Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mật Ngọt Hôn Nhân


Lúc Phó Hoành Dật trở lại phòng bệnh, hơi thở trên người vẫn còn nặng nề.

Thẩm Thanh Lan vừa cho con bú xong, còn con trai thì nằm trên giường ngủ say sưa.

Thấy Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Hoành dệt không nói gì, ôm Thẩm Thanh Lan vào ngực, vùi đầu vào tóc cô.

Thẩm Thanh Lan cảm nhận được tâm trạng anh không ổn, cũng không lên tiếng mà chỉ ôm lấy anh.

Mãi cho tới khi Phí Hoành Dật khôi phục cảm xúc, anh mới kể lại mọi chuyện cho cô nghe.

Sau khi nghe xong, Thẩm Thanh Lan vẫn rất bình tĩnh, Phó Hoành Dật nhìn cô, hỏi: “Em không muốn nói gì sao?”

“Tha cho vợ anh ta đi.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Sau khi làm mẹ, cô phần nào có thể hiểu được cách làm của bọn họ.

Đối lại là cô, vì con, có lẽ cô cũng sẽ làm vậy.

Có điều, thông cảm không có nghĩa là tha thứ.

“Tra được người đứng sau chưa?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Cô có thể thông cảm cho vợ chồng nọ, cũng có thể bỏ qua cho Bàng Giai, nhưng còn người đứng sau thì không đời nào, cô không lương thiện tới vậy.

Cô không sợ bị người ta nhắm vào mình, nhưng giới hạn cuối cùng của cô chính là người nhà, nhất là con cô.

Mắt Phó Hoành Dật hơi trầm xuống, “Tạm thời chưa tìm ra, đám người này làm việc cẩn thận, dọn dẹp rất sạch sẽ.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Không cần tra nữa, em biết là ai rồi.”

Phó Hoành Dật nhìn cô, cô nói hai chữ “Tân Nghiên.”

“Bà ta làm việc luôn ưa dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết, chuyện Triệu Gia Khanh và Nhân Tịch đều như thế.

Trên thế giới này người muốn Thẩm Thanh Lan chết không nhiều, lại càng ít người có thể làm được mọi việc một cách hoàn hảo trong thời gian ngắn như vậy.”

Thẩm Thanh Lan phân tích suy đoán của cô cho Phó Hoành Dật nghe.

Nghe xong, khớp xương của Phó Hoành Dật phát ra tiếng răng rắc, khiến người khác không chút hoài nghi rằng nếu giờ phút này Tần Nghiên ở trước mặt anh, có lẽ anh sẽ lóc xương lóc thịt bà ta.

Thấm Thanh Lan đề tay anh lại, khóe môi cong lên, “Nếu bà ta đã tặng chúng ta món quà lớn như vậy thì chúng ta cũng phải đáp lại mới được, dù sao có qua mà không có lại là không lịch sự.”

“Em muốn làm gì?”

Phó Hoành Dật nhìn cô.

Thẩm Thanh Lan ghét sát tại Phố Hoành Dật, nhỏ giọng nói ý tưởng của mình cho anh nghe.


“Trong kế hoạch này của em, anh làm gì?”

Phó Hoành Dật hỏi.

“Đương nhiên là chăm sóc em và con rồi.”

Thẩm Thanh Lan nói bằng giọng điệu đương nhiên, Phó Hoành Dật rất hài lòng, “Ừm, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em và con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em và con xảy ra chuyện gì.”

“Em tin anh, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chăm sóc con trai chúng ta.”

Thẩm Thanh Lan nhấn mạnh hai chữ “con trai”

Phó Hoành Dật ừ một tiếng, nghe thì có vẻ bình tĩnh, nhưng Thẩm Thanh Lan có thể nhận ra được sự ghét bỏ trong giọng điệu của anh, biết anh còn chưa hết thất vọng vì con gái biến thành có con trai, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Kim Ân Hi để thông báo kế hoạch của cô, cô ấy hưng phấn nói: “Được, An, tớ sẽ lập tức nói với Sicily.”

Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, thấy ngoài cửa có một bóng người lén lén lút lút, bèn lạnh giọng nói: “Muốn vào thì vào đi.”

Người ngoài cửa bị Thẩm Thanh Lan phát hiện, có hơi do dự rồi cũng đi vào.

Thẩm Thanh Lan nhìn thấy cô ta, đáy mắt càng rét lạnh, “Nếu cô muốn sám hối thì không cần lên tiếng.

