Chỉ vài ngày sau khi trời quang mây tạnh, Vân Thành lại bắt đầu mưa, mưa không lớn, tí tách tí tách, như những sợi bạc.
Nhan Tịch như cũ đến chỗ Tạ Gia Diên học bổ túc, cô cầm ô mới vừa bước tới cửa tiểu khu, thì tình cờ gặp anh từ bên trong đi ra.
Anh cầm một chiếc ô màu xanh lam, dưới chiếc ô anh mặc chiếc áo sơ mi đan chéo màu vàng nhạt với chữ T màu trắng, phía dưới là chiếc quần màu đen, lười biếng lại tùy ý, giống như một mỹ thiếu niên từ truyện tranh bước ra.
Anh nhíu mày nhìn cô, biểu tình có vài phần nghiêm túc:
"Không phải nói với em là anh đi đón em sao?"
"Học bù đã đủ rắc rối cho anh rồi....." Như thế nào còn không biết xấu hổ để anh đi đón.
Tạ Gia Diên nhấp môi, thấy cô chỉ mặc váy, liền cởi áo sơ mi bên ngoài áo thun khoác lên vai cô.
"Lần sau ra ngoài nhớ xem rõ dự báo thời tiết."
"Em không lạnh."
"Anh thấy lạnh." Nói xong anh dẫn đầu xoay người.
Nhan Tịch dẫm lên bước chân đuổi theo "Anh à, em bảo đảm lần sau sẽ ăn mặc ấm áp."
Dư quang thoáng nhìn thấy biểu tình cẩn thận của cô, cảm giác thật buồn cười.
Nhóc con này sẽ không cho rằng anh tức giận đi? Anh keo kiệt như vậy?
"Gia Diên."
Một giọng nói nũng nịu đột nhiên vang lên trước mặt hai người họ.
Nhan Tịch theo bản năng nhìn lại, thấy nữ sinh lần trước gặp được ở siêu thị, cô nhớ rõ cô ta đã nói qua mình ở tiểu khu bên cạnh siêu thị, hóa ra là ở đây.
Mạnh Tịnh Hàm tuy rằng ở ngoài mỉm cười, nhưng sát khí trong mắt như muốn đem Nhan Tịch bắn thủng.
Cô ta lập tức đi thẳng về phía bọn họ, đứng trước mặt Tạ Gia Diên, kinh hỉ nói:
"Hóa ra cậu cũng ở đây."
Tạ Gia Diên gật đầu có lệ, đưa cho Nhan Tịch một ánh mắt, kêu cô cùng đi với anh.
Mạnh Tịnh Hàm lúc này bỗng nhiên ý vị thâm trường mà nói:
"Em gái tuổi còn nhỏ cũng nên chú ý khác biệt nam nữ, không biết thật muốn hiểu lầm các người."
Nhan Tịch cười vô hại, miệng lưỡi không chút để ý:
"Nếu chị có cơ hội, chị cũng muốn làm người bị hiểu lầm đúng không?"
Mạnh Tịnh Hàm nghẹn lời, không thể ngờ được đối phương tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi lại lanh lợi như vậy.
Nhan Tịch đánh giá cô ta một phen, không cam lòng mà lại bổ một đao.
"Chị ngày thường đều trang điểm đậm như vậy sao? Có phải ở độ tuổi này đều yêu cầu như vậy không?"
"Cô--" Mạnh Tịnh Hàm cảm giác như đầu gối của mình bị trúng một mũi tên.
Cô không phải là mắng cô ta già sao?
Nhìn bộ dáng thiếu nữ thanh xuân của cô, cô ta phản bác không ra một lời.
"Đi thôi."
Tạ Gia Diên nắm bím tóc Nhan Tịch, kéo cô rời đi.
Không thể tưởng được sức chiến đấu của nhóc con này còn rất cường, xem ra không cần lo lắng cô bị người khác khi dễ.
Mạnh Tịnh Hàm nhìn thân ảnh hai người đi xa, tức giận dùng sức dậm chân.
Cô ta chưa từng chán ghét một người như vậy, đối với cô ta thật khó chịu!
____
Buổi chiều, Lâm Trạm rủ Tạ Gia Diên cùng nhau đi chơi bóng rổ, Nhan Tịch còn ở trong nhà anh, thuận tiện đi cùng.
Nhìn thấy Nhan Tịch, Lâm Trạm đem cô kéo sang một bên, hỏi cô như thế nào chọc tới Mạnh Tịnh Hàm, cô ta cư nhiên nhắn Wechat cho hắn, kêu hắn quản em gái của mình.
Sau khi Nhan Tịch bị Lâm Trạm chất vấn, hốc mắt Nhan Tịch lập tức đỏ lên.
"Anh, anh thế mà bênh vực người ngoài sao? Sao không hỏi em có phải hay không bị khi dễ?"
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của nhóc con này, trong lòng Lâm Trạm nháy mắt dâng lên cảm giác tội lỗi.
