An Trình Phong: “Vợ tớ đi một mình hơi buồn, hay tớ ra đấy đây”
Lan Hồng Dương: “Cậu ấy bảo ngồi im trong này thì cậu cứ yên phận mà ngồi đây đi”
Thẩm Yên Nhi lúc này lấy gia một lọ thuốc: “Lát nữa cho hắn uống thuốc này”
Cố Tuấn Ngôn tò mò hỏi: “Gì đây?”
An Trình Phong: “Cậu lại ăn trộm thuốc của tớ, loại thuốc này làm cho tứ chi mọc ra cây, không chết nhưng cũng phế thành người thực vật, cắm xuống đất chăm sóc như một cái cây may ra vẫn có thể sống”
Ngôn Trĩ Lâm: “Cậu toàn nghiên cứu ra mấy thứ thuốc kì lạ, còn mấy con vật kì lạ đâu? Không đem đến đây luôn đi?”
Advertisement
Lan Hồng Dương suy nghĩ điều gì đó rồi nói:
“Hình như đây là tên sát thủ giỏi nhất của hắn rồi, chắc hắn sẽ không để cho tên kia uống thuốc này đâu Tiểu Thiên à”
Y cười nhạt: “Không uống cũng phải uống, cãi thì gϊếŧ cả chủ lẫn chó”
Thẩm Yên Nhi nhớ ra một truyện liền nói:
“Tớ ra ngoài một chút”
Thì ra y xuống gặp ông chủ quán bar, y với ông ấy là người quen, ông cũng là một trong những vị tiến sĩ của nhà y, y xuống nhờ ông pha thêm vào lọ thuốc để cây còn có thể mọc được hoa.
Phía bên Lam Mĩ Hạnh, cô dắt tên kia đến chỗ Thường Kì chào hỏi: “Chào Thường thiếu”
Thường Kì thấy Lam Mĩ Hạnh xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ nhưng khi nhìn thấy tên thuốc hạ bò dưới đất thì lập tức run sợ:
Advertisement
“Chào Lam tiểu thư”
“Cậu biết tôi?”
“Tất nhiên là biết rồi, cô nổi tiếng như vậy mà”
“Tôi còn tưởng cậu không biết tôi và bạn tôi là ai thì mới dám làm bậy như vậy chứ?”
“Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu”
“Vậy thì mời Thẩm thiếu đến chơi với chúng tôi một lát”
Hắn ta có vẻ ảo tưởng khi nghĩ rằng bọn họ muốn làm quen với hắn nên mời hắn đến chơi. Bước vào phòng, Thường Kì liền ra vẻ thanh cao:
“Chào mọi người, không biết mọi người đây đặc biệt mời tôi đến đây có chuyện gì?”.
Lúc này, Thẩm Yên Nhi bước vào đá vào khửu chân hắn làm hắn quỳ xuống đất, y bước đến ngồi lên ghế vắt chéo chân trước mặt hắn:
“Thường thiếu có vẻ nhiệt tình nhỉ? Thấy tôi đến liền quỳ xuống chào hỏi”
Thường Kì tức giận định đứng lên nhưng y đã dẫm lên vai hắn đẩy xuống:
“Cậu có vẻ chưa hiểu?”
Thấy y nói vậy, hắn hiểu ra liền cúi đầu: “Chào Thẩm thiếu”
Y túm lấy tên sát thủ kia đến trước mặt Thường Kì: “Quen không?”
Hắn lúng túng: “Không quen”
“Vậy à?”
Y lấy lọ thuốc ra bóp mồm tên kia chuẩn bị đổ vào thì tên Thường Kì kia dập đầu lạy tới tấp bởi hắn biết lọ thuốc kia không phải thứ tốt lành gì mà đây còn là tên thuộc hạ giỏi nhất của hắn:
“Tôi quen, xin cậu đừng cho hắn uống thứ đó”
“Chẳng phải là không quen sao?”
Y đổ chất lỏng đó vào miệng tên sát thủ ép hắn nuốt xuống. Cơ thể hắn lập tức ngứa ngáy, những cây gai nhọn lập tức chồi ra làm da thịt hắn chảy máu, những cành cây đó hút máu rồi nở ra những bông hoa hồng đỏ tươi. An Trình Phong lên tiếng:
“Đem người về đi, vì mai ngươi cũng thi đấu nên tha cho một mạng”
Hắn đứng dậy gọi thuộc hạ vào, Thẩm Yên Nhi nói:
“Về không biết chào hỏi à?”.
Hắn liền quỳ xuống cúi đầu, Lan Hồng Dương đến đạp đầu hắn dập đầu sát đất:
“Mất công quỳ thì cúi hẳn xuống”
Đám thuộc hạ đi vào nhìn thấy cảnh này liền bất ngờ nhưng cũng hiểu rằng sáu con người trước mắt không dễ động vào, vậy mà hắn lại lỡ dại động đến họ. Mấy tên thuộc hạ dọn tên sát thủ kia đem ra ngoài. Thường Kì vừa nhục nhã vừa tức giận, về đến nhà, hắn rút súng kết liễu luôn tên thuộc hạ giỏi nhất của mình:
“Chờ đấy, ngày mai tao sẽ thắng chúng mày rồi bắt chúng mày quỳ lạy như mấy con chó”.
Vẫn tại phòng VIP đó, Ngôn Trĩ Lâm: “Tiểu Thiên Thiên, ngầu đấy”
Y đáp: “Tớ muốn xem tên đó ngày mai dở trò gì?”
An Trình Phong: “Giải quyết xong rồi thì đi về thôi, nói là tập luyện mà ngao du suốt cả ngày, đi về bơi, ăn uống rồi đi ngủ”
Bọn họ ra về, ngồi trên xe, y nhận được tin nhắn từ Diệp Phong An gửi đến: “Nhớ anh không?”
“Không nhớ”
“Vô tâm nhỉ, anh thì nhớ em lắm đó”
“Mai em bù cho anh”
“Được, thi xong đến chỗ nhà để đồ, anh đợi em”
“Vâng”
Bỗng dưng có bốn tên ngồi trên những chiếc xe moto vượt lên bắn vào gương xe, Thẩm Yên Nhi biết là có kẻ ám sát liền lấy ra hai khẩu súng, mở cửa kính ôtô rướn người ra bắn vào lốp xe của hai tên. Trên nóc xe, An Trình Phong cũng nhắm chuẩn bắn hai phát vào lốp xe hai tên còn lại làm chúng ngã sõng soài xuống đất. Phía trước Ngôn Trĩ Lâm vẫn giữ vững tay lái, cậu dừng xe, bọn họ bước xuống. Tính khí họ là như vậy, ai ám sát thì đều không lấy mạng của kẻ đó mà là mang về tra tấn từ từ. Một tên trong số bốn tên vừa nãy mang điện thoại đến đưa cho An Trình Phong, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói:
“Biết là các con sẽ không luyện tập nên ta gửi người đến giúp”
Thì ra là bố của An Trình Phong, họ ngao ngán kêu một chiếc xe khác đến và đi về nhà.