Tôi nghĩ cô cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được cảm nhận của một người mẹ khi thấy con mình bị người khác làm hại.”

Trên mặt Bàng Giai đầy vẻ hối hận, “Cô Phó, tôi biết trên đời này vô dụng nhất chính là hai chữ “xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi nợ cô một lời xin lỗi, cũng cảm ơn cô đã bỏ qua cho tôi.

Nếu không phải trong nhà còn có ba mẹ già và con gái, thì tôi chắc chắn sẽ đi cùng chồng tôi chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra.”

“Lời xin lỗi của cô, tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi sẽ không nhận, lại càng không tha thứ.”

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.

Bàng Giai cúi đầu, “Tôi không dám mơ mộng xa vời cầu xin sự tha thứ của cô, mà tôi cũng không đáng được cô tha thứ.

Hôm nay tôi đến đây, thứ nhất là muốn nói xin lỗi cô, thứ hai là muốn nói với cô một chuyện, thật ra lần này có hai đám người tìm tôi, ngay cả chồng tôi cũng không biết sự tồn tại của đám người thứ hai này.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy, cuối cùng ánh mắt cũng di chuyển đến trên người cô ta, “Nói cho rõ ràng.”

Bang Giai nuốt nước bọt, theo bản năng cảm thấy sợ Thẩm Thanh Lan, “Chuyện là thế này, trước khi con tôi bị bắt cóc, có người tìm tôi, thuê tôi đánh tráo con của cô, nếu tôi làm được thì sẽ trả tôi năm triệu.”

“Tôi đã từ chối ngay lập tức.”

Bàng Giai thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Thanh Lang thì vội vàng giải thích, “Lúc ấy tôi thật sự từ chối cô ta, cũng không lấy một đồng nào.”

“Chuyện này xảy ra lúc nào? Người đó là ai?”

“Trước khi cô sinh ba ngày.”

Cũng là trước ngày mà ba mẹ và con gái cô ta bị bắt cóc, cho nên lúc đầu cô ta còn tưởng rằng vì mình từ chối yêu cầu của đối phương nên bọn họ mới làm vậy.

Sau đó cô ta phát hiện ra không phải như vậy.


“Người đó là nữ, rất trẻ trung xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc là người có tiền, lúc ấy cô ta đưa cho tôi chi phiếu một triệu, nhưng tôi không nhận.”

“Nếu gặp lại cô ta, cô có thể nhận ra không?”

Bàng Giai gật đầu, “Có thể, tôi chắc chắn nhận ra được.

Cô Phó, tôi và chồng tôi không cố ý làm tổn thương cô, chúng tôi vì bất đắc dĩ mới làm vậy, là do chúng tôi ích kỉ, tôi nói chuyện này với cô cũng là muốn chuộc tội.

Hơn nữa, tôi biết cô và ngài Phó là người tốt.

Bọn họ không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ tìm cách khác để làm hại con của hai người, cô phải chú ý an toàn.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt Băng Giai vô cùng chân thành, không chút giả dối.

Thẩm Thanh Lan đưa điện thoại đã mở sẵn hình ảnh của một người cho Bàng Giai xem, hỏi: “Cô nhìn kỹ xem, người đưa chi phiếu cho cô có phải là người này?”

Bàng Giai quan sát rất kỹ, “Đúng đúng đúng, chính là cô ta.”

Thẩm Thanh Lan chợt nở nụ cười, nhưng mà nụ cười này lại khiến Bàng Giai bất giác cảm thấy rùng mình.

“Cám ơn cô đã nói chuyện này với tôi, tôi hy vọng sau này cảnh sát tiến hành điều tra, cô cũng có thể khai hết những chuyện cô biết.”

“Cô Phó, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nói thật với cảnh sát.

Nếu cần...

tôi có thể ra tòa làm chứng.”

Bàng Giai nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu một cái, Bàng Giai rất tinh ý rời đi.

Đến khi phòng bệnh không còn ai, cô mới gọi điện thoại cho Kim Ân Hi.

“ Ân Hi, Annie đang ở đâu?”

Kim Ân Hi đang bàn với Sicily trả thù Tần Nghiên như thế nào thì Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại tới.

Cô liền sững sờ, “Hả, Annie nào?”

“Annie, cô gái theo đuổi Eden đấy.”

Thẩm Thanh Lan nhắc nhở.

“À, cô ta ở trong tay tớ.

Ngày cậu sinh con, tớ thấy cô ta lén lút ở trong bệnh viện, nên bắt cô ta lại, bây giờ còn đang bị nhốt trong nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.”

