“Tôi còn có việc, đi trước. Tiểu Tịch, em cùng đi với anh chứ?” Nhan Thịnh Vũ lên tiếng.
Nhan Tịch đã rất lâu chưa gặp Thẩm Thanh Lan, khó khăn lắm mới gặp được cô nên dĩ nhiên muốn đi theo cô nhiều hơn. Nhưng khi nhìn anh trai cố gắng che giấu nỗi buồn, cô ấy lại muốn ở bên cạnh anh trai, nên lúc này hơi khó xử.
Hiểu rõ em gái nhà mình, Nhan Thịnh Vũ nhìn cô ấy một cái rồi mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Lan, “Tôi còn có việc, không tiện dẫn theo em gái tôi, có thể nhờ em quan tâm giúp một chút không?”
Thẩm Thanh Lan không từ chối, Nhan Thịnh Vũ thấy cô đồng ý thì bèn dặn dò Nhan Tịch vài câu rồi rời đi, bước chân vội vàng như đang chạy trối chết.
Phó Hoành Dật thản nhiên nhìn rồi thu ánh mắt lại, bàn tay đặt bên hông Thẩm Thanh Lan hơi siết chặt. Cô nhìn anh, dường như thấu hiểu suy nghĩ trong mắt anh, trong lòng thấy cạn lời, cái bình giấm chua này.
Tuy Nhan Tịch muốn Thẩm Thanh Lan làm chị dâu cô ấy, nhưng biết cô đã kết hôn, còn nhìn thấy tình cảm của hai người hình như cũng tốt. Tiếc nuối thì có tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng không rầu rĩ nữa mà ngắm bức tranh treo trên tường.
Thẩm Thanh Lan thấy cô ấy nhìn chằm chú vào bức tranh này, tưởng là cô ấy thích thì bèn hỏi, “Em rất thích bức tranh này?”
Nhan Tịch nghe vậy thì lắc đầu, vẻ mặt dường như hơi rối rắm, “Không phải, chẳng qua là em cảm thấy hình như em đã gặp người trong tranh này ở đâu rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan thay đổi, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, “Em đã gặp cô ấy ở đâu?”
Cảm xúc của cô hơi kích động, Phó Hoành Dật không khỏi quan sát thêm. Cảm xúc của Thẩm Thanh Lan luôn luôn được kiềm chế rất tốt, bình thường cô đều bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cảm xúc của cô dao động. Chẳng lẽ người trong tranh rất quan trọng với cô?
Anh nhìn về phía bức tranh treo trên tường kia, là một bé gái khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi trên đồng cỏ, nhìn về phương xa cười ngọt ngào.
“Nhan Tịch, em đã gặp cô ấy ở đâu?” Thẩm Thanh Lan nắm vai Nhan Tịch, hỏi dồn.
Nhan Tịch bị động tác bất thình lình này của Thẩm Thanh Lan làm giật mình, “Chị... chị.”
Thẩm Thanh Lan cũng phát hiện phản ứng của mình hơi quá, bèn buông Nhan Tịch ra, “Xin lỗi, em không sao chứ?” Vừa rồi cô không khống chế được lực tay của mình.
Nhan Tịch lắc đầu, mặc dù cảm thấy trên vai hơi đau, nhưng cũng không có gì đáng ngại, “Chị, người này rất quan trọng với chị ư?”
Thẩm Thanh Lan do dự một chút, nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật bên cạnh, “Ừ, cô ấy rất quan trọng với chị.”
Nhan Tịch trầm tư, “Hình như em đã nhìn thấy một tấm hình trong thư phòng của ba từ rất lâu trước đây, bé gái trên tấm hình đó có dung mạo rất giống với cô gái này, nhưng hình như nhỏ tuổi hơn một chút.”
“Tấm hình kia vẫn còn chứ?”
“Chắc là còn, nhưng em không biết ba em còn đặt ở chỗ cũ không. Lần đó em lén xem tấm hình thì bị ba phát hiện, ba còn rất tức giận. Nhưng mà em có thể về tìm thử, lúc nào tìm thấy em sẽ đưa cho chị xem.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, “Cảm ơn.”
“Chị, chị đừng khách sáo như thế.” Nhan Tịch cười ha ha, “À…chị, chị và chú... anh đi trước đi, lát nữa em sẽ về nhà.”
