Thủ đô.
Còn mười ngày nữa là đến ngày sinh dự tính của Thẩm Thanh Lan.
Sở Vân Dung đã bắt đầu chuẩn bị những đồ dùng cho việc sinh nở, ngày nào cũng thấy bà bận rộn, không chuẩn bị cái này thì chuẩn bị cái kia, tóm lại là không có lúc nào rảnh rỗi.
“Vân Dung, con ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đừng đi vòng quanh nữa.
Con làm ba chóng hết cả mặt rồi.”
Thẩm lão gia nói với Sở Vân Dung đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Sở Vân Dung dừng lại, luống cuống: “Ba, ba để cho con được bận rộn đi, nếu ngồi không con sẽ căng thẳng.”
Trước kia, khi chính bà sinh con cũng không thấy căng thẳng như vậy.
“Chỉ còn hơn một tuần nữa là Lan Lan sinh rồi, hiện giờ căng thẳng cũng để làm gì? Nếu như con có thời gian rảnh thì đi chuẩn bị cho Lan Lan chút đồ ăn đi, hôm qua ba nghe con bé nói nó muốn ăn trứng gà ngâm rượu của chị Tống đấy.”
Thẩm lão gia tìm một cái cớ đuổi Sở Vân Dung đến phòng bếp.
Sở Vân Dung vừa nghe thấy thể thì liền vui vẻ: “Được, con sẽ đi làm ngay, con sẽ cố gắng học tay nghề của chị Tống.”
Đuổi được người đi, Thẩm lão gia mới được yên tĩnh, mở ti vi lên xem.
“Ông nội, ông đang xem gì vậy?”
Thẩm Quân Dục và ôn Hề Dao về nhà, cầm theo túi đồ lớn.
Sau khi kết hôn, hai người đã dọn ra ngoài ở.
Ôn Hề Dao vốn muốn ở lại nhà, nhưng Thẩm lão gia không đồng ý, nguyên văn của ông cụ là: “ông còn chưa có già đến nỗi không thể đi lại, trong nhà không cần các cháu phải lo.
Người trẻ tuổi nên sống cuộc sống của người trẻ tuổi, ngày thường rảnh rỗi thì quay về thăm chúng ta một chút, ăn bữa cơm là được.”
Mặc dù không ở lại nhà lớn nhưng cứ ba đến năm ngày Thẩm Quân Dục và ôn Hề Dao lại về nhà một lần, chủ yếu là do Ôn Hề Dao lo lắng rằng cả Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan đều dọn ra ngoài ở, ông cụ ở nhà sẽ cảm thấy trống vắng, chưa kịp thích nghi ngay được.
“Hề Dao và Quân Dục về rồi à, cầm túi gì mà lớn như vậy?”
Thẩm lão gia hỏi.
Ôn Hề Dao ngồi xuống bên cạnh ông cụ: “Cháu mua cho Thanh Lan ít đồ dùng hằng ngày, đều dùng được trong bệnh viện.
Ông nội, đã sắp xếp xong bệnh viện để Thanh Lan sinh chưa?”
Thẩm lão gia cười: “Sắp xếp xong rồi, Hoành Dật tự mình lo hết.
Nó không yên tâm nên còn tự mình xem qua, ngay cả trung tâm ở cữ cũng đều tự tìm.”
Thẩm Quân Dục nghe vậy thì liền nhìn Phó Hoành Dật bằng cặp mắt khác xưa.
Người anh em này của anh đối xử với em gái anh đúng là không có gì để chê, chỉ cần là chuyện của Thẩm Thanh Lan thì đều không có bất kỳ sơ sót gì, việc gì cũng tự tay làm hết.
Nếu như không phải vì chân bị thương còn chưa hồi phục, có khi Thẩm Thanh Lan đi vệ sinh, Phó Hoành Dật cũng muốn đi theo mất.
Thẩm lão gia nhìn Ôn Hề Dao: “Hề Dao, cháu và Quân Dục đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa?”
Kế hoạch này chỉ cái gì thì không cần nói ra cũng biết.
