Cửa phòng bệnh đóng chặt, Thẩm Thanh Lan nhìn qua cửa sổ, thấy trong lòng người nọ đang ôm một đứa bé, mỉm cười hiền hòa.
Còn người phụ nữ ngồi trên giường đang dịu dàng nhìn họ.
Ở bên cạnh bọn họ còn có một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi chơi xếp gỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng tìm được đáp án cho nghi vấn trong lòng.
Đáy mắt cổ dâng lên vẻ hứng thú, rồi xoay người rời khỏi đó.
“Sao lại đi lâu vậy, không phải con nói chỉ chào hỏi thôi sao?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Sẵn tiện trò chuyện vài câu, mẹ, chúng ta về thôi”
Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan cứ nghĩ đến hình ảnh trong bệnh viện.
Thảo nào Lư Tiến Tài lại thèm thuồng công ty của chú hai như vậy.
Từ đầu cô đã thấy nghi ngờ, ông ta không có con cái, cướp công ty để làm gì? Bây giờ xem ra tất cả đã có lời giải đáp.
Người ta không chỉ có con mà còn có tới hai đứa, muốn cướp công ty của em rể lấy hết tài sản cho con mình cũng là dễ hiểu thôi.
Huống chi Thẩm Quân Trạch lại là thứ bùn loãng không thể trát tường.
Có điều, Lư Tiến Tài này giấu giếm cũng giỏi thật, đứa trẻ kia chắc cũng đã sáu bảy tuổi rồi, nhiều năm như vậy mà không bị ai phát hiện ra.
Không biết Thẩm Quân Trạch có biết tới sự tồn tại của đứa bé đó hay không? “Thanh Lan, con đang nghĩ gì vậy, từ khi ra khỏi bệnh viện vẫn không nói gì?”
Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan im lặng từ nãy giờ liền hỏi.
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, “Không có gì, con chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh thôi.”
Ném chuyện này ra khỏi đầu, khi về đến nhà, Thẩm Thanh Lan liên lên tầng nghỉ ngơi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng bao lâu đã đến ngày lên đường sang nước F.
Sáng sớm, Sở Vân Dung đã từ nhà họ Thẩm đến, vừa giúp Thẩm Thanh Lan sắp xếp đồ đạc, vừa làu bàu, “Con đó, hiện giờ bụng đã lớn như vậy rồi mà còn chạy đến nơi xa xôi như thế làm gì, lỡ như có chuyện gì thì sao đây?”
Thẩm Thanh Lan cười nói, “Mẹ, hôm đó con đã hỏi bác sĩ rồi.
Bác sĩ nói bây giờ thai nhi trong bụng con rất ổn định, ngồi máy bay hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi đến nước F bên đó sẽ có người sắp xếp nơi ăn chỗ ở, con chỉ cần ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện, không có vấn đề gì đâu.”
“Ở bên ngoài sao bằng ở nhà được, hơn nữa mấy người ngoại quốc gia đầu chăm sóc cho phụ nữ có thai cẩn thận bằng chúng ta.
Con nói mẹ làm sao yên tâm được đây? Không được, mẹ vẫn không yên tâm, Thanh Lan, để mẹ đi cùng con đi, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc con.
Tiền khách sạn máy bay gì đó mẹ đều không cần bọn họ trả, mẹ sẽ tự bỏ tiền ra, được không?”
Càng nghĩ, Sở Vân Dung càng không yên lòng.
Thẩm Thanh Lan nói không nên lời, “Mẹ, thật sự không cần mà, mẹ làm như vậy người khác thấy sẽ nói con làm quá đấy.
Hơn nữa lần này có Daniel đi cùng mà, đâu phải con đi một mình”
“Daniel là đàn ông, sao có thể chăm sóc con được?”
Sở Vân Dung vẫn muốn đi cùng.
“Được rồi mẹ, Lan Lan đã bao nhiêu tuổi rồi, đi có một tuần có gì mà không yên lòng chứ, mẹ đừng đặt quả tim trong bụng nữa”
Thẩm Quân Dục vừa nghe Sở Vân Dung cằn nhằn, vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của Thẩm Thanh Lan, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Sở Vân Dung trừng mắt với con trai, “Mẹ có thể không lo lắng sao, con đừng quên rằng trước đó nước F vừa xảy ra sự cố máy bay, toàn bộ người trên máy bay điều không ai sống sót”
Sở Vân Dung vừa nói xong thì lập tức nhổ nước bọt ba cái, “Mẹ nói linh tinh cái gì không biết.