Mặc dù Nhan Tịch rất muốn ở cùng Thẩm Thanh Lan, nhưng ánh mắt Phó Hoành Dật thỉnh thoảng nhìn cô ấy khiến cô ấy cảm nhận được sự ghét bỏ ẩn sâu trong đó, không muốn làm bóng đèn nữa nên quyết định chọn về nhà.
Quả nhiên, lời cô ấy vừa nói ra thì ánh mắt đang rọi vào người cô ấy lập tức biến mất.
“Bọn chị đưa em về.” Thẩm Thanh Lan nói.
Nhan Tịch xua tay liên tục, “Không cần đâu chị, em đón xe về là được rồi, ở đây rất dễ đón xe.” Nói đoạn, cô ấy liền chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy rời đi, cũng không ngăn lại mà chỉ nhìn bức tranh, vẻ mặt kinh ngạc. Chị Mộc Mộc, người mà em ấy nói là chị sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra dung mạo của Nhan Tịch và Tần Mộc có một hai nét giống nhau, là thật sao?
“Thanh Lan.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng gọi cô, Thẩm Thanh Lan hoàn hồn.
“Vừa rồi em đang suy nghĩ gì vậy?” Phó Hoành Dật hỏi, vì sao lại đau thương, lạnh lẽo như vậy.
Thẩm Thanh Lan bình thản lắc đầu, chuyện đã qua, cô không muốn để Phó Hoành Dật biết. Cô không muốn nghĩ nếu như anh biết thì sẽ lựa chọn như thế nào, dù sao cô đã từng là đen mà anh lại là trắng.
“Cô ấy là ai?” Phó Hoành Dật nhìn về phía bức tranh.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn anh, “Phó Hoành Dật, bây giờ em không muốn nói, chờ đến khi nào em muốn thì nhất định sẽ nói cho anh nghe, được không?”
Cô hỏi “được không?” với giọng điệu thương lượng, nếu Phó Hoành Dật lắc đầu thì cho dù khó xử, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn nói cho anh biết.
Phó Hoành Dật biết trong lòng Thẩm Thanh Lan có nhiều bí mật, anh cũng hy vọng chính miệng cô có thể nói cho anh biết những bí mật này. Nhưng anh không muốn ép buộc cô, cũng không nỡ ép buộc cô, nếu như nói ra bí mật khiến lòng cô đau khổ, vậy anh thà tình nguyện vĩnh viễn không biết.
“Được.” Phó Hoành Dật cười thật dịu dàng và cưng chiều.
Trong lòng Thẩm Thanh Lan ấm áp, người đàn ông này chính là như vậy, lúc nào cũng bao dung cô. Cô chủ động xòe mười ngón tay ra đan vào tay Phó Hoành Dật.
Bọn họ không về Đại Viện mà về Giang Tâm Nhã Uyển.
Đêm nay, Thẩm Thanh Lan cực kỳ nhiệt tình. Trước đây dù có làm thế nào thì cô cũng không đồng ý thử mấy tư thế khác, nhưng hôm nay đều nghe theo Phó Hoành Dật.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, đến phòng tắm, rồi trở lại phòng ngủ, hai người vẫn quấn quýt với nhau, dường như còn chưa sử dụng hết nhiệt tình và sức lực trong cơ thể.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh không Lan chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi.
Phó Hoành Dật vào phòng tắm, lấy một cái khăn lông giúp cô vệ sinh sạch sẽ, rồi thay áo ngủ giúp cô, dù vậy thì Thẩm Thanh Lan cũng không mở mắt ra, rõ ràng là đã mệt muốn chết rồi.
Nhưng hình như cô ngủ không ngon giấc, chân mày cau chặt lại, miệng còn lẩm bẩm rất nhỏ. Phó Hoành Dật lại gần, nhưng không nghe rõ lắm, chỉ nghe được một chữ “Mộc“. Là tên người? Hay là họ? Là tên của cô bé trong bức tranh hôm nay?
Phó Hoành Dật lại vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ. Lúc anh trở lại giường, Thẩm Thanh Lan đang nằm co quắp trên giường, người cuộn tròn, là tư thế của trẻ sơ sinh lúc còn nằm trong bụng mẹ.