Sợ cô hiểu lầm, ông cụ còn nói thêm: “Không phải là ông nội đang giục các cháu sinh con, ông nội chỉ muốn biết kế hoạch của các cháu, cũng là để chuẩn bị cho tốt.”
Ôn Hề Dạo lúng túng nhìn Thẩm Quân Dục.
Anh bèn cười: “Ông nội, cháu với Hề Dao kết hôn còn chưa được một tháng, bây giờ ông đã vội muốn ôm chắt rồi sao?”
Thẩm lão gia trừng anh: “Không phải là ông nội sốt ruột muốn ôm chắt, cháu chớ có nói bậy nói bạ, nếu không lại làm Hề Dao hiểu lầm.”
Ông cụ là một người có suy nghĩ hết sức tiến bộ, không hề đặt nặng và cũng như không có những quy định cứng nhắc về chuyện cháu chắt.
“Cháu và Hề Dao đã bàn bạc với nhau rồi, chúng cháu vừa mới kết hôn, bây giờ vẫn còn quá sớm để sinh con.
Chờ sang năm, sau khi chúng cháu trải qua thế giới của hai người đủ rồi, khi ấy mới dự định sinh con.”
Nghe vậy, Thẩm lão gia gật đầu: “Ừ, sang năm không tệ, cũng hợp với tuổi của Hề Dao.
Lan Lan thì lại sớm quá, theo ông thì, kéo dài hai năm cũng không sao cả.”
Ban đầu Phó Hoành Dật cũng nói là qua hai năm, chẳng qua là kế hoạch không theo kịp với những thay đổi mà thôi.
Hơn nữa, Thẩm lão gia cũng biết Ôn Hề Dao có sự nghiệp của mình, mang thai rồi sinh con nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô.
Ông cụ cũng không phải là bậc phụ huynh phong kiến gia trưởng, không cho phép cháu dâu lộ mặt ra ngoài.
Ôn Hề Dao muốn phát triển sự nghiệp, đương nhiên là công cụ sẽ ủng hộ.
Đối với suy nghĩ tiến bộ của ông cụ, Ôn Hề Dao thật sự cảm kích.
Còn nhớ trước khi kết hôn, cô thường xuyên nghe bạn bè nói nhiều người vừa mới kết hôn đã bị giục sinh con, sinh một đứa còn chưa hài lòng, lại sinh tiếp, chẳng khác nào coi phụ nữ là cái máy sinh sản.
Hoặc là phụ huynh sẽ cho rằng phụ nữ quá coi trọng sự nghiệp là không tốt, bắt từ chức ở nhà làm một bà chủ gia đình.
Có người thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng, mâu thuẫn ầm ĩ.
Tất cả những chuyện này, Ôn Hề Dao đều không hề gặp phải.
Qua vẻ mặt của cô, có thể thấy cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
“Ông nội, cháu và Hề Dao đi thăm Lan Lan trước, lát nữa sẽ trở lại.”
Thẩm Quân Dục nói.
Thẩm lão gia khoát tay: “Đi đi, đúng rồi, tiện thể mang lá trà non mà hôm trước ông Ngô đưa tới cho ông Phó, ông ấy thích uống.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, đi lấy lá trà, cùng Ôn Hề Dao tới nhà họ Phó.
*** Lúc bọn họ tới nơi thì Thẩm Thanh Lan đang cùng Phó Hoành Dật tập phục hồi chức năng.
Nói là cùng, nhưng thật ra thì cô chỉ đứng đó nhìn Eden và Phó Hoành Dật tập.
Nhìn một lúc, Ôn Hề Dao bèn nói: “Chân Hoành Dật hồi phục nhanh hơn so với dự tính nhỉ? “Vâng, bây giờ anh ấy đã có thể tự mình đi lại.”
Thẩm Thanh Lan cười, hôm qua Phó Hoành Dật còn cùng đi dạo với cô trong vườn hoa, không cần có người đỡ.
