Phó Tĩnh Đình đương nhiên biết ông không có ác ý, thậm chí còn biết người đàn ông này vẫn luôn chờ bà. Nhưng bà không tài nào thuyết phục được bản thân mình xem như chuyện kia chưa từng xảy ra, tiếp tục ở bên ông, bà làm không được.
Phó Tĩnh Đình không nói gì, quay người lại định bỏ đi. Cố Bác Văn vô thức nắm cổ tay bà, “Tĩnh Đình, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Giọng ông rất buồn bã, Phó Tĩnh Đình dù không quay đầu lại thì vẫn biết trên vẻ mặt của ông bây giờ thế nào, trong tim đau đớn từng cơn, cả người bà hơi căng cứng, nhưng vẫn không xoay người lại, “Phải“.
Chỉ một chữ mà như chém đinh chặt sắt.
Bàn tay Cố Bác Văn nắm tay bà rũ xuống. Phó Tĩnh Đình nhìn cái bóng dưới đất, trong mắt như gì đó hiện lên, cuối cùng vẫn không nói gì mà bỏ đi.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn thấy Phó Tĩnh Đình rẽ vào một khúc cua khác đi đến chỗ bên cạnh Đại Viện.
“Cô và dượng?” Thẩm Thanh Lan chần chờ.
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Chuyện này anh cũng không rõ, ông nội ép hỏi hai người họ rất nhiều lần, nhưng không ai chịu nói, ngoại trừ người trong cuộc ra, chẳng ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.”
“Có thể thấy bọn họ vẫn còn rất quan tâm nhau.” Thẩm Thanh Lan nói, dù Phó Tĩnh Đình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong bữa cơm trưa hình như có mấy món ăn mà dượng thích ăn, nếu không quan tâm thì làm sao có thể hơn hai mươi năm trôi qua mà vẫn còn nhớ món ăn mà đối phương thích.
“Thanh Lan.” Phó Hoành Dật bất chợt gọi cô.
Thẩm Thanh Lan ngước mắt lên.
Anh nhìn vào mắt cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Sau này, nếu giữa chúng ta có chuyện gì thì nhất định phải nói ra, không được giấu giếm nhau.”
Thẩm Thanh Lan hơi giật mình, trong mắt chợt hiện vẻ gì đó rồi biến mất, cuối cùng từ từ gật đầu dưới ánh nhìn của Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật tươi cười, đưa tay ra ôm cô vào ngực.
Thẩm Thanh Lan dựa vào lòng anh, vẻ mặt khác lạ. Phó Hoành Dật, nếu có một ngày anh biết quá khứ của em, liệu anh còn đối tốt với em như vậy không? Em có thể nói với anh tất cả mọi chuyện sao?
Cô nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
***
Ngày mai là ba mươi. Hai ngày trước, Thẩm Thanh Lan đã đến quán trà một chuyến để phát tiền thưởng cho nhân viên và cho bọn họ nghỉ tết.
Nửa tháng trước, cô bắt đầu tiếp quản quán trà này, mặc dù không thường xuyên đến nhưng mỗi tuần cũng đến đó xem một lần. Phó lão gia biết cô mua lại quán trà này còn đích thân qua đó hai lần, rất yêu thích nơi này, bây giờ đã khách quen ở đó, thường xuyên cùng Thẩm lão gia đi thưởng trà rồi kết bạn.
Ở đó có không ít người giống ông cụ, sau khi về hưu thì nhàn rỗi ở nhà, hai người vì thế mà quen biết thêm mấy người bạn cùng chung chí hướng.
Mới sáng sớm, Phó Hoành Dật đã vào thư phòng. Lúc Thẩm Thanh Lan đi vào, anh đang đứng trước bàn viết câu đối, giấy đỏ chữ đen, nét chữ mạnh mẽ, lần đầu tiên cô biết thì ra Phó Hoành Dật còn rành viết thư pháp, mà lại còn viết đẹp như vậy.
“Thế nào?” Phó Hoành Dật nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi. Anh mặc một bộ đồ ở nhà, không còn khí thế mạnh mẽ như lúc mặc quân trang.
Thẩm Thanh Lan xem kỹ rồi gật đầu, “Rất đẹp.”