Có người nói, tư thế ngủ như thế này thể hiện việc thiếu cảm giác an toàn.
Đôi mắt Phó Hoành Dật hơi tối lại, ngồi xuống giường. Nhìn gương mặt ngủ bất an của Thẩm Thanh Lan, trong mắt anh đầy đau lòng. Anh vươn tay, muốn vuốt vết nhăn giữa chân mày cô, nhưng khi đưa tới giữa không trung thì ngừng lại.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Thanh Lan, anh không tài nào tham dự được vào quá khứ của em, nhưng anh sẽ nhận lấy toàn bộ tương lai của em. Dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, không rời không bỏ.
Anh lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng. Cô tự động tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, vết nhăn giữa chân mày dần dần thả lỏng ra, khóe miệng nhẹ nhàng cong thành nụ cười.
Phó Hoành Dật khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô, rồi nhắm mắt lại, thiếp đi. Giày vò hơn nửa đêm, thật ra anh cũng rất mệt rồi.
Hôm sau tỉnh lại, lúc Thẩm Thanh Lan mở mắt ra thì Phó Hoành Dật vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Cô nhìn gương mặt đang ngủ của anh, cũng không định dậy ngay mặc dù bây giờ đã đến thời gian tập thể dục buổi sáng của cô.
Lông mi Phó Hoành Dật không dài, nhưng lại rất dày, thật ra từng bộ phận đường nét trên khuôn mặt anh khi tách ra thì không tính là quá đẹp được, nhưng khi hợp lại với nhau thì lại cực kỳ ưa nhìn.
Nhưng vẻ đẹp này lại không giống như Hàn Dịch.
Có thể quanh năm đều ở quân đội nên trên người anh có nhiều... trong lòng Thẩm Thanh Lan đang tìm từ ngữ để hình dung… ừm, là mùi vị đàn ông.
“Đẹp không?” Phó Hoành Dật hỏi nhỏ.
Thẩm Thanh Lan lúc này mới phát hiện Phó Hoành Dật chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào. Đang nhìn lén thì bị bắt gặp, nhưng cô không hề có chút xấu hổ nào. Đây là chồng cô, là người đàn ông của cô, cô muốn nhìn thì nhìn thôi.
“Trên người có chỗ nào khó chịu không?” Phó Hoành Dật cũng không ngại vì bản thân được nhìn chăm chú như vậy, nhất là người này lại là vợ mình. Nhưng thấy Thẩm Thanh Lan chậm chạp không dậy, anh lo lắng có phải tối qua làm quá mãnh liệt nên khiến cô bị thương không.
Từ lúc bọn họ kết hôn đến nay, mặc dù số lần làm không ít, nhưng điên cuồng như tối qua thì lại là lần đầu tiên. Bên cạnh sự thoả mãn, Phó Hoành Dật cũng bận tâm đến cơ thể của Thẩm Thanh Lan.
Gương mặt Thẩm Thanh Lan phiếm hồng, mặc dù tối qua hơi điên cuồng, nhưng tố chất thân thể cô vẫn luôn rất tốt. Ngủ một giấc, cảm giác khó chịu trên người đã biến mất hơn phân nửa, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không sao.”
Phó Hoành Dật nghe vậy thì yên tâm, trong lòng cũng hơi cảm thán, có một người vợ có thể chất tốt, khả năng hồi phục nhanh chính là tốt nhất, với lại thân thể Thẩm Thanh Lan rất mềm mại, có thể làm được rất nhiều tư thế... Phó Hoành Dật vội vàng dừng suy nghĩ không thích hợp với thiếu nhi trong đầu lại.
Áo ngủ của Thẩm Thanh Lan là do Phó Hoành Dật thay, có thể là tối qua chưa cài kỹ nên có hai nút bị bung ra, để lộ da thịt tuyết trắng trước ngực, phía trên còn có dấu vết màu đỏ mập mờ.
Phó Hoành Dật nhìn một chút, ánh mắt liền thay đổi, cơ thể lập tức có phản ứng.
Cảm nhận được nhiệt độ trên bụng, cả người Thẩm Thanh Lan cứng đờ, ánh mắt nhìn Phó Hoành Dật cũng thay đổi. Cái người này, tối qua vừa mới... vậy mà bây giờ lại...
