Ôn Như vừa nói xong, trừ Nhan Tịch, những người khác đều sôi nổi phụ họa, nói nên tỏ vẻ một chút.
Lâm Trạm dựa vào trên ghế, bộ dáng xem náo nhiệt, hắn cảm thấy, lấy tính cách của Tạ Gia Diên, thông thường sẽ không đáp ứng loại chuyện này, nếu cậu ta đáp ứng, vậy chứng minh cậu ta đối với Nhan Tịch có ý tứ không bình thường, còn rất sâu xa, muốn đem Nhan Tịch về làm lão bà, nói cách khác, vì cái gì muốn đến trước mặt ba mẹ Nhan Tịch lấy hảo cảm?
Nhan Tịch hơi xấu hổ, trước tiên nhắn WeChat cho Tạ Gia Diên hỏi anh có thời gian không, lúc sau anh trả lời "Có", cô lại rối rắm nửa ngày.
Cùng ba mẹ ăn cơm với anh trai Gia Diên, sao lại có cảm giác gia trưởng như thế này?
Gãi gãi đầu, Nhan Tịch gõ một hàng:
【Anh trai Gia Diên, ba mẹ em nói thực cảm ơn anh đã dạy bổ túc cho em, đêm nay muốn mời anh một bữa cơm, có thể chứ?】
Trong lòng cô dường như có con thỏ nhỏ đang nhảy loạn, sợ Tạ Gia Diên cự tuyệt, lại sợ Tạ Gia Diên đáp ứng, tóm lại đặc biệt mâu thuẫn.
【Có thể.】
Anh thống khoái mà trả lời hai chữ, Nhan Tịch đôi mắt nhìn chằm chằm di động, suýt nữa muốn nhìn thủng.
Không bao lâu, Tạ Gia Diên lại gửi tới một câu:
【Nếu anh trai không đi, chẳng phải là không cho tiểu Nhan Tịch mặt mũi sao?】
Nhan Tịch nhìn đến câu này, khuôn mặt trắng nõn lại bắt đầu đỏ bừng.
【Cảm ơn anh trai đã cho em mặt mũi.】
Cô trả lời câu này xong, chạy nhanh đi nói cho mẹ, để cho mẹ cùng ba chuẩn bị sẵn sàng.
7 giờ tối, Nhan Tịch đi theo ba mẹ vào một tiệm cơm Tây nổi danh Vân Thành, nơi này là Lâm Trạm đề cử, nói Tạ Gia Diên thích ăn.
Thời điểm một nhà ba người đến, không nghĩ tới thế nhưng Tạ Gia Diên đã đến.
Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần dài màu đen, viền áo sơ mi ôm vào eo, khiến đôi chân trông đặc biệt dài, cả người có loại công tử nhẹ nhàng, cảm giác ôn thuận như ngọc.
Nhà hàng lớn như vậy, trang hoàng tinh xảo, anh đang ở hoàn cảnh như vậy, quý khí đột hiện, hoàn mỹ hòa hợp.
Nhan Tịch bỗng nhiên sinh ra một loại tự ti mãnh liệt, cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân không xứng với không tới.
Nhan Vĩ cùng Ôn Như thấy Tạ Gia Diên, đều lắp bắp kinh hãi, diện mạo anh tuấn dật phi phàm, giống nam minh tinh, chỉ nhìn một cái là khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
"Chú dì, chào hai người."
Tạ Gia Diên đi lên trước đón tiếp, khách khí gật đầu hỏi thăm.
"Cháu chính là tiểu Tạ? Lớn lên thật đúng là lịch sự tuấn tú, vừa thấy chính là nhân vật phong vân trong trường."
Ôn Như khen, làm Nhan Tịch có chút vui vẻ, mẹ có thể thích Tạ Gia Diên, chứng minh mắt nhìn của cô tốt biết bao nhiêu!
Bốn người ngồi xuống, hàn huyên một lát, tiếp theo Lâm Trạm mới đến.
Ôn Như cố ý tìm hắn đến cùng, có hắn đến, sẽ không tẻ nhạt.
"Trên đường kẹt xe, con tới chậm, xin lỗi."
Lâm Trạm ăn mặc áo thun rộng thùng thình cùng với quần đùi, cùng Tạ Gia Diên hình thành đối lập.
Tạ Gia Diên hạ mắt, hoài nghi hắn tới là hủy hoại sân khấu của mình.
Lâm Trạm ngồi bên cạnh Tạ Gia Diên, hắn đụng cánh tay anh, hạ giọng nói:
"Thiết kế đại tá lúc ấy cũng chưa thấy cậu ăn mặc như vậy."
Tạ Gia Diên ngồi nghiêm chỉnh, không phản ứng hắn.
"Tiểu Tạ, cháu nhìn xem cháu muốn ăn cái gì."
Ôn Như đem thực đơn đưa tới trước mặt Tạ Gia Diên.
Tạ Gia Diên gọi một phần bò bít tết, dư quang trộm nhìn tiểu nha đầu một cái, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh, nhưng mà không nhìn anh, bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu buộc bằng kẹp tóc anh đào nhỏ, siêu cấp đáng yêu.
