Thẩm Nhi dù khinh bỉ nhưng vẫn chiều theo cô ta, cầm lấy chân ả cởi giày ra rồi hỏi:
“Em muốn tôi làm gì đây?”
Cô ả tươi cười ngồi dậy nhìn đôi tay đang cầm chân mình lại nghĩ đến bao tên đàn ông đã quỳ dưới chân ả mà phục tùng như thế nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý của ả mà y cười nhạt, dù sao y thành như thế này cũng do tác dụng phụ của thuốc. Ả ưỡn ngực lên nói:
“Chân người ta đeo giày đau quá, anh có thể bóp hộ không?”
Advertisement
Y cầm chân ả bóp nhẹ huyệt, cô ta vui sướng mà rên nhẹ. Chỉ vậy thôi rồi y bỏ đi:
“Hôm nay đến đây thôi”
Ả tức giận nghĩ:" tôi sẽ bắt anh quỳ xuống là liếm chân chủ như mấy con chó ở nhà thôi"
Nhưng không dám nói, chỉ nhỏ nhẹ:" Ngày mai em có thể gặp anh không?"
Ysao mà không biết ả ta nghĩ gì chứ nhưng đối với câu hỏi của cô ta thì không nói gì mà bỏ đi.
Ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp Diệp Phong An cũng đến đây chơi, Yên Nhi nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng lại bồn chồn, dạo dực, cô không dám nhìn anh nữa mà chỉ chào hỏi rồi dời đi. Diệp An lại dẫy lên cảm giác quen thuộc khi nhìn vào ánh mắt của cô rồi cũng hoàn hồn lại mà kéo cô ép vào tường, tay bất giác mà sờ lên khuôn mặt mềm nộm của cô. Da y đặc biệt trắng, lại còn mềm nên một khi đã chạm vào chỉ muốn nhéo cho một cái. Yên Nhi cảm thấy không ổn liền đẩy anh ra rồi chạy đi. Về đến nhà, cô ngồi trên giường nghĩ về chuyện ban nãy mà mặt đỏ ửng lên:
Advertisement
" Sao anh ta lại như vậy chứ?"
Càng nghĩ cô càng không thông suốt nổi. Phía bên Diệp An bỗng dưng cảm thấy vui vẻ lạ thường, bất giác lại xoa tay thêm lần nữa.
Mãng Hoa khi về nhà liền được Mãng Lạng ra đón hỏi tình hình, ả cao ngạo nói:
" Hoá ra Thẩm thiếu gia cũng chỉ như mấy gã đàn ông khác, đều bị con thu phục"
Nghe đến đây, lão ta mừng rỡ bảo cô ta ngồi xuống kể đầu đuôi mọi chuyện. Ả ta ngồi xuống đạp gót giày:
“cha hiểu chứ, dưới chân con hết”, một tên hầu cung kình quỳ xuống cởi giày cho cô ta.
Lão ta cười gian liền gọi cho Thẩm Yên Nhi:
" Thẩm thiếu, cậu hài lòng chứ?"
Dù sao y cũng muốn thâu tóm Mãng thị nên trả lời qua loa: “Được”
Lão như mở cờ trong bụng: “Mai có tiện gặp nhau không ạ?”
Y sực nhớ ra mai có hẹn vởi Diệp Phong An và từ chỗi lời hẹn của ông ta.
Sáng hôm sau, tại Diệp thị, cô bước vào sảnh thì mọi con mắt đều hướng về phía y, bắt đầu có tiếng xì xào: “Đẹp trai quá, da đẹp thật đấy,…”, bỏ những lời đàm tiếu ngoài tai, y chỉ nghĩ đến lúc gặp Diệp An thì phải đối mặt thế nào sau sự viếc tối hôm qua. Trên tầng cao nhất của tập đoàn Diệp thị, một người đàn ông với khí chất lạnh lùng đang bàn truyện cùng Hàn Long Huy- tổng tài của Hàn thị, đồng thời cũng là bạn từ nhỏ của anh:
“Diệp An, sao cậu cứ suốt ngày cắm đầu vào công việc thế? Mau kiếm bạn gái đi chứ”
" Tôi không nhàn hạ như cậu suốt ngày phóng khoáng chơi bời"
Anh vừa dứt lời thì y gõ cửa, cô đứng bên ngoài nghe từ bên trong phát ra giọng nói trầm thấp pha chút lạnh nhạt: “Vào đi”.
Cô mở cửa vào, Hàn Long Huy lên tiếng:
" Ra là Thẩm thiếu, hôm nay đến đây có chuyện gì vậy?"
Y đáp: " Chào Hàn tổng, tôi đến đây bàn về công việc"
Hàn Huy nghe vậy nói:" Vậy không làm phiền hai người nữa".
Hàn Long Huy dời đi, y nói: " chúng ta tiếp tục công việc chứ, Diệp tổng"
Anh cười:" Tất nhiên rồi"
Lần này, anh đặc biệt chú ý đến cổ cô, nhìn chiếc dây truyền lấp ló sau cổ áo anh liền đứng dậy ép cô xuống ghế cầm sợi dây lên xem nhưng cô đã thay mặt dây chuyền thành hình mặt trăng nên anh hụt hẫng buông y ra.
Bị ép xuống ghế bất ngờ, cô giật mình, tim cô lúc này như muốn nhảy ra ngoài, thấy anh buông mình ra, cô hỏi:
“Diệp tổng đây là muốn ý gì?”.
" Xin lỗi, không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi, dây truyền của cậu có chút quen mắt" Diệp Phong An trả lời
Người cô thật thơm, khiến anh cảm thấy thoải mái, hai người bàn về khu đất trống phía Tây vùng ngoại ô, cả hai đều muốn mở rộng thêm cơ sở nên đã hẹn nhau đi khảo sát vào tuần sau.
Xong xuôi mọi việc, tạm biệt nhau, anh ngồi suy nghĩ về mọi truyện ban nãy mà cảm thấy bản thân thật điên rồ khi đã nhận sai người mà còn có phản ứng với một người con trai, ngồi ngơ hồi lâu, thư kí Trần của anh đến gõ cửa anh mới hoàn hồn. Trên đường về nhà, cô mặt đỏ tía tai, đang suy nghĩ mông lung thì nhóm chat hội bạn rủ tối đi chơi, y liền đồng ý để uống thật say quên đi mọi chuyện ám ảnh cô mất ngày nay.