Ánh mắt Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan lúc này hệt như một con sói đói bụng mấy ngày trông thấy một con thỏ trắng bé nhỏ mập mạp.
“Phó Hoành Dật, chúng ta nên dậy rồi, em đói bụng.” Da đầu Thẩm Thanh Lan hơi tê rần, thể lực của Phó Hoành Dật khiến cô chịu không nổi.
Phó Hoành Dật mỉm cười dịu dàng, “Thật đúng lúc, anh cũng đói bụng.” Nói rồi, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Thẩm Thanh Lan.
Một lát sau, trong phòng ngủ liền ngập tràn cảnh xuân.
Chờ Thẩm Thanh Lan tỉnh lại lần nữa thì đã mười hai giờ trưa. Phó Hoành Dật đã dậy, đang nấu ăn trong phòng bếp. Cô vẫn mặc đồ ngủ, tựa người vào cửa phòng bếp ngáp một cái. Cô hơi mệt, tối qua giày vò lâu như vậy, sáng nay lại tiếp tục một trận, cho dù tố chất thân thể cô có tốt thì cũng không chịu đựng nổi.
“Hôm nay chúng ta không về Đại Viện sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật quay đầu lại nhìn cô, cau mày lại, không trả lời cô mà nói, “Sao không mặc áo khoác mà đã ra đây, nhỡ bị cảm thì sao?”
Sao có thể dễ bị cảm như vậy chứ? Huống chi trong nhà còn mở điều hòa mà, tuyệt đối không lạnh.
Nhưng Phó Hoành Dật không nghĩ như vậy, nếu không phải còn đang nấu cơm, không chừng còn đích thân đi lấy áo khoác cho cô, “Mặc áo khoác vào trước đi, sẽ có cơm ngay đây, chờ ăn cơm xong, buổi chiều chúng ta đến nhà bà ngoại.”
Nhà bà ngoại? Thẩm Thanh Lan hơi ngơ ngác, một lát sau mới nhớ Phó Hoành Dật nói tới nhà họ Sở, nhà bà ngoại cô.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra, Phó Hoành Dật đã bê tất cả đồ ăn ra bàn, ba món mặn một món canh, đều là những món cô thích ăn.
“Uống nước ấm trên bàn trước đã, sau đó ăn cơm.” Phó Hoành Dật chỉ chỉ ly nước ấm trên bàn mà anh cố ý chuẩn bị cho Thẩm Thanh Lan, mỗi ngày sau khi thức dậy, cô đều thích uống một ly nước ấm.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống cạnh bàn ăn, uống ly nước ấm. Nhìn Phó Hoành Dật xới cơm rồi đưa đến trước mặt cô, Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Anh đang lấy lòng ư?”
Phó Hoành Dật ngồi xuống đối diện cô, nghe vậy thì mỉm cười, “Tối hôm qua phu nhân vất vả rồi, đương nhiên anh phải hầu hạ phu nhân thật tốt.”
Thẩm Thanh Lan: “...” Cô phát hiện da mặt người này càng ngày càng dày.
Ăn cơm xong, Phó Hoành Dật vẫn rửa bát như trước. Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế sô-pha, nhìn anh rửa bát rồi quét dọn vệ sinh trong phòng một lần, còn giặt sạch quần áo hai người mới thay tối qua.
“Anh để đó đi, cái đó để em giặt.” Thấy Phó Hoành Dật cầm nội y của cô định đi giặt, gương mặt Thẩm Thanh Lan ửng đỏ.
Phó Hoành Dật không cảm thấy có gì không ổn, càng không cảm thấy giặt nội y cho vợ thì có gì mất mặt, “Em ngồi nghỉ ngơi một chút đi, nếu như cảm thấy nhàm chán thì xem ti vi đi, anh giặt nhanh thôi, chờ anh giặt xong thì chúng ta xuất phát.”
Thẩm Thanh Lan cũng không ngăn cản anh nữa, may thay đây là ở nhà, không có người ngoài, nên cô cũng không ngồi đó lâu mà đi đến phòng khách.
Phó Hoành Dật nhanh chóng đi ra, thay quần áo khác, tay còn cầm một chiếc áo lông vũ của Thẩm Thanh Lan.
“Đi thôi.”
