Nhà họ Lương.
Đã một tuần trôi qua nhưng Annie vẫn chưa trở về, Lương Quang Kiến không khỏi sốt ruột, ông hiểu rõ con gái mình, trước giờ nó không mang theo tiền mặt trong người, ra ngoài đều quẹt thẻ, bây giờ thẻ đã bị ông chặn một tuần, vậy mà Annie vẫn chưa trở về.
Lương Quang Kiến ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho từng người bạn của Annie, bởi vì nếu những người này cho nó tiền thì có thể nửa năm nó cũng không về nhà.
Nhưng ai cũng nói là không hề gặp Annie, Lương Quang Kiến còn cho rằng bọn họ hùa nhau che giấu giúp con gái mình nên nghiêm khắc nói vài câu, nhưng bọn họ nói rằng thật sự là không hề gặp Annie, nếu gặp được sẽ gọi cho ông ngay.
Lương Quang Kiến cúp máy, vẫn đang suy nghĩ xem Annie ở đâu thì bà giúp việc đi vào, “ông chủ, cảnh sát lại tới ạ.”
Lương Quang Kiến nghe vậy thì sa sầm mặt, tức giận đập điện thoại di động, “Chỉ trong ba ngày mà hai lượt đến nhà tìm người, bây giờ tôi còn nóng ruột hơn bọn họ đấy.”
“ông chủ, vậy tôi bảo bọn họ về nhé?”
Bà giúp việc hỏi dò.
“Không cần, tôi sẽ xuống ngay.”
Lương Quang Kiến nói, hơn nữa bây giờ ông cũng cần cảnh sát giúp tìm con gái.
“Đồng chí cảnh sát, các anh tới đúng lúc lắm, hiện tại tôi cũng không liên lạc được với con gái tôi, phiền các anh giúp tôi tìm nó được không?”
Vẫn là viên hai cảnh sát lần trước, hai người họ là người phụ trách vụ án này, nhưng đã qua một tuần mà vẫn chưa tìm được nghi phạm, nhà họ Phó đã gọi đến hai cuộc điện thoại rồi.
“Ông Lương, bây giờ chúng tôi đã xác định được cô Lượng mưu đồ mua chuộc y tá bệnh hòng đưa con của cô Phó đi, chuyện này là vi phạm pháp luật.
Tôi mong ông có thể thành thật khai báo, đừng bao che cho cô Lương, nếu không tội danh của cô Lương sẽ chỉ nặng thêm mà thôi.”
Cảnh sát nghiêm túc nói.
Ánh mắt Lương Quang Kiến đầy khổ sở, “Đồng chí cảnh sát, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, mà là tôi thật sự không biết Annie đi đâu.
Tôi đã gọi hết mấy đứa bạn của nó rồi, hiện giờ tôi cũng rất sốt ruột.
Các anh nói xem có phải nó đã gặp chuyện gì rồi không?”
Hai viên cảnh sát nhìn Lương Quang Kiển, trong lòng vẫn giữ thái độ hoài nghi về lời nói của ông ta.
Theo bọn họ nghĩ thì Lương Hinh Nguyệt đang sợ tội bỏ trốn, còn Lương Quang Kiên đang cố ý che giấu hành tung của con gái.
“Ông Lương, chủ động tự thú và bị cảnh sát bắt về, hai chuyện đó khác nhau lắm đấy.”
Viên cảnh sát nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Bây giờ Lương Quang Kiên là người cầm uống thuốc đắng, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Cho dù không tìm được con gái, ông đã tỉnh táo lại từ trong nỗi phẫn nộ ban đầu, trong lòng rất chắc chắn Annie đã xảy ra chuyện.
Thế nhưng cảnh sát lại cho rằng ông cố ý bao che.
“Đồng chí cảnh sát, tôi luôn là một công dân luân tuân thủ tốt pháp luật, chắc chắn không làm chuyện bao che như vậy.
Quả thật con gái tôi đã mất tích, tôi hy vọng các anh có thể giúp tôi tìm nó về.
Khi nào tìm được, nếu thật sự chuyện là do nó làm, chắc chắn tôi sẽ bảo nó đi tự thú.”
Lương Quang Kiến thành khẩn nói, lúc này trong lòng ông chỉ nghĩ đến an nguy của con gái.
Dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của ông.
Hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là Lương Quang Kiến nói thật hay nói dối, nhưng có thể khẳng định Lương Hinh Nguyệt không có trong nhà, bởi vì khoảng thời gian này bọn họ luôn theo dõi nhà họ Lương.
“Được rồi ông Lương, nếu ông đã nói vậy thì chúng tôi đi trước.
Nếu có tin tức gì của cô Lương, mong ông thông báo ngay cho chúng tôi.”