"Này, em đừng khóc! Anh chỉ hỏi một chút." Hắn gấp đến độ tay chân luống cuống, móc túi cũng không tìm được khăn giấy, vội vàng xin lỗi mà nói:
"Anh trai sai rồi, quay đầu lại nhất định anh sẽ thay em trút giận."
Truyện chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Nhan Tịch đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, làm bộ miễn cưỡng gật gật đầu.
"Em biết, anh nhất định đứng về phía em."
"Không, anh cũng sẽ không quẹo khuỷu tay ra ngoài."
Nhan Tịch: ".........."
Như thế nào nghe lời này có chút ý tứ chỉ cây Dâu mà mắng cây Hòe?
Tạ Gia Diên thay đồng phục đi ra, sọc xanh trắng, thoải mái tươi tắn, thêm một chút ánh nắng mặt trời khiến anh trông cao hơn.
Nhan Tịch ngồi trong khán phòng, nhìn thấy anh họ cô đem bóng chuyền cho Tạ Gia Diên, ngoài hai người bọn họ bên ngoài còn có bốn nam sinh khác.
Lâm Trạm và Tạ Gia Diên, một người chơi tiền đạo, một người chơi hậu duệ, phối hợp đến nhịp nhàng.
Nhan Tịch không hiểu quy tắc bóng rổ, nhưng cũng có thể nhìn ra Tạ Gia Diên có bao nhiêu lợi hại, bởi vì anh luôn ghi bàn, đánh đến đối diện không còn đường phản kích.
Khi có bóng trong tay, anh nhẹ nhàng vượt qua người đối diện, bật nhảy tại chỗ, trực tiếp đem bóng ném vào rổ. Vạt áo theo động tác của anh phất lên, cơ bụng rắn chắc khỏe mạnh như ẩn như hiện, Nhan Tịch xem đến đỏ mặt.
Sau một trận đấu, cô cảm giác giống như mình phát sốt, gương mặt nóng đến kinh người.
Trong sân trận đấu sắp kết thúc, một người hơn 200 cân cao ráo ở đội đối phương không cẩn thận đụng trúng Tạ Gia Diên. Anh chuẩn bị đánh trái bóng ba điểm, kết quả bị đụng ngã trên mặt đất, bong gân chân.
Trái tim Nhan Tịch bỗng nhiên thắt chặt lại, theo phản xạ từ thính phòng chạy vọt xuống.
Người đụng ngã Tạ Gia Diên vội vàng xin lỗi, anh lắc đầu tỏ vẻ không sao, khuỷu tay chống trên mặt đất chậm rãi đứng lên.
Lâm Trạm chạy nhanh lại xem xét tình hình, hỏi Tạ Gia Diên cảm giác thế nào, có cần đến bệnh viện không.
"Chỉ cần đến phòng khám thoa thuốc là được."
Giọng điệu Tạ Gia Diên thực không sao cả, loại tình huống này không có gì đáng ngạc nhiên đối với những người thường chơi bóng rổ.
Đang lúc trầm giọng nói, một cái đầu nhỏ lông xù xù nhào vào trong ngực của anh, anh kinh ngạc cúi đầu, còn chưa kịp phản ứng thì cái đầu nhỏ đã rút ra.
"Không...... Xin lỗi." Nhan Tịch xấu hổ cực kỳ, cô chạy quá nhanh không kịp dừng lại.
Ngửa đầu, nhìn Tạ Gia Diên, cô lại vội vàng hỏi:
"Anh, anh không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Đáy mắt Tạ Gia Diên tràn ra ý cười nồng đậm, nhìn thấy khuôn mặt đầy khẩn trương của tiểu nha đầu, anh cảm giác trái tim mình bị đâm một cái.
"Tiểu Nhan Tịch tại sao lại khẩn trương như vậy?" Tạ Gia Diên buồn cười mà sửa lại tóc mái cô.
"Anh trai không có việc gì."
Tiểu, Nhan, Tịch........
Cái xưng hô thân mật này làm mặt Nhan Tịch càng đỏ đến lợi hại.
"Vậy đến phòng khám bên cạnh nhìn xem, cậu có thể đi hay không?" Lâm Trạm bắt tay đưa cho Tạ Gia Diên.
Anh trực tiếp vòng tay qua vai hắn.
"Như vậy thật tốt."
Nhan Tịch nhìn bộ dáng hai người kề vai sát cánh, bỗng nhiên nghĩ đến quyển tiểu thuyết đam mỹ mà trước kia Lộ Y Y cho cô xem, theo bản năng buột miệng thốt ra:
"Em phát hiện hai người các anh còn rất xứng đôi."
Lâm Trạm còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
"Em nói cái gì?"
Nhan Tịch đỏ mặt lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Truyện chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Cô trộm cầm điện thoại chụp một màn này gửi cho Lộ Y Y, sau khi nhìn thấy nó, bên kia điên cuồng gửi qua một chuỗi "A a a a" lại đây.