Nhan Tịch kỳ thật là làm bộ bản thân nhìn xung quanh, như vậy ánh mắt đặt trên người Tạ Gia Diên sẽ không bị người khác hoài nghi, lập tức phải cùng anh xa nhau, nhiều lần kiếm lời nói.
Tốc độ phục vụ đồ ăn rất nhanh, Lâm Trạm cầm lấy dao nĩa, một bên cắt bò bít tết một bên tìm đề tài nói chuyện phiếm, cố ý nói về những chuyện khi còn nhỏ của Nhan Tịch.
"Con nhớ rõ Tịch Tịch khi còn nhỏ rất ngốc, em ấy học lái xe đạp học hơn hai năm mới có thể đi, con có một lần cố ý hù dọa em ấy, lừa em ấy ở phía sau đẩy xe, chờ em ấy đạp xong liền thả tay, không nghĩ tới em ấy cả người đều ngã trên mặt đất."
Tạ Gia Diên nghe Lâm Trạm nói như vậy, huyệt thái dương trên trán nhảy dựng.
Dám khi dễ nhóc con như vậy, chán sống rồi?
"Anh còn không biết xấu hổ nói, trên cổ tay em bây giờ còn có vết sẹo kia."
Nhan Tịch lúc ấy ngã đặc biệt thảm, cánh tay cùng chân đều xây xát, còn bị một viên đá nhỏ găm vào, thủng một lỗ nhỏ.
Lâm Trạm thản nhiên cười: "Anh cũng không phải cố ý, không phải cho rằng em sẽ đi được sao?"
Nhan Tịch hừ một tiếng: "Anh từ nhỏ đến lớn đều khi dễ em, đến bây giờ vẫn còn."
"Nào có anh trai không khi dễ em." Lâm Trạm trả lời đến đúng lý hợp tình.
Ôn Như cười nhìn về phía Tạ Gia Diên: "Dì cảm thấy tiểu Tạ không phải là người khi dễ em gái."
Lời này nói xong, bà ngay sau đó hỏi:
"Cháu hẳn là cũng có em gái đi?"
Lâm Trạm nghe thấy vẫn đề này, biểu tình nao nao, vội vàng ngắt lời:
"Ai không có em gái đâu? Cậu ấy đương nhiên cũng có."
Tạ Gia Diên chỉ nhàn nhạt mà đáp ứng, chưa nói cái gì.
Nhan Tịch nhìn thấy biểu tình của anh không thích hợp, vì sao anh họ cô cùng Tạ Gia Diên vừa nói tới vấn đề này liền trốn tránh?
__
Dùng bữa tối vui sướng đến phi thường, Tạ Gia Diên biểu hiện khéo léo lại hào phóng, được Nhan Vĩ cùng Ôn Như thích vô cùng.
Trên đường trở về, Ôn Như đối với Tạ Gia Diên khen không dứt miệng, làm Lâm Trạm không nghe nổi nữa.
"Mợ, mợ không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Ôn Như sửng sốt, hỏi hắn đây là có ý gì.
Nhan Tịch nghe ra hắn muốn nói xấu Tạ Gia Diên, trước khi hắn mở miệng nói:
"Anh ấy là muốn nói, anh trai Gia Diên tuy rằng lớn lên rất ưu tú, nhưng nội tâm anh ấy đáng được chú ý hơn, anh ấy tốt bụng lại kỷ luật, này phải chú ý mới có thể hiểu được."
Lâm Trạm nghe xong lời nói này, xem thường.
Đứa trẻ này thật sự có bản lĩnh.
Nhan Vĩ lái xe đưa Lâm Trạm về nhà trước, Nhan Tịch đã thu thập tốt hành lý đặt ở trên xe, đêm nay theo ba mẹ cùng nhau ở khách sạn, sáng mai liền xuất phát.
Buổi tối cùng Tạ Gia Diên ăn bữa cơm kia, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng anh tạm biệt, lại trước sau không tìm được, xem ra chỉ có thể ở trên di động nói với anh một tiếng.
Mở di động ra, Nhan Tịch vừa định cùng Tạ Gia Diên nói chuyện phiếm, âm thanh mẹ cô ở một bên vang lên:
"Lập tức phải khai giảng, con phải nộp di động lên, về sau chuyên tâm học tập, chỉ cho chơi chủ nhật."
Nhan Vĩ nghe xong, qua kính chiếu hậu nhìn Nhan Tịch, nói:
"Em cũng đừng đem con bé ép quá, từ từ đến."
"Cao trung ba năm, em không đem con bé giám sát chặt chẽ, quay đầu lại thi không đậu đại học tốt thì trách ai? Chờ sau khi ra xã hội, con bé liền biết có bằng cấp có bao nhiêu quan trọng."
Nhan Tịch nghe ngữ khí mẹ cô kích động, vội vàng đảm bảo nói:
"Con nhất định sẽ học tập tốt, mẹ không cần lo lắng."
Cô còn không dám nói cho mẹ, mục tiêu của cô là đậu Vân Đại, vạn nhất thi không tốt, kia chẳng phải vả mặt?