Cô không dễ dàng khen người khác, câu trả lời như vậy quả thật là sự khẳng định lớn nhất.
Phó Hoành Dật cười, từ lúc anh biết cầm bút đã bị Phó lão gia bắt theo học viết thư pháp, dù ra nước ngoài học mấy năm cũng chưa từng lơ là. Chữ của anh không thể nói là so sánh được với các chuyên gia, nhưng vẫn có thể để người khác xem.
“Đi lấy hồ ra đây, giúp anh dán câu đối.” Phó Hoành Dật tự nhiên sai bảo.
“Hồ dán ở đâu?”
Phó Hoành Dật không ngẩng đầu lên, “Trong ngăn kéo thứ hai bên kia.”
Thẩm Thanh Lan nghe theo, quả nhiên tìm được hồ dán. Cô cầm một đôi câu đối, “Cái này dán lên cổng chính sao?”
Phó Hoành Dật cuối cùng cũng dừng bút, cất bút lông, để mặc cho câu đối khô tự nhiên.
“Ừ, mấy bức này dán dưới tầng.” Anh lại cầm thêm hai bức khác rồi xuống tầng cùng Thẩm Thanh Lan.
Sáng sớm, Phó lão gia đã dẫn cảnh vệ ra ngoài, cũng không biết là đi đâu. Phó Tĩnh Đình cũng không ở đây.
“Cao hơn một chút.” Thẩm Thanh Lan đứng trong sân, nói với Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật cầm một tờ câu đối trong tay, đang khoa tay trên cổng chính, “Như vậy à?”
Thẩm Thanh Lan lui ra sau một bước, quan sát kỹ lưỡng, “Nhích sang bên trái một chút.”
Tay Phó Hoành Dật dời sang bên trái.
“Được rồi.”
Phó Hoành Dật dán xong câu đối tiếp theo.
Lúc Thẩm Quân Dục và Thẩm Hi Đồng đi đến liền thấy cảnh này. Vẻ mặt Thẩm Quân Dục tươi tỉnh, nhưng Thẩm Hi Đồng lại suýt cắn nát cả hàm răng. Nhất là lúc cô ta nhìn thấy Phó Hoành Dật mỉm cười với Thẩm Thanh Lan, cổ cô ta như nghẹn một búng máu ở giữa lưng chừng.
“Tôi nói này, hai người mới sáng sớm mà đã ở đây phát cẩu lương ngược đãi kẻ độc thân rồi, không sợ tôi lấy gậy đánh à.” Thẩm Quân Dục mỉm cười trêu chọc.
Phó Hoành Dật nhìn anh ta, ngưng cười, lạnh nhạt nói, “Nếu anh không cần tay của mình thì có thể thử một chút.”
Thẩm Quân Dục nghẹn họng, chỉ biết đánh nhau, tốt xấu gì tôi cũng là anh vợ cậu mà, cậu cứ đối xử với tôi như vậy đi, cẩn thận tôi khuyến khích em gái tôi không để ý đến cậu nữa, hừ.
Trong mắt anh ta đầy vẻ lên án, Phó Hoành Dật chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, cầm một câu đối khác trên tay Thẩm Thanh Lan rồi tiếp tục dán.
“Anh, anh sang đây làm gì?” Thẩm Thanh Lan hỏi, cũng vì không muốn nhìn thấy ánh mắt ai oán sắc bén của Thẩm đại thiếu gia nữa, thật là nóng mắt.
Thẩm Quân Dục lúc này mới nhớ đến chuyện chính, ho một tiếng, “Chuyện đó, hôm nay ba trở về, gọi hai người trưa nay về nhà ăn cơm.”
Chỉ chút chuyện này mà phải cần hai người cố ý chạy đến để nói? Gọi điện thoại chẳng phải là xong rồi ư.
Nhận ra ý trong mắt Thẩm Thanh Lan, Thẩm Quân Dục khoanh tay. Việc này không liên quan gì đến anh ta, là do người nào đó mặt dày mày dạn muốn đi theo sang đây.
Thẩm Thanh Lan: Sao anh không gọi điện thoại?