***
Lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến nhà họ Sở thì phát hiện người nhà họ Thẩm đã đến, bao gồm cả Thẩm lão gia, còn có người của nhà họ Bùi.
“Ông ngoại bà ngoại, ông nội.” Thẩm Thanh Lan chào hỏi người lớn trước, Phó Hoành Dật đi theo sau, trong tay cầm mấy túi quà tặng.
“Dì, mẹ nói hôm nay dì sẽ đến, dì đã đến thật rồi. Mẹ không có gạt cháu.” Vừa mở miệng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng mập mạp nhỏ bé chạy tới, sau đó chân Thẩm Thanh Lan đã bị ai đó ôm lấy. Nhìn thấy Hạt Đậu Nhỏ, Thẩm Thanh Lan liền ngồi xổm xuống.
“Mẹ nói với cháu là hôm nay dì sẽ đến sao?”
Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, chui vào lòng Thẩm Thanh Lan, ôm cổ cô, “Vâng ạ, mẹ nói dì nhớ Hạo Hạo, cho nên hôm nay sẽ đến thăm Hạo Hạo. Dì, dì có nhớ cháu không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Ừ, có nhớ.”
Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ, hôn chụt một cái lên mặt Thẩm Thanh Lan, để lại một dấu nước miếng thật to, “Cháu cũng nhớ dì.”
Phó Hoành Dật lúc đầu nhìn thấy Hạt Đậu Nhỏ cứ chiếm vợ của mình rồi ôm ấp thì mặt anh đã tối sầm xuống. Bây giờ lại nhìn thấy thằng nhóc thối này ngang nhiên sàm sỡ vợ mình, sắc mặt anh càng khó coi hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạt Đậu Nhỏ.
Hạt Đậu Nhỏ đã biết đây là dượng của mình, không thèm sợ anh, còn đối mặt với anh. Phó Hoành Dật cau mày, lá gan thằng nhóc này không nhỏ đâu.
Thẩm Thanh Lan ôm cậu bé lên, “Dì, cổ của dì sao lại có dấu màu đỏ, là bị muỗi cắn sao?” Hạt Đậu Nhỏ đột nhiên hỏi, còn đưa tay chạm vào, “Dì, sao lại có nhiều như vậy, nhà của dì có nhiều muỗi thật đấy.”
Mặt Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên đỏ bừng, nhất là khi nhìn thấy người trong phòng khách nghe Hạt Đậu Nhỏ nói thì liền hiểu được, nhìn sang bằng ánh mắt trêu ghẹo khiến cô lại càng mất tự nhiên, hung dữ lườm cái tên đầu sỏ nào đó.
Cô đã nói không muốn để lại vết rõ ràng ở cổ, người nào đó chẳng những không nghe mà còn làm nghiêm trọng hơn. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta chê cười rồi đấy.
Da mặt Phó Hoành Dật dày, bị vợ nhìn chằm chằm cũng không hề để tâm, thậm chí vẫn giữ nét mặt bình tĩnh khi trông thấy ánh mắt trêu ghẹo của mọi người. Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện gì cũng là hợp tình hợp lý.
“Dì ơi, dì đau không?” Hạt Đậu Nhỏ quan tâm, “Lần trước cháu bị muỗi cắn đã đau rồi, dì bị cắn nhiều như vậy, nhất định là rất đau phải không?”
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan cảm thấy Hạt Đậu Nhỏ cũng không dễ thương như vậy. Phó Hoành Dật thấy vợ mình bắt đầu tức giận thì vội vàng ôm lấy Hạt Đậu Nhỏ trong lòng cô.
“Tối hôm qua dì của cháu bị con muỗi to cắn nên bây giờ không ôm cháu được, để dượng ôm.” Phó Hoành Dật dỗ dành Hạt Đậu Nhỏ, nhưng cậu bé không muốn anh bế mà chỉ muốn Thẩm Thanh Lan vuốt ve.
Hạt Đậu Nhỏ giãy dụa, “Dượng, có phải dì đau lắm không?”
“Bây giờ không đau nữa.” Không để Phó Hoành Dật lại nói ra câu giật gân gì nữa, Thẩm Thanh Lan đành cướp lời trước.
“Thật sao?” Hạt Đậu Nhỏ mở to mắt.