Kim Ân Hi thờ ơ nói.


“Chuyện này cậu làm sạch sẽ không?”

“Sạch sẽ chứ.

An, tuy đã nhiều năm rồi tớ không làm nhiệm vụ, nhưng dù sao tớ cũng là bò ra từ căn cứ.

Nếu ngay cả chút chuyện này mà tớ cũng xử lý không sạch sẽ, vậy thì đúng là uổng công tớ lăn lộn bao nhiêu năm rồi.

An, cô ta lại gây ra chuyện gì đúng không?”

“Annie vốn định mua chuộc y tá trong bệnh viện bắt cóc con tớ...”

Kim Ân Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ biết là cô ta không có ý tốt gì mà, cậu cứ giao chuyện này cho tớ, chờ xem bọn tớ xử lý cô ta ra sao.”

Lúc Annie mới theo đuổi Eden, Kim Ân Hi còn ủng hộ, dù sao thì cô cũng cảm thấy đã đến lúc Eden cần có người bầu bạn rồi.

Có điều, thời gian dần trôi, Eden càng thêm chán ghét Annie, Kim Ân Hi không còn thích thú nữa, nếu không cô sẽ không giả làm bạn gái Eden để anh kiếm cớ từ chối Annie.

Trong lần tổ chức hôn lễ của Thẩm Quân Dục, Kim Ân Hi cũng đã hoàn toàn nhìn thấu con người Annie.

Biết Annie ở trong tay Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan liền gọi điện thoại báo cảnh sát.

Có Phó Hoành Dật trấn giữ và sự phối hợp của Bàng Giai, cảnh sát nhanh chóng đưa Annie vào diện tình nghi.

Lúc cảnh sát tới nhà họ Lương, Lương Quang Kiên đang ở nhà xử lý công việc.

Người làm mở cửa, thấy cảnh sát thì ngẩn người, “Xin hỏi các vị tìm ai?”

Một người trong đám cảnh sát tiến lên, nói: “Chúng tôi tới tìm Lương Hinh Nguyệt, cô ta có ở nhà không?”

Lương Hinh Nguyệt chính là tên của Annie.

“Cô chủ không có nhà, các vị tìm cô ấy có chuyện gì không?”

Vẻ mặt người làm đầy phòng bị, thật sự là ngày nay có quá nhiều vụ lừa đảo, rất nhiều vụ đều là giả cảnh sát đi lừa gạt.

Cảnh sát nhìn ra sự nghi ngờ của người nọ, do vậy liền đưa thẻ chứng nhận nghề cho bà ta xem, “Lương Hinh Nguyệt bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án lừa gạt và buôn bán trẻ em, chúng tôi cần mời cô ta phối hợp điều tra.”

Sắc mặt người làm chợt biến, đây không phải là chuyện nhỏ, càng không phải là chuyện mà một người làm như bà ta có thể quyết định.

Bà ta mời cảnh sát vào trong nhà, “Các vị ngồi đây chờ một lúc, tôi đi mời ông chủ xuống.”

Lương Quang Kiến đã nghe người làm báo lại chuyện của Annie, ông ta ngồi đối diện cảnh sát, “Đồng chí cảnh sát, tôi đã nghe người làm nói rồi, nhưng có phải có hiểu lầm gì không, điều kiện nhà tôi như vậy, con gái tôi cản bản không cần phải làm mấy chuyện như buôn bán trẻ em.”

Phản ứng đầu tiên của Lương Quang Kiến là chắc chắn chuyện này chỉ là hiểu lầm, bởi vì từ nhỏ tới lớn Annie chưa từng thiếu tiền.

“Ông Lương, chúng tôi cũng mong đây chỉ là hiểu lầm, nhưng đã có y tá trong bệnh viện làm chứng chứng minh Lương Hinh Nguyệt có mưu đồ dùng năm triệu tệ mua chuộc cô ta để cô ta bắt cóc con trai của nhà họ Phó.”

Ngay lập tức, vẻ thờ ơ trên mặt Lương Quang Kiến liền biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, “Cảnh sát, cậu vừa nói con gái tôi muốn bắt cóc con nhà ai?”

“Con trai của Phó Hoành Dật, nhà họ Phó ở thủ đô.”

Ánh mắt Lương Quang Kiến lóe lên, “Cậu cảnh sát này, chắc chắn là các cậu nhầm rồi.

Con gái tôi là bạn tốt của cháu dâu nhà họ thẩm

- Ôn Hề Dao, nó không có lý do gì để làm chuyện như vậy.”