__
Sáng hôm sau, Nhan Tịch theo ba mẹ cùng nhau từ khách sạn ra ngoài, thoạt nhìn cô uể oải ỉu xìu, đầu gục xuống nhìn chằm chằm chân, giống như không ngủ đủ.
Nhưng có Nhan Tịch biết, cô luyến tiếc Tạ Gia Diên, trong lòng không cao hứng.
"Ai?"
Ôn Như đang muốn lên xe bỗng nhiên thấy Lâm Trạm cùng Tạ Gia Diên: "Tiểu Tạ cũng tới."
Nhan Tịch nghe được lời này theo phản xạ mà ngẩng đầu, đáy mắt nhìn thấy Tạ Gia Diên, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Sợ bị người khác nhìn ra khác thường, cô làm bộ ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Bộ dáng ngốc manh chiếu vào trong mắt Tạ Gia Diên, làm anh cảm thấy trong lòng mình có điểm hòa tan.
Anh giống như cảm nhận được ý tứ trước kia của Triệu Triết Hiên.
Con gái là sự tồn tại mềm mại lại dễ thương.
"Cậu ấy đưa cho Tịch Tịch một bộ sách bài tập, tối hôm qua muốn đưa cho em ấy, vừa lúc hai bọn con buổi sáng muốn đi trường học, liền cùng nhau tới đây." Lâm Trạm thay Tạ Gia Diên một phen giải thích.
Hắn sáng sớm nhận được điện thoại Tạ Gia Diên, nói là dẫn anh đi gặp Nhan Tịch đưa sách bài tập, lúc ấy nghe xong hắn liền cười, muốn gặp em gái hắn cứ việc nói thẳng, tìm cái lý do gì đâu.
Nhan Vĩ cùng Ôn Như vội vàng tỏ vẻ cảm ơn, thấy Nhan Tịch không phản ứng, Ôn Như vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
"Còn không mau cảm ơn anh trai."
Nhan Tịch lấy lại tinh thần, hướng Tạ Gia Diên trịnh trọng nói:
"Cảm ơn."
"Thuận buồm xuôi gió."
Tạ Gia Diên khẽ mở môi mỏng, nắng sáng mờ mờ chiếu trên mặt anh một tầng màu sắc vàng nhạt, vẫn lóa mắt như vậy.
Nhan Tịch muốn ôm ôm anh, cô không dám liếc anh một cái, hoảng hốt mà lên tiếng liền phải lên xe.
Lâm Trạm lúc này ho khan một tiếng nói:
"Sáu tháng cuối năm anh và anh trai Gia Diên của em có một cuộc thi lập trình thiết kế, khả năng sẽ đi An Thành, đến lúc đó em chiêu đãi bọn anh."
Tạ Gia Diên: Người này thật là, mở miệng là nói dối.
Nhan Tịch thật sự tự nhiên, vui sướng mà lên tiếng "Được".
Một nhà ba người đều lên xe, Nhan Tịch thò tay ra ngoài cửa sổ, hướng hai người bọn họ vẫy vẫy: "Em đi đây, hai anh trai."
Tạ Gia Diên đứng ở nơi đó, lẳng lặng mà nhìn cô.
Lâm Trạm thở dài khẩu khí: "Trở về đi, học tập tốt."
Xe dần dần chạy đi, nhìn đuôi xe biến mất, Lâm Trạm đáy lòng nhảy lên một trận mất mát.
"Mỗi ngày đi theo bên người tớ, ríu rít mà cùng tớ cãi nhau, đột nhiên vừa đi, tớ cảm thấy không thích ứng được."
Tạ Gia Diên không chú ý tới hắn, hỏi thẳng:
"Cậu gạt nhóc con làm gì?"
Cuộc thi lập trình thiết kế của bọn họ đi Hồ Thành, cách An Thành nhưng không xa.
"Này không phải vì cậu đi gặp em ấy an bài một cách hợp lý sao?" Lâm Trạm chớp chớp mắt "Không cần quá cảm tạ tớ, huynh đệ."
Tạ Gia Diên xoay người, lấy di động ra, phát hiện Nhan Tịch gửi cho anh một tin nhắn.
【Anh trai, có câu vừa rồi muốn gặp mặt anh nói.】
【Tiểu Nhan Tịch muốn nói gì?】
【Gặp được anh trai, là kỳ nghỉ hè đẹp nhất của em.】
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một câu này làm Tạ Gia Diên phản xạ dừng bước chân, chính anh cũng không phát hiện, ý cười ở trên mặt từ khi nào.
"Lão Tạ, cậu làm gì mà cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo vậy?" Lâm Trạm đặt tay trên vai anh, tò mò mà nhìn xung quanh.
Nghĩ đến tối hôm qua hắn kể lại chuyện đi xe đạp kia, Tạ Gia Diên thừa cơ bắt lấy cánh tay hắn, lưu loát mà trở tay, theo sau một cái qua vai đem hắn quăng ngã xuống đất.
Lâm Trạm đau đến xương cốt tan thành từng mảnh, nhìn thân ảnh anh nghênh ngang rời đi, tức giận hô to:
"Tạ Gia Diên, cậu như thế nào qua cầu rút ván!!"