Nghe Nicolas Á Phong nói vậy, Phương Tịch Lam ngay lập tức hiểu ý hắn.
“Ngài muốn đến đó tiêu diệt Black?”
Hắn im lặng, siết chặt nắm đấm, lát sau lại thở dài: “Đúng, nhưng đó chỉ là một phần lý do. Vẫn còn một lý do nữa khiến anh muốn đến đó.”
Nicolas Á Phong muốn đến đó để gặp mặt Chiến Bất Phàm, hỏi cho ra lẽ tại sao anh lại năm lần bảy lượt muốn hãm hại Phương Tịch Lam.
Hắn đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân, nhưng cũng muốn hỏi rõ ràng. Nicolas Á Phong nghĩ có lẽ Chiến Bất Phàm cũng đoán được hắn sắp lên đường đến chiến hạm quân Liên Minh để tìm kiếm anh.
Nicolas Á Phong không muốn bất kỳ ai khiến cho Phương Tịch Lam phải đau khổ.
Tuy cô không đoán được ý định của hắn là gì nhưng lại ngăn cản quyết không cho hắn đi một mình.
“Tôi đi với ngài. Tôi cũng muốn được tận mắt chứng kiến Black là người như thế nào.”
“Không được! Chiến hạm quân Liên Minh vô cùng nguy hiểm. Em phải ở lại đây để chữa bệnh cho mọi người, đừng đi theo.”
Nghe hắn nói vô cùng có lý, Phương Tịch Lam yên lặng.
Bởi cô không biết nên làm sao.
Cuối cùng, ba ngày sau Nicolas Á Phong lên đường đi đến chiến hạm quân Liên Minh. Còn Phương Tịch Lam thì ở lại quân doanh của binh đoàn 197 để tiếp tục chữa bệnh và tổ chức sắp xếp lại nơi đây.
Vốn dĩ cô muốn đi cùng hắn đến chiến hạm quân Liên Minh là vì muốn tiếp xúc với Black và hỏi gã những phương thuốc cổ đại. Phải biết rằng loài người từ thời xa xưa đã có rất nhiều bài thuốc và phương pháp chữa bệnh hay. Nếu cô biết được nhiều hơn thì sẽ càng cứu được nhiều người hơn nữa.
Nhưng Nicolas Á Phong nói đúng, cô phải ở lại đây ổn định mọi thứ cái đã rồi sau đó… sau đó cô sẽ tự mình đi đến chiến hạm quân Liên Minh sau.
Mọi thứ ở quân doanh đều được cô sắp xếp chu đáo. Ngày qua ngày, dịch bệnh được đẩy lùi gần như 100%. Những binh lính được đưa đi cách ly cũng đã tiêm vaccine và sinh hoạt như bình thường.
Báo chí Đế Quốc không ngừng đưa tin tung hô Phương Tịch Lam. Danh tiếng của cô bây giờ thậm chí còn vang dội hơn cả những idol nổi tiếng nhất.
Lúc này đây, trên một chiếc xe phóng nhanh đến quân doanh, Lãnh Hy Tuyết không ngừng tìm cách để hành hạ Lusica.
Ả nhìn những dòng tin tức trên báo chí, nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ nó! Con chó Lusica, mày nghĩ mày là ai mà dám quyến rũ người đàn ông của bà đây?”
Trong suy nghĩ của ả, Nicolas Á Phong là của một mình ả, dù là ai cũng không thể dành hắn. Ả đã từng hạ bệ một Phương Tịch Lam được thì con nhỏ Lusica này cũng chẳng là gì đối với ả.
Ả cắn móng tay, gương mặt vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng tựa như muốn nuốt chửng tất cả.
“Lusica, tao sẽ không tha cho mày!”
Hơn nữa điều làm ả khó chịu là bây giờ danh tiếng của Lusica quá nổi, hầu hết người dân Đế Quốc đều yêu thích cô, cảm thấy cô chính là vị cứu tinh của nhân loại. Dị năng hệ chữa trị cấp SSS của cô ngàn năm có một.
Theo nhận định của Lãnh Hy Tuyết, Lusica khó đánh bại hơn Phương Tịch Lam rất nhiều. Bởi Phương Tịch Lam khi xưa bị dồn vào đường cùng, gia tộc phản quốc, dị năng không có, sức mạnh và trí tuệ chỉ đạt cấp D, hoàn toàn thua xa ả về mọi mặt, chỉ có sắc đẹp là hơn. Nên ả mới có thể dễ dàng hãm hại cô như vậy.
Còn Lusica hiện tại không chỉ giỏi giang, sức mạnh và trí tuệ còn đạt cấp S, dị năng hệ chữa trị hiếm có, thậm chí còn được cả Đế Quốc yêu thích.
Vậy thì ả chỉ có thể sử dụng vài biện pháp cực đoan mà thôi.
Lãnh Hy Tuyết lắc lắc bình nước thuốc trên tay. Đây là loại thuốc được điều chế từ thời xa xưa, ngay cả khi Lusica có dị năng chữa trị cấp SSS thì sao? Phương thuốc cổ xưa không phải ai muốn giải là giải được đâu.
“Mày phải chết! Không ai được giành đàn ông của tao!”
Đó cũng chính là phương thuốc mà ả đã hạ lên người của mẹ Nicolas Á Phong.
***
Lúc này đây, Nicolas Á Phong đang trên đường đi đến chiến hạm quân Liên Minh. Hắn không hề hay biết rằng khi hắn trở về sẽ đón nhận một rắc rối không hề nhỏ.
Chiến Bất Phàm nhìn những hình ảnh được gửi lên. Anh nhếch mép mỉm cười.
“Cuối cùng thì con mồi cũng tìm đến tận cửa!”
Anh nói với Black đang đứng bên cạnh: “Hia người bọn họ đẩy lùi được dịch bệnh của ngươi rồi kìa. Black, ngươi trở nên vô dụng rồi!”
Trước lời chê trách của Chiến Bất Phàm, Black cũng không mảy may buồn phiền, gã cười khà khà vô cùng ghê tợn: “Thủ lĩnh đừng nói vậy, tôi cũng có ngờ rằng hai con người ghét nhau này lại hợp tác với nhau đâu!”
Anh cười: “Nếu bây giờ chúng ta giết chết Nicolas Á Phong ở đây thì chẳng phải quân Đế Quốc sẽ như rắn mất đầu sao?”
“Ý kiến hay! Thủ lĩnh có cần tôi ra tay không?”
Chiến Bất Phàm phất tay, anh nhìn hình ảnh được truyền tới qua quang não. Nicolas Á Phong ngày càng đến gần, ý cười ngày càng hiện rõ trong mắt anh.
“Không cần, chuẩn bị phòng họp đi. Có lẽ sắp tới tôi sẽ có chút chuyện cần bàn luận với thượng tướng Nicolas đấy. À không… nên gọi là cháu trai mới đúng!”