“Con nít con nôi sao lại hỏi lắm vậy? Dì con đã nói không đau thì là không đau.” Bùi Nhất Ninh sợ Hạt Đậu Nhỏ lại nói ra câu đáng kinh ngạc nào nữa, bèn ngắt lời con.
“Con không phải là con nít, con đã ba tuổi rồi.” Hạt Đậu Nhỏ không hài lòng với lời nói của mẹ nên phản bác lại, còn duỗi ba ngón tay nhỏ mập mạp ra.
“Con ba tuổi thì cũng là con nít thôi.” Bùi Nhất Ninh liếc mắt, mắng con trai nhà mình.
“Mẹ xấu xa.” Hạt Đậu Nhỏ nói không lại mẹ nên tủi thân.
Có điều chủ đề cuối cùng cũng đã rời khỏi Thẩm Thanh Lan. Cô thở phào, nếu cứ bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trêu chọc thì cô quả thật rất muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Phó Hoành Dật ôm Hạt Đậu Nhỏ ngồi trong phòng khách. Cậu bé không chịu ngồi yên, trượt xuống từ trên đùi Phó Hoành Dật, tự chạy đến chỗ khác chơi.
Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh Phó Hoành Dật. Anh muốn nắm tay cô nhưng lại bị Thẩm Thanh Lan tránh đi, biết vợ đang giận anh, đành im lặng cười cười.
Ngài Phó tỏ vẻ anh cũng rất vô tội, ai bảo Thẩm Thanh Lan xinh đẹp như vậy, khiến anh muốn ngừng mà không được, chỉ muốn ăn cô chứ. Huống chi, hôm qua Thẩm Thanh Lan lại tự mình chủ động đưa tới cửa, nếu anh không đáp lại thì chẳng phải là có lỗi với sự nhiệt tình chủ động hiếm thấy của vợ mình sao?
Biết da mặt Thẩm Thanh Lan mỏng, mọi người cũng không nhìn cô nữa. Bùi Nhất Ninh lại nhìn Thẩm Thanh Lan như đang nhìn châu báu hiếm thấy, khiến cô bị nhìn đến run rẩy, “Chị họ, chị muốn nói gì?”
Bùi Nhất Ninh tặc lưỡi, “Thanh Lan, không nhìn ra em lại bụng dạ thâm trầm như vậy đấy.”
Chuyện ở triển lãm tranh hôm qua đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng. Các tờ báo lớn ở Thủ đô hôm nay đều tranh nhau đưa tin, bây giờ người người đều biết Nhị tiểu thư Thẩm Thanh Lan của nhà họ Thẩm không chỉ dung mạo tuyệt đẹp, là phụ nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu, mà còn là hoạ sĩ Lãnh Thanh Thu nổi tiếng.
Nếu không phải bây giờ vẫn đang nghỉ đông, chỉ e cổng trường Đại học B sớm đã bị phóng viên bao vây. Cho dù như thế này thì điện thoại của hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp của Thẩm Thanh Lan ở Đại học B cũng bị gọi đến cháy máy, đều gọi hỏi về biểu hiện ở trường của Thẩm Thanh Lan. Lúc họ biết thành tích học tập của cô xuất sắc, mỗi năm đều lấy được học bổng quốc gia, lời khen ngợi cô lập tức dâng lên như thủy triều.
“Lúc đầu chỉ là vẽ chơi thôi, không ngờ cứ càng vẽ lại càng có hứng thú.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói thật, nhưng một vài người, chẳng hạn như Thẩm Hi Đồng nghe thấy thì lại như đang khoe khoang.
Thẩm Thanh Lan cô chỉ vẽ bừa đã trở thành hoạ sĩ nổi tiếng, còn tôi ngay từ bé đã học dương cầm lại không bằng cô, cô đang chế giễu tôi sao?
May mà Thẩm Thanh Lan không biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Hi Đồng, nếu không nhất định đã phải nói một câu, cô nghĩ nhiều rồi.
Sắc mặt Thẩm Hi Đồng hôm nay hơi tiều tụy, dù đã trang điểm nhưng vẫn không che giấu được quầng thâm dưới mắt. Tối hôm qua, cô ta mất ngủ cả đêm, nhất là khi nhìn thấy những lời khen ngợi dành cho Thẩm Thanh Lan trên mạng, nói cô không hổ là thiên kim chân chính nhà họ Thẩm, những lời đánh giá như hổ phụ không sinh khuyển nữ khiến cô ta tức giận đến mức đập nát hết đồ trong phòng.
