng thanh niên. Cô nhắm mắt lại, tích tụ năng lượng vào lòng bàn tay. Sau đó giải phóng ra!
Mọi người ngồi bên dưới chỉ thấy từ hai bàn tay của Lusica tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Luồng sáng giống như vỗ về an ủi bệnh nhân, nó bao bọc xung quanh cánh tay bị cụt ấy, rồi không ngừng kích thích tái tạo lại các tế bào vốn dĩ không thể tái tạo được.
Cánh tay của chàng thanh niên dần dần mọc ra, khuỷu tay rồi bàn tay, các ngón tay đều được tái tạo một cách hoàn hảo.
Chỉ mất một phút mà từ một người mất tay, chàng thanh niên đã có lại được cánh tay của mình.
Toàn trường không kiềm được sự cảm thán mà “ồ” lên một cái!
Cái quan chức cấp cao bất ngờ đến nỗi phải đứng lên vỗ tay. Họ kinh ngạc vì sự phi thường của dị năng hệ chữa trị cấp SSS.
Phải biết rằng hiện tại, dung dịch chữa trị tuy có thể tái tạo lại tay chân cho con người, nhưng phí sử dụng rất đắt, và thời gian tái tạo cũng lâu vô cùng. Để tái tạo lại một cánh tay như Phương Tịch Lam đã làm thì phải mất hơn ba năm.
Mà anh chàng thanh niên kia không có tiền chữa trị nên chỉ đành bấm bụng chịu mất tay, ai ngờ lại được hiệu trưởng học viện quân y tìm đến, nói có người có thể giúp anh có lại cánh tay miễn phí, không đau không ngứa.
Chàng thanh niên đã khóc, không thể tin được mà nhìn vào cánh tay của mình, anh khóc vì vui mừng.
“Cảm ơn, cảm ơn cô Lusica! Cô chính là thiên thần đã cứu rỗi cuộc đời tôi!”
Sau giây phút bỡ ngỡ, tất cả sinh viên của trường đều đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ vang trời. Ai ai cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng kính nể. Kể cả những người khi nãy khinh thường chửi rủa cô cũng vậy, bây giờ họ chỉ biết câm nín trước thực lực chân chính. Cũng không ai nói cô vì mang thai mà không xứng đáng nhập học ở học viện quân y nữa.
Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi chiêu trò đều trở nên vô nghĩa.
Hiệu trưởng mỉm cười, ông bước đến đứng cạnh Phương Tịch Lam: “Trò Lusica, trò khiến ta rất tự hào! Từ hôm nay trò sẽ trở thành đối tượng được săn đón nồng nhiệt của nền y học Đế Quốc! Các em, vỗ tay chào đón tân thủ khoa của chúng ta nào!”
Các sinh viên không ngừng vỗ tay. Những lãnh đạo cấp cao cũng lên sân khấu để bắt tay với Phương Tịch Lam. Giới báo chí không ngừng chụp ảnh đưa tin.
Vốn dĩ ngay ngày nhập học, vì dị năng chữa trị cấp SSS thôi mà Phương Tịch Lam đã trở thành người nổi bật nhất khóa này, cũng được giới truyền thông vô cùng săn đón. Hôm nay sau khi chứng thực sự kỳ diệu của dị năng hệ chữa trị thì càng khiến danh tiếng của Lusica bùng nổ hơn nữa. Ngay cả hoàng tộc Alexander cũng bắt đầu chú ý đến cái tên Lusica này.
Khi Phương Tịch Lam xuống sân khấu định đi về chuẩn bị cho ngày sinh sắp tới thì một tốp người đã chặn cô lại/
“Con nhỏ tóc trắng kia, mày đứng lại đó!” Maya dẫn theo một đám người, giữa sân trường chặn đường Phương Tịch Lam.
Cô nghi hoặc quay đầu lại. Thấy người đến là cô gái đã gây sự với mình bảy tháng trước thì thở dài. Phương Tịch Lam biết người đến không có ý tốt.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Dù mày có dị năng hệ chữa trị thì sao cơ chứ? Cái thứ dựa vào sự bao nuôi của đàn ông như mày thì không xứng đáng để vào trường!”
Maya rất ghét Lusica, hay nói đúng hơn là ganh tỵ. Chỉ vì dị năng của Lusica quá đỉnh, gương mặt lại còn xinh đẹp,... hơn nữa cô lại còn nhận được sự mến mộ của Liam nên ả ghét.
Vốn dĩ lúc đầu có thể dựa vào việc Phương Tịch Lam rớt kỳ tuyển sinh đầu tiên để châm chọc, nhưng cô đã trở lại, thậm chí còn ẵm luôn vị trí thủ khoa đầu vào của cả hai môn thi, vì thế nên ả không thể chửi rủa cô bằng lý do đó được.
“Tao không cần biết! Hôm nay tao phải thay trời trừng phạt mày! Anh em lên cho tao!” Maya dẫn đầu xông lên định đánh cho Phương Tịch Lam sảy thai. Chỉ cần cô sảy thai thì phải nghỉ học, đến lúc đó Liam sẽ trở lại yêu thích Maya ả.
Phương Tịch Lam thở dài, vốn dĩ cô không muốn giao chiến với đám thanh niên miệng còn hôi sữa này. Nhưng nếu còn không đánh nữa thì bé con sẽ gặp nguy hiểm.
Maya dẫn đến tổng cộng mười người, đa phần đều là dị năng giả cấp B và C, chỉ có một dị năng giả cấp A.
Nhưng mà… Maya dường như quên mất Phương Tịch Lam là dị năng giả cấp SSS, vậy thì thể lực và trí tuệ của cô cũng không thể thấp được.
Chỉ trong hai phút, Phương Tịch Lam đánh cho bọn chúng đau đến mức kêu cha gọi mẹ. Dù mang bụng to như thế nhưng động tác của cô vẫn nhanh nhẹn.
Maya biến sắc, đám người mà ả dẫn theo cũng nhanh chóng thất thủ. Ả vội vàng dẫn người bỏ chạy, trước khi đi không quên đe dọa: “Mày coi chừng tao đó!”
Phương Tịch Lam thở dài: “Haiz, ngựa non háu đá!”