Đây quả thật là một tin tốt, Ôn Hề Dao cũng cảm thấy vui mừng thay cho Thẩm Thanh Lan.
“Anh, chị dâu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Anh ấy vừa mới bắt đầu tập, chưa xong nhanh như vậy đâu.”
Thẩm Quân Dục nhìn Phó Hoành Dật đang tập phục hồi chức năng, lại chào hỏi Eden một tiếng, rồi theo Thẩm Thanh Lan đi ra ngoài.
“Chị dâu, hôm nay hai người về nhà dùng cơm hả?”
Ôn Hề Dao gật đầu: “Ừ, tiện thể mua cho em một ít đồ dùng hằng ngày.
Khi nào em nằm viện?”
“Bác sĩ đề nghị là nhập viện trước ba ngày, bây giờ vẫn còn sớm.”
“Cần phải chuẩn bị tốt mọi thứ, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống.”
Ôn Hề Dao không yên lòng nói.
Dù chưa sinh con, nhưng cô đã gọi điện hỏi mẹ mình về tất cả những chuyện này.
Thẩm Thanh Lan bật cười: “Đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Không chỉ mỗi mình Sở Vân Dung, mà Phó Hoành Dật cũng đã chuẩn bị xong, đừng nói là sinh một đứa con, có sinh mười đứa cũng đủ.
Bọn họ đang nói chuyện trong phòng khách, Phó lão gia từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm theo một cái lồng nhốt mấy con gà mái.
Thẩm Quân Dục nhìn cảnh này thì không khỏi buồn cười: “Ông Phó, ông chuyển sang chơi gà từ lúc nào vậy ạ?”
Phó lão gia cười ha ha: “Đây là gà mái nuôi ba năm trời mà ông nhờ người ở nông thôn mua được, bổ lắm đấy.
Chờ Thanh Lan sinh xong sẽ đem đế tẩm bổ cho con bé.”
Thẩm Thanh Lan không có mẹ chồng, Phó lão gia lại rất thích cô, đương nhiên là rất quan tâm tới cô.
“Tình cảm thật tốt.
Thanh Lan nhà cháu có thể gặp được một ông nội như vậy quả đúng là Thanh Lan có phúc.”
Ôn Hề Dao cười khen.
“Ha ha, Hề Dao thật là biết nói chuyện, chờ sau này cháu và Quân Dục sinh con, ông Phó cũng sẽ đi bắt cho cháu mấy con.”
Dì Triệu ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng ông cụ, đi ra xem thử, quả nhiên là thấy ông cụ đã về.
“Tiểu Triệu cô tới thật đúng lúc, mang gà này đi nuôi cẩn thận, chờ con bé Thanh Lan sinh xong thì đem hầm canh cho nó uống.”
“Được được, ông cứ yên tâm giao cho tôi.
Quân Dục, Hề Dao, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu: “Không cần đầu dì Triệu, lát nữa cháu với Hề Dao về nhà ăn, chị Tống đã chuẩn bị cơm cho chúng cháu rồi.”
“Vậy được, dì cũng không khách sáo với hai đứa nữa.”
Dì Triệu xách gà mái đi vào bếp.
Hai tiếng sau Phó Hoành Dật đi ra ngoài, lúc ra đã thay quần áo, rõ ràng là anh đã tắm rửa.
Eden đẩy anh đến bên cạnh Thấm Thanh Lan, cô quay đầu nhìn anh: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Phó Hoành Dật cười cười: “Rất tốt.”
“Thanh Lan, em cứ yên tâm đi, Hoành Dật hồi phục rất tốt, tin chắc là chưa đầy một tháng nữa, anh ấy có thể từ giã xe lăn.”
Bởi vì buổi chiều còn phải tập phục hồi chức năng thêm hai tiếng đồng hồ nữa nên Eden ở lại ăn trưa cùng nhà họ Phó.
Anh thường xuyên ra vào nhà họ Phó, cũng không phải là lần đầu ăn cơm ở đây, nên rất quen thuộc với Phó lão gia.