Thẩm Quân Dục: Anh muốn đi ra ngoài tản bộ, không được hả?
Thẩm Thanh Lan không nhìn anh ta nữa. Bị em gái ruột ghét bỏ, Thẩm Quân Dục đau khổ, nhìn Thẩm Hi Đồng lại càng không vừa mắt.
“Lời đã nhắn xong, chúng ta về thôi.” Thẩm Quân Dục nói.
“Anh.” Thẩm Hi Đồng gọi anh ta lại. Cô ta không muốn đi, khó khắn lắm mới được nhìn thấy Phó Hoành Dật, cô ta còn muốn ở đây thêm một chút, “Chẳng phải Thanh Lan đang dán câu đối sao, chúng ta giúp em ấy đi.”
Thẩm Quân Dục cười mà như không cười, “Hai vợ chồng son người ta ngọt ngào như thế, hai cái bóng đèn lớn như chúng ta đứng ở đây làm gì? Còn ngại chưa ăn đủ cẩu lương hả?”
Ánh mắt của anh ta đượm vẻ rét lạnh, rọi vào người cô ta cứ như kim đâm. Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, cô ta ngượng ngùng nói, “Em chỉ muốn giúp hai người làm xong sớm rồi cùng nhau về nhà thôi.”
“Đó là thú vui nho nhỏ của vợ chồng người ta, người ngoài như em quan tâm nhiều làm gì? Đi về.” Thẩm Quân Dục lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt dịu dàng, “Anh về trước đây, trưa nay nhớ đến sớm một chút.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu tỏ ý đã biết. Nhìn bóng lưng Thẩm Hi Đồng bất đắc dĩ theo sau Thẩm Quân Dục rời đi, trong mắt cô hiện vẻ lạnh lùng.
Dán xong câu đối và giấy cắt hoa, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Phó lão gia, biết trưa nay ông không về nhà ăn cơm thì bèn nói với dì Triệu một tiếng rồi đi.
Vừa đến nhà họ Thẩm, cô đã nghe thấy một giọng nữ xa lạ truyền đến từ bên trong, đi vào mới thấy hình như trong nhà có khách. Một cô gái đang ngồi trên ghế sô-pha, tóc dài xõa ngang vai, lọn tóc hơi xoăn, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng.
Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi vào thì mỉm cười, “Đây là con gái của chú Trương, tên Trương Tuệ. Chú Trương là chiến hữu của ba con. Hôm nay tiểu Tuệ vừa từ nước ngoài trở về, nên đến đây thăm ông nội con.”
Vừa nói, bà vừa quay đầu nhìn Trương Tuệ, “Đây là con gái của dì, Thanh Lan, còn đây là con rể Phó Hoành Dật.”
Trương Tuệ rất ngạc nhiên trong lòng, không nghĩ tới thiên kim nhà họ Thẩm lại kết hôn với thiếu gia nhà họ Phó. Tuy vậy, cô ta vẫn giữ nụ cười đoan trang hào phóng, “Chào hai người.”
“Chào cô.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời. Phó Hoành Dật chỉ nhìn đối phương một chút, không nói gì.
Trương Tuệ đương nhiên biết Phó Hoành Dật, cũng từng nghe nói đến tính tình của anh nên không thèm để ý đến thái độ này. Nhưng còn Thẩm Thanh Lan lại thật sự khiến cô ta hơi bất ngờ.
Cô ta biết trong nhà họ Thẩm còn một thiên kim nữa, nhưng trước giờ cô thiên kim này luôn kín tiếng, không thích lộ diện. Trước đó ở Bắc Kinh có rất nhiều tin đồn về cô thiên kim này. Bây giờ xem ra, thiên kim nhà họ Thẩm lại khác với lời đồn, khí chất và dung mạo xuất chúng này... Cô ta nhìn sang Thẩm Hi Đồng đang ngồi im lặng một bên, ánh mắt đầy thâm ý.
Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Quân Dục đang buồn chán ngồi bên cạnh Trương Tuệ, hình như đã hiểu ra điều gì, trong mắt chợt hiện ý cười.
Thẩm Quân Dục bắt gặp ánh mắt của em gái thì vẻ bất đắc dĩ trong mắt lại càng nhiều.
