Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mật Ngọt Hôn Nhân


Giọng nói trầm thấp hấp dẫn vang lên trong bóng tối, lọt vào tai Thẩm Thanh Lan, khiến cô chớp chớp mắt.

Hơi thở xa lạ vờn quanh chóp mũi. Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên cảm thấy, thì ra cái ôm này lại ấm áp đến vậy. Cô lẳng lặng tựa vào lòng Phó Hoành Dật, không giãy giụa.

“Cảm ơn.” Mãi lâu sau, Thẩm Thanh Lan mới thấp giọng. Đã lâu không nói tiếng nào, nên cổ họng cô hơi khàn vì thiếu nước.

“Bà nội đã mất, em vẫn còn có tôi. Sau này, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em. Chỉ cần em không rời xa tôi, tôi cũng sẽ mãi mãi không rời xa em.” Anh nhẹ nhàng nói ra hai từ “mãi mãi” bằng giọng dịu dàng, đây là lời hứa hẹn lớn nhất trong cuộc đời này, mà anh luôn là người đã nói là làm.

Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa ra vào, Thẩm lão gia cuối cùng cũng thở phào. Vợ vừa đi, nếu Thanh Lan lại xảy ra chuyện gì, ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp bà nữa.

“Ông nội, cháu xin lỗi, lại khiến ông lo lắng rồi.” Thẩm Thanh Lan nhìn đôi mắt đen láy của ông cụ mà thấy áy náy.

Thẩm lão gia yêu thương cười cười, “Đói bụng chưa, ăn chút cháo đã, được không?”

Thẩm Thanh Lan vốn định nói là ăn không vào, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thẩm lão gia, cuối cùng cô vẫn gật đầu.

Mắt Thẩm Khiêm sáng lên, cuối cùng khuôn mặt nghiêm túc cũng hiện chút ý cười.

Thẩm Thanh Lan nhận cái bát trên tay Thẩm Khiêm, “Cảm ơn ba.”


Tang lễ của Thẩm lão thái rất long trọng. Nhà họ Thẩm dù sao cũng là gia tộc lớn. Mấy ngày nay, Phó Hoành Dật bận tới bận lui ở đây. Liên tưởng đến tin đồn ở Bắc Kinh vào thời gian trước, mọi người cũng đã suy đoán được chuyện giữa hai nhà Thẩm Phó.

Bất kể là vì quan hệ của nhà họ Thẩm, hay là quyền thế của nhà họ Phó, dù quen biết hay không, thì vẫn có rất nhiều người đến tham dự tang lễ của Thẩm lão thái.

Thẩm Thanh Lam mặc đồ đen, quỳ trước linh đường, đầu cúi thấp, bộ dạng đờ đẫn cùng Thẩm Quân Dục cúi chào khách đến viếng, bên tai là tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ của Thẩm Hi Đồng.

Mãi đến khi nhìn thấy tro cốt của Thẩm lão thái được chôn cất trong nghĩa trang, Thẩm Thanh Lan mới lưu luyến không rời, trở lại nhà họ Thẩm.

Sau khi tang lễ của Thẩm lão thái trôi qua không bao lâu, Thẩm Thanh Lan chuyển ra khỏi nhà. Cô không về trường, mà chuyển đến một căn hộ trong nội thành của Phó Hoành Dật. Nơi này cũng không xa trường lắm.

Hai người dù sao cũng đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Mặc dù vì Thẩm lão thái qua đời, lại thêm Thẩm Thanh Lan vẫn chưa tốt nghiệp, nên họ chưa cử hành hôn lễ, nhưng nếu ở riêng thì cũng không hợp lý lắm. Sau khi mọi người trong hai nhà bàn bạc với nhau, bèn quyết định chờ Thẩm Thanh Lan tốt nghiệp rồi mới tổ chức sau.

Phó Hoành Dật mới xin phép nghỉ không lâu. Nên vừa qua tang lễ của Thẩm lão thái, anh đành đưa chìa khóa nhà cho Thẩm Thanh Lan rồi vội vàng trở về quân khu.

Thẩm Thanh Lan ngắm nhìn căn nhà xa lạ. Nội thất thiết kế bằng gam màu lạnh, rất phù hợp với hình tượng trước sau như một của Phó Hoành Dật.

Nơi này chỉ có hai phòng, trừ một gian phòng ngủ chính ra, cũng chỉ còn một gian thư phòng. Nhà cũng không rộng lắm. Nhưng đối với Thẩm Thanh Lan thì như vậy là đủ rồi.

Trong phòng ngủ có cửa sổ sát đất, nhìn ra được ban công trống trơn bên ngoài.


Trước khi đi, ngoại trừ để chìa khóa lại cho Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật còn đưa cho cô một chiếc thẻ, nói là chi phí trong nhà.

Thẩm Thanh Lan tham quan hết các phòng, nhìn ban công trống trơn kia, trán cô cau lại.

***

“Lan Lan, ở trong nhà không được à?” Thẩm Quân Dục bê một cái rương lớn, thở hồng hộc.

“Em đã kết hôn rồi.” Thẩm Thanh Lan bình thản nhắc nhở.

Thẩm Quân Dục nghẹn họng, trước đó vội vàng lo hậu sự cho bà nội, anh không kịp tìm Phó Hoành Dật tính sổ. Chờ đến khi anh tỉnh ra, cái tên khốn kiếp này đã chạy về quân đội rồi.