Tiếng động ầm ĩ đến mức kéo cả Sở Vân Dung sang. Bà thấy phòng cô ta bừa bộn, lần đầu tiên lạnh mặt, nghiêm nghị quát cô ta, không hề giấu sự thất vọng đối với cô ta.
Thẩm Hi Đồng đỏ mắt, khóc lóc cầu xin Sở Vân Dung tha thứ.
Cô ta khóc cực kỳ uất ức, Sở Vân Dung cuối cùng vẫn mềm lòng, an ủi cô ta mấy câu rồi về phòng.
Nhưng Thẩm Hi Đồng lại cả đêm không ngủ được, vừa ghen ghét Thẩm Thanh Lan, lại lo lắng Sở Vân Dung không yêu thương cô ta nữa. Bây giờ nếu mất đi sự yêu thương của Sở Vân Dung thì cô ta không thể nào tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm được nữa.
Tự hành hạ mình cả đêm nên tinh thần cô ta hôm sau tốt được mới là lạ.
Ban đầu, Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn cô ta một cái rồi thôi, Thẩm Hi Đồng không tự thiêu thân nữa, cô còn mừng rỡ vì được nhàn rỗi ấy chứ.
“Lan Lan, cháu thật đúng là khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.” Bà ngoại Tề Mẫn nói, vẻ mặt đầy vui mừng.
Ông ngoại Sở Trạm gật đầu đồng ý, cháu gái ngoại ưu tú như thế, đương nhiên ông rất vui vẻ.
Ông nhìn thoáng qua người ngồi một bên, từ khi Thẩm Thanh Lan đến, bà vẫn không nói chuyện với con gái, ông đành thở dài trong lòng.
Không phải Sở Vân Dung không muốn nói chuyện, mà chỉ là đang lo lắng đến tâm trạng của Thẩm Hi Đồng. Biết trong lòng cô ta không dễ chịu nên bà cũng không dám biểu hiện gần gũi với Thẩm Thanh Lan, sợ đứa con gái nuôi mẫn cảm này suy nghĩ quá nhiều sẽ đau lòng. Nhưng thật ra, trong lòng bà rất kiêu ngạo vì Thẩm Thanh Lan xuất sắc.
“Dì, ôm một cái.” Hạt Đậu Nhỏ chơi một mình một lát, thấy chán lại chạy đến, duỗi hai tay về phía Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan ôm cậu bé ngồi lên đùi mình, mặc cho cậu nhóc uốn éo trong lòng.
Phó Hoành Dật nhìn Hạt Đậu Nhỏ lại ôm ấp vợ mình thì mắt tối sầm lại, nhất là khi nhìn thấy Hạt Đậu Nhỏ lại hôn lên mặt Thẩm Thanh Lan một cái thì càng thêm ghen.
“Dì, trên người dì thơm quá.” Hạt Đậu Nhỏ hôn xong vẫn không quên khen một câu.
Thẩm Thanh Lan cười cười, làm như không thấy ánh mắt ghen tị của người đàn ông bên cạnh.
“Thanh Lan, nếu như em thích thằng nhóc này như thế thì em đưa nó về nhà đi, chị tặng cho em làm con trai đấy.” Thấy con trai thân mật hôn Thẩm Thanh Lan, Bùi Nhất Ninh tỏ vẻ ghen tị.
“Được được, cháu sẽ về nhà với dì.” Thẩm Thanh Lan còn chưa nói gì, Hạt Đậu Nhỏ đã vỗ tay trước. Cậu bé vừa dứt lời, trái tim Bùi Nhất Ninh đã tan nát, quả nhiên con trai chỉ là hàng thua lỗ, chỉ biết nghĩ đến người ngoài.
Những người khác cũng cười, nhất là Sở Vân Cẩn đã cười đến gập cả bụng. Bà ấy cảm thấy con gái nhà mình cũng ngốc hết sức, biết Hạo Hạo thích Thanh Lan mà còn nhiều lần để cậu bé ở cùng cô.