【Chàng trai mặc áo màu xanh lam chính là nam sinh cậu thích sao? Chỉ cần nhìn bóng dáng là tuyệt vời! Nhan Tịch Tịch, cậu nỗ lực hơn a! Nhanh hạ gục anh ấy!!】
【Không, tớ muốn thi đại học rồi mới theo đuổi anh ấy.】
【Vậy cậu sẽ không sợ người khác theo đuổi được anh ấy rồi?】
Đương nhiên cô sợ, nhưng trong lòng cô cũng minh bạch, hiện tại theo đuổi sẽ không có kết quả tốt, anh đã 20 tuổi, sao có thể cùng một đứa trẻ con như cô ở bên nhau.
Cho nên, cô chỉ có thể đánh cược, đánh cược cô vào đại học, anh có còn là một cẩu độc thân hay không.
____
Tạ Gia Diên bị thương tương đối nghiêm trọng, bác sĩ dặn anh nằm trên giường ba ngày không cần đi lại lung tung, nếu không sẽ dễ dàng để lại di chứng, thời điểm mưa dầm mắt cá chân sẽ đau.
Lâm Trạm không có biện pháp, chỉ có thể chủ động gánh trọng trách chiếu cố anh, ở bên anh vài ngày.
Dì từ trong điện thoại nghe Lâm Trạm nói chuyện này, đặc biệt hầm canh gà kêu Lâm Trạm về nhà đưa cho Tạ Gia Diên uống.
Tạ Gia Diên trách hắn lắm miệng, anh chỉ là bị bong gân, làm giống như gãy xương không bằng.
Dì hầm món canh gà rất ngon, một chút không có dầu mỡ, còn có táo đỏ, cẩu kỷ cùng các loại thuốc bổ khác, Nhan Tịch mỗi lần đều có thể uống một chén lớn.
Cô đặt một chén trên bàn cơm, chuẩn bị bưng cho Tạ Gia Diên, đẩy cửa ra thì thấy anh đang nằm trên giường đọc sách.
Nhìn lướt qua bìa cuốn sách,mặt trên viết "Hậu hắc thành công học" năm cái chữ to đùng.
"Anh, anh muốn ở đây uống hay ra ngoài uống?"
"Ra ngoài." Tạ Gia Diên buông sách, chậm rãi ngồi dậy, nhờ cô dìu anh một phen.
Khoảnh khắc Nhan Tịch nắm lấy cánh tay anh, tim đập nhanh đến suýt mất cân bằng, anh ở gần cô như vậy, mùi bạc hà dễ ngửi trên người anh xộc thẳng lên mũi.
"Anh, anh chậm một chút." Cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân anh, cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Tạ Gia Diên nhìn đôi tai nhỏ của cô, nhếch môi thích thú hỏi:
"Em không nóng sao?"
"Không nóng!" Nhan Tịch lắc đầu theo phản xạ, ý thức được gương mặt mình nóng lên, lại vội vàng hoảng hốt nói:
"Em..... có chút."
Tạ Gia Diên ngừng trêu chọc cô, ngồi xuống ghế ăn, yêu cầu cô đem đề anh giao vào buổi sáng ra làm xong.
Nhan Tịch như được đại xá, bay nhanh vài phòng làm bài, nhưng mà mở sách bài tập ra, bên tai vọng lại tiếng nói trầm thấp của anh-- em không nóng sao?
Nhan Tịch mất tự nhiên mà sờ sờ lỗ tai, cưỡng bách chính mình đi làm bài, cô viết trên giấy một công thức toán học, viết viết bỗng nhiên phát hiện chính mình viết ra ba chữ Tạ Gia Diên.
Tên của anh có ma lực khiến tim cô đập nhanh hơn, vốn dĩ chỉ là ba chữ bình thường, trước kia nhìn đến cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại có ý nghĩa đặc biệt.
Tạ, Gia, Diên.
Nhan Tịch nghiêm túc mà viết lại một lần, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng Lâm Trạm.
"Làm bài tốt không? Để anh trai dạy em." Hắn cũng muốn trước mặt em gái mình bày ra một chút mị lực.
Tuy rằng so ra kém Tạ Gia Diên, nhưng hồi đó hắn cũng nằm trong top 10 lớp bọn họ, một học bá đường hoàng.
Nhan Tịch chột dạ mà đem sách bài tập che trên giấy nháp, lắp bắp mở miệng nói:
"Không.... không, em làm được."
"Em giấu cái gì vậy?"
Lâm Trạm cảm giác có chút kỳ quái, vừa đi vào đã thấy cô cúi đầu nghiêm túc viết cái gì đó, như thế nào còn không dám đưa hắn xem?
"Không có gì, công thức toán học." Nhan Tịch sợ hắn dò hỏi tới cùng, vội vàng nói:
"Anh, anh mau đi ra đi, đừng quấy rầy em học tập."
Lâm Trạm đang định nói cái gì liền thấy Tạ Gia Diên bước vào, buồn cười mà nhếch môi.
"Cậu nói nhóc con này học tập không nghiêm túc, cũng không biết nó lén lút viết cái gì ở đó."
Lời còn chưa dứt, hắn tranh thủ Nhan Tịch không chú ý, một phen muốn rút giấy nháp của cô ra.