Trời đất phù hộ, con chưa nói gì cả, ông cũng không nghe thấy gì, Thanh Lan nhà con nhất định sẽ bình an”
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Quân Dục cũng không thể thờ ơ nữa, dò hỏi Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, mẹ nói đúng đấy, hay là tạm thời em đừng đi, năm sau hãy đi, chẳng phải năm nào cũng có một lần sao?”
Thẩm Thanh Lan liếc anh một, cái cái tên phản bội này, vốn định nhờ anh thuyết phục mẹ vài câu, kết quả anh lại bị một câu nói của mẹ thuyết phục, “Vậy theo ý của mọi người, khi con ra ngoài cũng chỉ được đi bộ sao? Chẳng phải ngồi xe cũng có thể xảy ra tai nạn xe cộ à? Ngay cả đi bộ cũng không an toàn, lỡ bị chiếc xe không có mắt nào đó đụng thì cũng xong đời”
“Con bé ngốc này, chỉ toàn nói bậy bạ, mau sửa lại cho mẹ”
“Mẹ, mẹ đừng cằn nhằn nữa, nếu không xuất phát thì con sẽ bị lỡ chuyến bay mất”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nói.
Sau đó, cô nhìn sang Thẩm Quân Dục, anh sờ sờ mũi rồi cầm hành lý của Thẩm Thanh Lan lên, “Mẹ, con đưa Thanh Lan lên máy bay đây, mẹ không cần đi theo”
“Không được, mẹ nhất định phải đi cùng, không tận mắt nhìn thấy con bé lên máy bay mẹ sẽ lo lắng, các con không biết thôi, sáng nay vừa thức dậy thì mắt của mẹ đã giật giật, làm mẹ lo quá”
“Được rồi, được rồi, mẹ đi thì mẹ đi, nhanh đi thôi mẹ”
Thẩm quấn dục nói.
Đến sân bay, Daniel đã chờ ở đó, Kim n Hi cũng đứng bên cạnh anh.
Nhìn thấy nhóm người Thẩm Thanh Lan từ xa xa, cô liền tránh mặt, giả vờ đi sang chỗ khác.
Sở Vân Dung thấy Daniel thì lấy một quyển sổ từ trong túi xách ra, đưa cho anh, “Daniel, Thanh Lan nhà dì mấy ngày này giao cho cháu, bây giờ con bé đang mang thai, không thể chịu mệt nhọc quá, chuyện ăn uống cũng có rất nhiều điều cần chú ý.
Dù đã viết hết trong sổ rồi, phiền cháu chú ý giúp dì một chút nhé? Thẩm Thanh Lan không ngờ tới mức này, rất muốn đỡ lấy trán mà than.
Cô áy náy nhìn Daniel.
Daniel lại không có ý kiến gì, nhận lấy quyển sổ rồi vỗ ngực cam đoan, “Dì, dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ đưa Thanh Lan trở về bình an cho dì”
May mà cũng sắp đến thời gian làm thủ tục nên Thẩm Thanh Lan và Deniel đã nhanh chóng lên máy bay.
Trên đường trở về, Sở Vân Dưng vẫn cứ xoa ngực, Thẩm Quân Dục quay sang nhìn bà, “Mẹ, mẹ khó chịu ở chỗ nào à?”
Sở Vân Dung cau mày, “Từ lúc Thanh Lan đi, mí mắt của mẹ cứ giật, thậm chí lồng ngực cũng cảm thấy nhói”
“Mẹ, con thấy chắc là do mẹ lo lắng quá thôi, không phải sau sự cố máy bay lần trước thì vẫn có rất nhiều chuyến bay qua lại giữa nước F và nước Z sao, cũng không xảy ra chuyện gì nữa mà.
Chuyện lần trước chỉ là tai nạn, hôm nay thời tiết của nước F và nước Z đều tốt như vậy, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu.
Mẹ cứ yên tâm đi”
Sở Vân Dung thở dài, “Có lẽ thật sự do mẹ quá lo lắng, con không biết đâu, suốt mấy ngày nay mẹ đều không ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại là nằm mơ thấy Thanh Lan xảy ra chuyện, làm mẹ sợ đến giật mình tỉnh giấc”
Thẩm Quân Dục khẽ cười, an ủi Sở Vân Dung, “Mẹ, mẹ thật là, Lan Lan có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là đi tham gia giao lưu giới nghệ sĩ thôi mà.