“Chúng tôi cũng hy vọng là hiểu lầm, nhưng y tá bệnh viện chỉ mặt gọi tên Lương Hinh Nguyệt.

Hơn nữa, ngày cô Phó sinh con, cô ta từng xuất hiện ở khoa sản và có hành vi lén lút.”


Tâm trạng của Lương Quang Kiến liền chìm xuống vực sâu, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cười nói: “Tôi tin con gái mình sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Ông Lương, trước mắt chỉ là tình nghi, cũng chưa thể khẳng định được điều gì.

Chúng tôi hy vọng cô Lương có thể phối hợp điều tra, mời cô Lương theo chúng tôi trở về một chuyến.”

“Đương nhiên đương nhiên rồi, đó là công việc của các cậu mà, chúng tôi bảo đảm sẽ phối hợp, nhưng con gái tôi đã ra ngoài chơi, mấy ngày rồi chưa về.

Cảnh sát, đứa con gái này bị tôi chiều hư từ nhỏ, tính tình buông thả, không chịu ở yên trong nhà, thường xuyên ra ngoài chơi.

Mỗi lần đi là mười ngày nửa tháng, thậm chí là vài năm không về.

Lần này tôi cũng không biết nó đi đâu chơi nữa.”

Cảnh sát nhìn nhau, một người hỏi: “Ông Lương có thể liên lạc với cô ấy không?”

“Có thể có thể, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó ngay.”

Thái độ của Lương Quang Kiên phối hợp, ông ta cầm điện thoại gọi cho Annie, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng báo tắt máy.

“Các cậu xem, nó tắt máy rồi, cũng không biết con bé này đi chơi ở đâu mà tắt điện thoại nữa.”

“Ông Lương, cô Lương thật sự không có nhà sao?”

“Cảnh sát, chúng tôi đều là công dân tốt, chắc chắn sẽ phối hợp với công việc của cảnh sát.

Nếu Annie ở nhà, tôi tuyệt đối sẽ không giấu giếm, bây giờ thật sự là tôi không liên lạc được với nó.

Thế này đi, tôi sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho nó, nếu liên lạc được, tôi sẽ tự mình dẫn nó tới cục cảnh sát.

Các cậu thấy thế nào?”

Người ta đã nói đến mức này, cảnh sát cũng không thể làm khó được nữa.

Hai người đứng lên, nói: “Vậy chúng tôi đi trước, hy vọng ông Lương có thể nhanh chóng liên lạc được với cô Lương.

Nhà họ Phó đã báo cảnh sát, nếu chuyện này thật sự không liên quan đến cô Lương, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nghi oan cho người tốt.”

“Nhất định rồi.”

Lương Quang Kiến khách sáo tiễn cảnh sát.

Bọn họ vừa đi, khuôn mặt ông ta lập tức trầm xuống, tiếp tục gọi điện thoại cho Annie nhưng vẫn không liên lạc được, bèn gọi điện thoại cho trợ lý: “Ngừng gửi tiền cho Annie, đóng băng tất cả thẻ ngân hàng, một đồng cũng không cho nó.”

Theo suy đoán của Lương Quang Kiến, nếu chuyện này là Annie gây ra bây giờ cô ta đang trốn ở một xó xỉnh nào đó, chỉ cần cắt đứt kinh tế của cô ta thì cô ta sẽ nhanh chóng quay về.

Lương Quang Kiến rất tức giận, con bé Annie chết tiệt, mấy ngày trước vừa có tí biểu hiện tốt được thì đã rước một mối họa lớn như vậy cho ông ta.

Lần trước tập đoàn quân Lan hủy hợp tác, khó lắm ông ta mới ổn định lại được, đồng thời cũng kêu gọi đầu tư lại từ đầu.

Nếu Annie thật sự làm chuyện này, có nghĩa là cùng lúc đắc tội với nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.

Ông ta có mấy cái mạng đủ để chịu giày vò đây? Sớm biết có ngày Annie sẽ hại chết toàn bộ nhà họ Lương thì ông ta nên bóp chết cô ta ngay lúc mới sinh mới phải.

Giờ phút này, Lương Quang Kiến đã quên Annie từng là đứa con gái được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự che chở của mình.

Bên kia, Kim Ân Thi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Thẩm Thanh Lan, sau đó kéo Sicily đi, “Đi thôi, đi xem cái thứ không sợ chết đó.”

Sicily cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện, vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra liền không kìm nén được nỗi chờ mong.


Nhấn Mở Bình Luận