Thời gian nghỉ trưa, ông cụ thường kéo anh đi đánh cờ, trên danh nghĩa là dạy Eden, nhưng thật ra là đang muốn tìm người đánh cờ cùng mình.
Buổi chiều, sau khi huấn luyện xong, Eden chuẩn bị ra về, Thẩm Thanh Lan đứng lên: “Eden, em tiễn anh”
“Được.”
Ra khỏi nhà họ Phó, Eden mở miệng trước: “An, có phải em có lời muốn nói với anh không?”
Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng: “Eden, anh có biết gần dạo đây n Hi làm gì không?”
Đã một tuần lễ rồi cô không liên lạc được với Kim n Hi.
Trước đây thường xuyên xảy ra tình trạng như vậy, nhưng hơn một năm trở lại đây, hầu như Kim n Hi vẫn ở cạnh cô, chưa từng xảy ra tình huống như vậy, do đó trong lòng cô hơi bận tâm.
Eden ngẩn người: “Không liên lạc được với Ấn Hi?”
Gần đây anh dành hết tâm tư vào việc phục hồi cho chân của Phó Hoành Dật, quả thật là không liên lạc với Kim n Hi.
“Em có liên lạc với Daniel không?”
Eden hỏi.
“Đã liên lạc rồi, nhưng Daniel cũng mất tích, điện thoại di động thì tắt máy.”
“Liệu có phải là ra ngoài chơi không, em cũng biết tính n Hi mà có lúc chơi đến điên cuồng thì ai cũng không tìm được, anh đoán là cùng Daniel ra ngoài chơi thôi, em không cần lo cho cô ấy.
Dựa vào bản lĩnh của cô ấy, dù có dẫn theo một người thì muốn chạy trốn cũng là chuyện rất đơn giản.”
Eden an ủi cô, hoàn toàn không lo lắng gì trước an nguy của Kim n Hi.
“Chỉ mong là như vậy.”
Thẩm Thanh Lan nói, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt.
Eden đưa tay ra gạt chiếc lá rụng vương trên tóc Thẩm Thanh Lan: “Em hãy cứ tin là n Hi không có việc gì.
Em đó, em sắp sinh rồi, chăm sóc cho mình mới là quan trọng nhất.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhìn Eden, vẻ mặt nghiêm túc: “Eden, em nợ anh một lời cám ơn.”
“Vậy thì cứ tiếp tục nợ đi, sau này vẫn còn cơ hội làm việc cùng nhau mà.
Được rồi, em vào đi, quay về anh sẽ thử liên lạc với n Hi xem sao.”
“Vâng.”
Sau Khi Thẩm Thanh Lan đi, Eden cũng định rời đi, nhưng lại có một người xuất hiện trước mặt anh, chính là Annie đã lâu không thấy.
Annie nhìn thẳng vào Eden.
Anh cau mày, muốn đi vòng qua cô ta.
“Eden, người mà anh thích là Thẩm Thanh Lan sao?”
Phía sau lưng anh, Annie ai oán mở miệng.
Eden dừng bước, xoay người lại nhìn cô ta.
Annie cười thê lương: “Vừa rồi em còn chưa dám chắc, nhưng bây giờ thì em có thể khẳng định, người anh thích thật sự là Thấm Thanh Lan.”
Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy cái cảnh Eden giúp Thẩm Thanh Lan chỉnh lại mái tóc kia, còn cả ánh mắt và biểu cảm của Eden khi nhìn Thẩm Thanh Lan nữa.
Có lẽ anh đã thể hiện rất tự nhiên, nhưng phụ nữ khi yêu thường rất nhạy cảm, giác quan thứ sáu của một người phụ nữ yêu mà không có được lại càng đáng sợ hơn.
Hôm nay vốn dĩ cô ta muốn tới chặn đường Eden, không ngờ lại nhìn thấy cảnh đó, trong lòng chợt có cái nhìn khác về con người tên Thẩm Thanh Lan này.
“Ha ha, em nên nghĩ tới từ sớm mới phải.”