“Thanh Lan, Hoành Dật, hai đứa về rồi.” Thẩm Khiêm bước vào từ bên ngoài, trên tay còn dính bùn đất, xem ra là đã đến nhà kính giúp ông nội.
“Ba.” Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chào.
Thẩm Khiêm mỉm cười, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Thẩm lão gia cầm mấy tờ câu đối đi xuống từ trên tầng, nhìn Phó Hoành Dật, “Hoành Dật, con đến đúng lúc lắm. Quân Dục, hai người các con đi ra ngoài dán câu đối đi.”
Phó Hoành Dật không ý kiến, chỉ đứng dậy, Thẩm Quân Dục nhìn thấy Thẩm lão gia lại như gặp được cứu tinh, “Ông nội, con lập tức đi ngay.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy buồn cười, liếc nhìn Trương Tuệ, chỉ thấy vẻ mặt cô ta không hề khác thường, còn trò chuyện vui vẻ với Sở Vân Dung, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.
***
Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, Phó Hoành Dật ngồi bên tay trái cô, Thẩm Quân Dục đang định ngồi bên tay phải cô thì lại bị Sở Vân Dung gọi.
“Quân Dục, con ngồi bên này đi.” Sở Vân Dung chỉ chỉ một ghế trống.
Thẩm Quân Dục nhìn lại mới thấy vị trí đó ở ngay bên cạnh Trương Tuệ. Mẹ anh ta quả thật đã dốc hết sức để tác hợp cho anh ta và Trương Tuệ.
Thẩm Quân Dục luôn là một đứa con hiếu thảo, Sở Vân Dung nói gì thì anh ta đều sẽ không phản bác, vì thế đành vâng lời ngồi xuống, thậm chí nụ cười ôn hòa trên môi cũng không hề biến mất.
Sở Vân Dung rất hài lòng, vừa ăn cơm vừa không ngừng ám thị Thẩm Quân Dục gắp thức ăn cho Trương Tuệ. Thẩm Quân Dục chỉ xem như không nhìn thấy.
Phó Hoành Dật ngồi giữa Thẩm Thanh Lan và Thẩm Khiêm, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với ba vợ. Hai người đều là quân nhân, mặc dù thuộc hai ngành khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều tiếng nói chung, trò chuyện với nhau rất ăn ý.
Phó Hoành Dật vừa trò chuyện, vừa không quên bóc tôm cho Thẩm Thanh Lan. Cô thích ăn tôm, nhưng lại thấy bóc tôm quá phiền phức nên bình thường đều thà không ăn.
Phó Hoành Dật để thịt tôm trong bát Thẩm Thanh Lan, hai người một bóc, một ăn, vô cùng tự nhiên, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên. Ngoại trừ Thẩm Hi Đồng, những người khác trong nhà chú ý đến điểm này nên đều rất hài lòng, nhìn Phó Hoành Dật càng thuận mắt hơn. Dù là Sở Vân Dung vẫn hơi tiếc nuối vì anh không thể ở bên Thẩm Hi Đồng, nhưng nhìn thấy con gái hạnh phúc như vậy thì trong lòng bà cũng vui vẻ.
Trương Tuệ cũng chú ý đến sự phối hợp ăn ý giữa hai người, trong lòng hơi ngạc nhiên. Cô ta nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, cô thiên kim nhà họ Thẩm này, hình như đã hiểu vì sao địa vị của cô trong lòng Phó Hoành Dật lại cao như vậy.
Cùng với sự ngạc nhiên đó, trong mắt cô ta cũng ẩn chứa vẻ hâm mộ, liếc qua người đàn ông ngồi bên cạnh mình, ánh sáng trong mắt dần phai nhạt đi. Gia đình như bọn họ, nói đến chuyện tình yêu thật quá xa xỉ.
Người ăn bữa cơm này không vui nhất phải kể đến Thẩm Hi Đồng. Nhìn hai người đối diện không ngừng ân ái, cô ta đã sắp cắn nát môi rồi.
Còn có một người không được tự nhiên nữa là Thẩm Quân Dục. Sở Vân Dung cố tình tác hợp, tuy anh ta vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng ý cười trong mắt thì càng lúc càng nhạt đi, cho đến khi biến mất tăm.
