Sáng hôm sau, họ bắt đầu công cuộc ăn chơi, khám phá.Ở chính bãi biển họ đang ở có các rạn san hô rất đẹp, đến biển thì sao có thể không tắm được.Trước tiên sẽ là ngụp lặn xuống biển sâu, sau những ngày tháng làm việc mệt mỏi thì giờ là lúc họ thả mình vào vào giữa lòng san hô rực rỡ sắc màu. Tất nhiên với tính khí ưa mạo hiểm thì những trò chơi mạo hiểm ở đây nhất định phải thử qua. Họ cùng bơi với cá mập xám và nhảy dù từ trực thăng xuống, lúc nhảy xuống còn nắm tay nhau tạo thành vòng tròn. Chơi mạo hiểm đủ, họ đến thăm vườn gia vị Fijji, đến đây thật thoải mái, đắm mình vào mùi hương ngào ngạt của hương liệu. Lan Hồng Dương có nhờ một người chụp ảnh hộ cho bọn họ:
“Các cậu, đến đây, chúng ta chụp ảnh”
Mấy người họ liền chạy đến tiếp tục công cuộc sống ảo, mới chỉ đi chơi một ngày mà máy đã chứa bao nhiêu là ảnh. Tối hôm đó, thả mình trong bể bơi, Thẩm Yên Nhi call với Diệp An:
“Hôm nay em chơi rất vui”
Advertisement
“Chơi vui vậy chắc không nhớ đến anh”
“Đâu có”
“Haha, anh đùa thôi”
“Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé”
“Hửm, em quên gì không?”
Advertisement
Y nhớ ra liền hôn qua màn hình một cái
“Moa, yêu anh”
Anh cười trước sự đáng yêu của cô, thật giống mèo nhỏ: “Yêu em, tạm biệt”
Sáng hôm sau, bọn họ bắt đầu đi khám phá ẩm thực, đi chơi ở các con phố nơi đây. Đi đến đâu gặp thứ gì hay ho hoặc phong cảnh đẹp cũng chụp ảnh. Trong suốt lúc đi, Thẩm Yên Nhi luôn cảm giác có người theo dõi:
“Tớ cảm giác như có người cứ nhìn chúng ta”
Ngôn Trĩ Lâm: “Chắc họ thấy chúng ta lạ nên nhìn thôi”
Y cũng không nghĩ nhiều: “Có lẽ là mình nhạy cảm quá rồi”. Quả thực là có người theo dõi bọn họ. Đi cùng nhau được một lúc thì họ quyết định tách ra để mua những thứ quà cho riêng mình, quà lưu niệm. Y kéo An Trình Phong đi với mình rồi nói:
“Tớ tin tưởng vào trực giác của mình, cậu mang những loại thuốc kì lạ đi không?”
An Trình Phong: “Tớ có mang, nhưng chúng ta có thù với tên nào nữa?”
Thẩm Yên Nhi: “Việc này thì tớ chưa biết nhưng cứ phòng là tốt nhất, lúc về đưa tớ 2 lọ, đưa cho mấy đứa kia nữa”
Y biết ở bất cứ đâu cũng có thể gặp nguy hiểm nhưng đối phương còn chưa biết thế nào hoặc cũng có thể là y sai. Tiếp theo, họ di chuyển đến ngôi đền Sri Siva Subramaniya, phải nói ngôi đền rất đẹp, đẹp theo phong cách kiến trúc thật tỉ mỉ cùng nhiều màu sắc mới lạ. Chơi vui vẻ đến chiều tối, họ quay lại khách sạn, An Trình Phong lấy trong vali ra những lọ thuốc do mình nghiên cứu ra đưa cho mọi người
Cố Tuấn Ngôn: "Cầm thứ này làm gì?
An Trình Phong: “Để phòng trừ tai họa”
Ngôn Trĩ Lâm cầm lọ thuốc đưa cho An Trình Phong: “Cậu giữ lấy, tớ không cầm đâu, đi du lịch vui vẻ đừng làm người khác hoang mang thế chứ”
Thẩm Yên Nhi thấy vậy liền đi đến lấy lọ thuốc vứt lăn xuống gầm giường, nhìn Ngôn Trĩ Lâm chỉ vào lọ thuốc đó và nói: “Bò xuống cầm lên và giữ lấy, đừng để tôi nói lần hai”
Ngôn Trĩ Lâm xông đến tóm cổ áo y: “Con mẹ nó, Tiểu Thiên cậu coi thường ai chứ?”
Mọi người đều chạy đến can ngăn: “Nghe lời cậu ấy đi, lúc tức giận cậu ấy đáng sợ lắm đấy”
Y đanh mắt lại: “An toàn hoặc chết”
Ngôn Trĩ Lâm hiểu ra vấn đề rằng y chỉ muốn an toàn cho mọi người, cũng một phần sợ dáng vẻ lúc tức giận của y nên bò xuống gầm giường lấy lọ thuốc ra. Năm người họ đều biết lúc tức giận y có thể gϊếŧ chết hết cả bọn họ nhưng vì tình nghĩa bạn bè, y sẽ không làm vậy, họ là bạn tốt nhất của anh trai y, cũng là bạn tốt của y.
Thẩm Yên Nhi bình tĩnh lại thở dài: “Xin lỗi cậu, tớ hơi quá đáng, có lẽ tớ đã đề phòng quá rồi”
Mọi người đều ôm lấy y: “Bọn tớ tin cậu”
Tại một khách sạn khác:
“Bọn chúng thế nào rồi?”
“Dạ thưa ngài, chúng vẫn không nghi ngờ gì ạ”
“Tốt lắm, tối mai bắt đầu hành động”