Có trách thì cũng nên trách Thẩm Thanh Lan là vợ của Phó Hoành Dật, cho nên ban đầu cô ta mới không chú ý tới: “Eden, cô ta đã kết hôn rồi, cả con cũng sắp ra đời.”
“Vậy thì sao? Thích hay không thích ai là chuyện của tôi.”
Eden nói, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ hoàn toàn ngược lại với lúc nói chuyện với Thẩm Thanh Lan vừa rồi.
Annie nhìn anh đầy đau khổ: “Eden, anh ghét em như vậy sao? Thà thích một người phụ nữ có chồng còn hơn là thích em?”
“Đây là chuyện của tôi.”
Eden lạnh giọng nói, xoay người bỏ đi.
“Eden, anh thích cô ta, cô ta có biết không? Anh có biết cô ta là loại người như thế nào không?”
Annie hét lên.
Bước chân Eden hơi khựng lại, Annie tiếp tục nói: “Cô ta bảo em hãy buông tha cho anh, nói rằng anh sẽ không thích em.
Eden, cô ta chính là một người phụ nữ ích kỷ, đã kết hôn với người khác rồi nhưng vẫn còn muốn chiếm đoạt tình yêu của anh.
Cô ta đang muốn lợi dụng tình yêu của anh với cô ta, để anh cam tâm tình nguyện chữa trị cho chồng cô ta.
Loại phụ nữ ấy không xứng đáng để được anh đối xử như thế? Eden không quay người lại: “Cho dù là như vậy thì cũng là tôi cam tâm tình nguyện.
Cô ấy nói đúng, tôi không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô.
Nếu như cô vẫn còn tiếp tục đến quấy rầy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Eden.”
Annie nhìn Eden bỏ đi không chút do dự, lại không tài nào khiến anh dừng bước được.
“A...a...aaaa!”
Cô ta hét lớn, trợn mắt đứng trước Đại Viện, ánh mắt đầy thù hận.
Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan, đồ lừa gạt, đồ đàn bà dối trá! Eden cũng không ngờ là chỉ từ chối một người thôi mà đã khiến cho Thẩm Thanh Lan có thêm một kẻ địch.
Phải nói là, có đôi khi lòng ghen tị của phụ nữ thật sự quá khủng khiếp.
Sau khi Eden rời đi thì lập tức liên lạc với Kim n Hi, nhưng dùng tất cả mọi cách vẫn không thể liên lạc được với cô.
Anh suy nghĩ một chút, liền gọi tới số điện thoại trong phòng làm việc của Daniel, lúc bấy giờ mới biết Daniel đi du lịch với bạn gái, nói rằng có thể sẽ rất lâu mới quay trở về.
Mà người khiến mọi người lo lắng, Kim n Hi, lúc này đang đi du lịch với Daniel.
Chẳng qua là hành trình lần này có hơi đặc biệt, bọn họ chạy tới rừng rậm nguyên sinh, kết quả là Daniel vô tình ăn phải trái cây có độc.
Hai người đồng thời trúng độc hôn mê bất tỉnh, bị thổ dân bản xứ bắt được.
Nếu không nhờ Kim n Hi phản ứng nhanh lẹ thì sợ rằng bây giờ bọn họ đã một người bị giữ lại làm ngựa, một người bị nấu chín mất rồi.
Vất vả lắm mới trốn ra được, Kim n Hi và Daniel liền vội vàng vắt chân lên cổ chạy về.
Chỉ là không biết đám thổ dân này đã mang bọn họ đi bao xa, mất ba ngày trời mà bọn họ vẫn còn đi lang thang trong rừng rậm nguyên sinh.
Nhóm Thẩm Thanh Lan có thể liên lạc được mới là lạ.
Trước ngày dự sinh của Thẩm Thanh Lan ba ngày, cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, vốn tưởng rằng là Kim n Hi gọi tới, vừa nhấc máy lên, một giọng nói khàn khàn khó nghe liền truyền tới từ đầu dây bên kia: “Tiểu Thất, có nhớ tôi không?”