Thật ra con bé đi cũng tốt, lần này là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ bất lợi cho sự phát triển của con bé”
Tất nhiên Sở Vân Dung cũng hiểu rõ, cho nên mặc dù ngoài miệng khuyên Thẩm Thanh Lan không nên đi, nhưng cuối cùng mà vẫn không thật sự ngăn cản.
Chuyến bay của Thẩm Thanh Lan hết sức thuận lợi, khi đến khách sạn, việc đầu tiên cố làm chính là gọi điện thoại về cho Sở Vân Dung.
Bà nghe thấy cô nói đã tới nơi an toàn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Mẹ, con đã nói mẹ lo lắng quá rồi mà, bây giờ chẳng phải mọi thứ đều ổn rồi sao? Thẩm Quân Dục cười nói.
Sở Vân Dung lườm con trai, “Mẹ không được lo lắng à? “Được, sao lại không được chứ? Có điều, mẹ đừng căng thẳng quá mức, lại ảnh hưởng đến sức khỏe? *** Nước F Thẩm Thanh Lan sắp xếp hành lý xong thì xem đồng hồ, sau đó gọi cho Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật vừa trở về ký túc xá thì nhận được điện thoại, “Thanh Lan”
“Ừ, em đến khách sạn rồi, anh về ký túc xá chưa?”
“Vừa về, ngồi máy bay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, sao anh về muộn vậy, dạo này bận lắm sao?”
Phó Hoành Dật day day trán, “Ừ, quân khu Nam Thành và quân khu thủ đô chuẩn bị kết hợp với nhau để diễn tập quân sự với quy mô lớn, bọn anh cũng phải tham gia với tư cách quân xanh.
Cuộc diễn tập này là cuộc diễn tập có quy mô lớn nhất trong mấy năm gần đây, lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng, cho nên bọn anh không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Vừa nghe Phó Hoành Dật nói vậy, Thẩm Thanh Lan lập tức nhớ tới Thẩm Khiêm cũng đã hơn một tháng chưa về nhà, chắc cũng do bận chuyện diễn tập quân sự.
“Vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá, hơn một tuần nữa em sẽ về nhà”
“Được, tuần sau bắt đầu diễn tập quân sự rồi, bọn anh không được phép mang theo bất kỳ thiết bị truyền tin nào, nên e rằng đến lúc đó không thể liên lạc với em được.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Lo cho em à?”
Phó Hoành Dật thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, bây giờ anh ước gì có thể đặt em ngay trước mắt mình, từng giây từng phút đều nhìn thấy thì anh mới yên tâm”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lanh đầy ý cười, thấy thời gian không còn sớm nữa mới nói, “Cũng đã muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, khi nào diễn tập quân sự mới kết thúc?”
“Một tuần, sau khi kết thúc anh sẽ được nghỉ mấy ngày, đến lúc đó sẽ có thể về nhà”
Thẩm Thanh Lan nghĩ, đến lúc đó mình cũng sắp về nhà rồi, thật khéo.
“Được, em ở nhà chờ anh”
Vừa cúp máy thì Daniel đến tìm, “Thanh Lan, tôi đã liên lạc với bọn họ, triển lãm ngày mai mới bắt đầu.
n Hi rủ xuống dưới ăn chút gì trước rồi trở về nghỉ ngơi điều chỉnh múi giờ, cô thấy thế nào?”
“Ừ, cứ vậy đi, tôi cũng đói bụng rồi”
Thẩm Thanh Lan trả lời, đồ ăn trên máy bay không thể nuốt nổi, cô hoàn toàn chẳng ăn được bao nhiêu, hơn nữa bay hơn mười tiếng, cô đã sớm đói bụng.
Triễn lãm lần này không có nhiều người lắm, nhưng những người tham gia đều là những nhân vật có tiếng tăm và địa vị trong giới họa sĩ, cỡ như Thẩm Thanh Lan chỉ được coi là tiểu bối.
Theo thông lệ thì họa sĩ mới như cô không thể tham gia sự kiện giao lưu giữa các nghệ sĩ lớn thế này, năm nay đã là phá lệ.
Ở hội trường, Thẩm Thanh Lan trông thấy một vài gương mặt quen thuộc, đó là những người cô từng gặp trong buổi triển lãm tranh tại Sydney.
Khi cô nhìn thấy Frank thì ông cũng thấy cô.