Ăn cơm xong, Trương Tuệ biết điều chào tạm biệt.
“Dì, trong nhà còn có việc nên cháu phải về trước, lần sau nếu có thời gian, cháu sẽ trở lại thăm dì.”
Sở Vân Dung cười tủm tỉm, “Được rồi, nếu rảnh thì thường xuyên đến chơi.”
Trương Tuệ mỉm cười gật đầu, “Cháu nhất định sẽ thường xuyên đến đây quấy rầy dì, chỉ mong đến lúc đó dì không được ghét bỏ cháu là được rồi.”
Câu nói này chọc Sở Vân Dung hớn hở, gọi Thẩm Quân Dục đang ngồi bên cạnh không nhúc nhích, “Quân Dục, tiểu Tuệ phải về rồi, con tiễn người ta đi.”
Thẩm Quân Dục đứng dậy, đưa Trương Tuệ ra cửa, dọc đường đi vẫn khách sáo lịch sự, nhưng cũng chính vì quá lịch sự, quá khách sáo nên khiến Trương Tuệ cảm thấy như người đứng trước mặt cô ta là một ngọn núi cao, chỉ có thể ngước nhìn chứ không tài nào với đến được.
“Trương tiểu thư, có cần tôi gọi giúp cô một chiếc xe taxi không?” Thẩm Quân Dục lịch thiệp hỏi.
“Không cần khách sáo, tự tôi gọi là được rồi.” Trương Tuệ mỉm cười từ chối. Cô ta có thể cảm thấy Thẩm Quân Dục rất lạnh nhạt xa cách với mình.
Thẩm Quân Dục nghe lời, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức mà đứng đó nhìn cô ta lên xe rồi mới vào nhà.
Trương Tuệ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thẩm Quân Dục quay lưng rời đi thì nụ cười trên mặt biến mất tăm, trên khuôn mặt dễ nhìn chỉ còn sự tỉnh táo. Lần này đến nhà họ Thẩm thật ra cũng không phải là do cô ta tự nguyện, ba và anh trai cô ta đều giữ chức vụ trong quân đội, nếu có thể nhờ vả chút quan hệ với nhà họ thì anh trai nhất định có thể tiến xa hơn. Biết Thẩm đại thiếu gia –Thẩm Quân Dục đến nay vẫn còn độc thân, mẹ cô ta mới có ý đồ với Thẩm Quân Dục.
Lúc đầu, cô ta cũng không định về ăn tết, nhưng bị mẹ cố ý gọi về, nguyên nhân dĩ nhiên là có thể nhân dịp này để gặp mặt Thẩm Quân Dục, bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Nhưng mọi chuyện bây giờ xem ra cũng không suôn sẻ lắm. Trong lòng cô ta hơi tiếc nuối, ấn tượng đầu tiên của cô ta với Thẩm Quân Dục cũng rất được.
Thẩm Quân Dục về đến nhà, Sở Vân Dung đang ngồi trong phòng khách chờ anh ta, nhìn thấy anh ta định lên lầu thì liền gọi lại, “Quân Dục, qua đây nói chuyện với mẹ một chút.”
Thẩm Quân Dục dừng bước, nhìn mẹ rồi đi qua đó, “Mẹ, con phải về phòng xử lý chuyện công ty.”
“Bây giờ đang kỳ nghỉ, còn xử lý công việc gì nữa, tới đây ngồi với mẹ một chút.”
Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Khiêm ngồi trên ghế sô-pha đang ra vẻ tất cả đều không liên quan đến ông, còn có em gái ruột anh ta yêu thương nhất và em rể, vậy mà mấy người này lại không hề đáp lại ánh mắt của anh ta.
Đúng là một đám người không có lòng yêu thương đồng bào.
Thẩm Quân Dục ngồi xuống ghế sofa. Sở Vân Dung cười híp mắt nhìn anh ta, “Con cảm thấy Trương Tuệ thế nào?”
Thật là thẳng thắn! Thẩm Quân Dục buồn cười.
“Cô ấy không phải là con gái chiến hữu cũ của ba sao? Hôm nay đến thăm ba, con cảm thấy thế nào thì có liên quan gì đâu.” Thẩm Quân Dục lòng vòng.