Từ khi biết Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lấy giấy chứng nhận, trong lòng Thẩm Quân Dục cứ tức nghẹn, thở không ra hơi. Cái tên khốn Phó Hoành Dật này, chưa được sự đồng ý của anh mà đã dám bắt cóc em gái cưng của anh rồi. Anh hận không thể đến đó cắn chết cậu ta.

“Lan Lan, em đã suy nghĩ thật kỹ chưa, muốn sống hết đời với Phó Hoành Dật sao?” Thẩm Quân Dục không cam lòng.

Thẩm Thanh Lan bình thản nhìn anh, “Em đã lấy giấy đăng ký rồi. Trên danh nghĩa, em và anh ấy là vợ chồng.”


“Nhưng em yêu cậu ta sao?” Thẩm Quân Dục hơi khó thở. Người sáng suốt đều hiểu, Thẩm Thanh Lan vốn không hề yêu Phó Hoành Dật.

“Sau này em sẽ yêu anh ấy.” Cô nói sau này, chứ không phải bây giờ.

Thẩm Quân Dục nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Thẩm Thanh Lan. Sau khi bà nội qua đời, anh chưa từng nhìn thấy cô cười, nhưng cũng chẳng hề có vẻ đau khổ. Khuôn mặt cô vẫn luôn thản nhiên như vậy, không vui không buồn. Dường như tất cả cảm xúc đều biến mất theo sự ra đi của Thẩm lão thái.

Thẩm Quân Dục đưa tay vò rối tóc Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, em không cần như thế, nếu như bà nội nhìn thấy em…”

“Anh.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời, lẳng lặng nhìn Thẩm Quân Dục, nhưng không nói tiếp.

Thẩm Quân Dục ngậm miệng.

“Nếu sau này, Phó Hoành Dật dám ức hiếp em, thì em cứ về nói với anh. Anh sẽ đánh cậu ta.”

“Anh đánh thắng được anh ấy?”

Với võ nghệ của Thẩm Quân Dục mà muốn đánh lại Phó Hoành Dật, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

“À.” Thẩm Quân Dục xấu hổ, “Vì em, cho dù đánh không lại thì anh cũng phải đánh.”

Thẩm Thanh Lan trang trí lại nhà cửa, mua thêm rất nhiều thứ linh tinh. Chẳng mấy chốc, trong nhà đã trở nên ấm cúng hơn, nhất là ban công.


Ban công trống trơn lúc đầu, giờ đã có thêm một chiếc ghế nằm, một cái bàn tròn be bé, một giá sách nhỏ sát đất. Ở góc còn có thêm một giàn hoa, phía trên là mấy chậu cây, trong đó có một chậu là hoa dành dành.

Hiếm khi thấy em gái hào hứng như vậy, Thẩm Quân Dục liền bỏ hết đống công việc quan trọng cần xử lý gấp, chạy tới nhà mới của em gái làm cu li.

“Anh đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà ngày nào cũng chạy tới chỗ em, không phải là công ty sắp đóng cửa rồi chứ?” Thẩm Thanh Lan nhìn anh trai đầu đầy mồ hôi, giọng nói bình thản.

“Cái con bé này, em có lương tâm không vậy, anh làm thế là vì ai?” Thẩm Quân Dục kéo tay áo, lau mồ hôi trên trán, không hề có chút hình tượng một tổng giám đốc công ty lớn gì cả, “Em yên tâm, ngay cả lúc công ty trên toàn thế giới có đóng cửa, thì công ty của anh trai em cũng vẫn mở. Anh sẽ không để thua lỗ tiền hồi môn của em đâu.”

Thẩm Thanh Lan cũng có cổ phần trong công ty của Thẩm Quân Dục. Trước đó, khi Thẩm Quân Dục lập nghiệp, Thẩm lão gia và Thẩm Khiêm đều không đồng ý, thậm chí còn cắt tiền của anh. Thẩm Quân Dục cũng rất kiên cường. Mọi người không cho con tiền, thì con sẽ tự kiếm. Để phát triển một công ty nhỏ thành doanh nghiệp quy mô như vậy, không thể phủ định đây cũng là bản lĩnh của Thẩm Quân Dục.

Việc này cũng không thể bỏ qua công lao của Thẩm Thanh Lan. Dù sao phần lớn nguồn vốn ban đầu cũng do cô bỏ ra. Mặc dù đã qua bao năm, nhưng Thẩm Quân Dục cũng không tìm hiểu rõ xem năm đó Thẩm Thanh Lan lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Thẩm Thanh Lan không hứng thú với việc kinh doanh công ty, nên Thẩm Quân Dục liền cho cô cổ phần danh nghĩa*, năm nào anh cũng chia một phần hoa hồng cho Thẩm Thanh Lan.

* Cổ phần danh nghĩa: cổ phần không góp vốn mà được chia lãi.

“Đúng rồi, Lan Lan. Cuối tuần sau, anh định tham gia một buổi đấu giá từ thiện, em làm bạn gái đi cùng anh đi.” Thẩm Quân Dục nhớ tới mục đích hôm nay nói.

“Nghe đồn trong số đồ đấu giá lần này có một tác phẩm của Lãnh Thanh Thu. Sắp đến sinh nhật ba rồi, anh muốn đấu giá được nó để tặng cho ba.”

Thẩm Thanh Lan hơi chớp mắt, “Không đi.”


Nhấn Mở Bình Luận