Sở Vân Dung lườm anh ta, “Bớt giả bộ hồ đồ đi, mẹ không tin là con không biết mẹ đang nói gì.”
Thẩm Quân Dục cười hơi vô lại, “Mẹ, con thật sự không hiểu mẹ đang nói gì.”
“Vậy mẹ sẽ nói thẳng với con, bây giờ con đã lớn, em gái con cũng kết hôn rồi. Chuyện chung thân đại sự của con đã được đưa vào danh sách quan trọng. Mẹ vừa ý Trương Tuệ, con bé này rất được, con cảm thấy như thế nào?”
Thẩm Quân Dục khoanh tay, “Đàn ông ba mươi tuổi mới bắt đầu, con vẫn chưa đến ba mươi mà.” Cho nên có gì đâu mà gấp.
Sở Vân Dung tức nghẹn, “Sang năm con đã ba mươi rồi.”
“Mẹ.” Thẩm Quân Dục đổi chủ đề, “Mẹ có phải là muốn ôm cháu gấp không?”
Sở Vân Dung: “...” bà muốn ôm cháu lúc nào chứ.
“Vả lại, mẹ xem, bây giờ mẹ bận rộn như vậy, nếu như cho mẹ đứa cháu thì mẹ cũng chẳng có thời gian mà ôm.”
“Nếu như con thật sự cho mẹ đứa cháu trai thì mẹ sẽ lập tức về nhà ôm cháu. Vấn đề là mẹ bằng lòng, nhưng con có đồng ý không?” Sở Vân Dung bình tĩnh hỏi lại. Thẩm Quân Dục nghẹn họng, anh ta quả thật không đồng ý chuyện này.
“Mẹ, anh trai ưu tú như vậy, sao lại không có cô gái nào thích được, mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ.” Thẩm Hi Đồng bóc quýt, đưa cho Sở Vân Dung.
Sở Vân Dung mỉm cười nhận lấy, “Trương Tuệ là một cô gái rất tốt, hai nhà lại hiểu rõ nhau, có gì không ổn chứ?”
“Mẹ, dù cô gái đó có tốt thì cũng không hợp gu của con mẹ mà.”
“Vậy con thích kiểu người như thế nào, nói mẹ nghe một chút xem.” Sở Vân Dung thừa cơ hỏi, không thích Trương Tuệ cũng không sao, chỉ cần con trai có thể nói ra thì vẫn còn có hy vọng.
Thẩm Quân Dục nghe vậy liền trợn tròn mắt, trông thấy dáng vẻ mong đợi trên mặt mẹ thì khoanh tay lại, “Con trai mẹ ưu tú như vậy, cô gái bình thường sao có thể xứng được?”
Sở Vân Dung: “...”
Thẩm Thanh Lan: “...”
Phó Hoành Dật, “...” Câu này hình như anh đã từng nghe rồi. Anh thoáng nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy ý cười.
“Ba, ba xem Quân Dục đi.” Sở Vân Dung ném vấn đề lại cho Thẩm lão gia. Con không nghe lời mẹ nói, nhưng lời của ông nội cũng không thể không nghe chứ.
Thẩm lão gia bình chân như vại, ông không hề thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn trẻ, nhưng con dâu đã mở lời thì ông cũng nên tỏ chút thái độ, “Quân Dục, mẹ cháu nói đúng đó, cháu không còn nhỏ nữa, Lan Lan đã kết hôn, Hi Đồng cũng bắt đầu tính chuyện yêu đương rồi, cháu cũng nên tranh thủ đi.”
“Vâng, ông nội, hôm nào cháu sẽ cùng Trương tiểu thư tìm hiểu nhau một chút.” Thẩm Quân Dục mỉm cười đồng ý, nhưng trong lời nói đó có mấy phần là thật, mấy phần giả thì chỉ có mình anh biết.
Thẩm Hi Đồng vốn đang ngồi yên lặng, bỗng nhiên bị Thẩm lão gia nhắc tới, hơn nữa còn là chuyện mà cô ta không muốn nói đến nhất nên nụ cười trên môi hơi cứng lại.