Sau khi tiễn cảnh sát ra về, Lương Quang Kiến tiếp tục liên lạc với Annie, điện thoại vẫn báo tắt máy như cũ.
Ông lại gọi cho trợ lý, bảo trợ lý kiểm tra lịch sử giao dịch thẻ lần cuối của Annie, lát sau trợ lý liền gọi lại.
“Ông Lương, lịch sử giao dịch lần cuối của cô Lương là ở một quán rượu tại thủ đô, thời gian là rạng sáng tám ngày trước.”
Lương Quang Kiến nghe thể thì trong lòng xuất hiện nỗi bất an.
Khi đó ông vẫn chưa khóa thẻ của nó, vậy mà sau đó nó chẳng tiêu gì, chuyện này không thể nào xảy ra với Annie.
“Bây giờ cậu đến ngay quán bar đó hỏi tìm người thử xem, tôi lo Annie đã xảy ra chuyện.”
Lương Quang Kiến nói.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi ngay, có tin gì tôi sẽ lập tức gọi cho ông.”
Trợ lý cúp điện thoại, Lương Quang Kiến ngồi trên sô pha nghĩ đến những chỗ có thế Annie sẽ đến.
Lúc Phó Hoành Dật nhận điện thoại của cục cảnh sát, anh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, chậm rãi lên tiếng, “Được, tôi biết rồi, chuyện này vẫn còn làm phiền các anh thêm.”
Anh nói vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, Phó Hoành Dật giải thích, “Người của cục cảnh sát gọi tới, nói vẫn chưa tìm được tung tích của Lương Hinh Nguyệt.”
Lương Hinh Nguyệt? Người này là ai? Thẩm Thanh Lan hơi mông lung, sau đó mới nhớ ra Lương Hinh Nguyệt chính là Annie, vẻ mặt lạnh nhạt, “Bảo bọn họ tiếp tục tìm đi.”
Cô muốn để cảnh sát tưởng rằng Annie đang sợ tội bỏ trốn, nhớ tới chuyện này, cô đưa mắt nhìn Phó Hoành Dật, “Anh không muốn hỏi em chút gì sao?”
“Có.”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Trưa nay muốn ăn gì, anh bảo dì Triệu nấu cho em.”
Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn anh, rõ ràng ý cô không phải hỏi chuyện này, người đàn ông này thật là: Cô thuận theo ý anh, nói: “Chỉ cần không phải đậu tương hầm giò heo là được.”
Cô đã ăn ba bữa đậu tương hầm giò heo rồi, không muốn lại tiếp tục ăn nữa.
“Được, sáng nay chị Tống đem tới ba con cá trích, nấu canh đậu hũ cá trích cho em, thế nào?”
“Cũng được.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, sau đó Phó Hoành Dật đi ra ngoài, cô gửi một tin nhắn cho Kim Ân Hi rồi xóa ngay.
Hiện giờ Kim Ân Hi đang ở công trường bỏ hoang ở ngoại thành.
Gần đây nơi này vô cùng náo nhiệt, lại còn có thêm Hứa Nặc, ngày nào Kim Ân Hi và Sicily cũng bận bịu quên cả trời đất.
Hứa Nặc đã bị tra tấn đến nỗi không còn ra hình người.
Tay chân cô ả vốn dĩ đã bị Allen đánh gãy, lần này lại bị Kim Ân Hi cắt đứt gân tay chân, nằm bẹp dưới đất như một con cá chết, chẳng còn cảm nhận được cơn đau trên người.
Ánh mắt cô ả đờ đẫn, chẳng hề có chút phản ứng gì với những màn trừng phạt càng ngày càng kinh khủng hơn trên người mình.
Từ khi bị Allen nhốt vào địa lao, bị những gã đàn ông kia làm nhục, cô ta đã biến thành một cái xác không hồn.
Trừng phạt mà, phải để người bị trừng phạt cảm thấy đau khổ thì mới gọi là trừng phạt.
Mà Hứa Nặc chẳng có phản ứng gì, vì thế mà Kim Ân Hi và Sicily liền nhanh chóng cảm thấy mất hứng.
“Hứa Nặc, hôm nay bà đây không đùa với cô nữa, hay là cho cô xem thứ đó nhé.”
Kim Ân Hi nói rồi ném tờ báo vài ngày trước xuống trước mặt Hứa Nặc.
Đó là bài báo đưa tin về sự kiện hữu kinh vô hiểm() nọ trong bệnh viện.
() Bị dọa sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Lúc đầu Hứa Nặc không thèm để ý, cuối cùng khi thấy rõ nội dung thì sắc mặt chợt đổi.
Cô ả gào thét, “Aaaaaaa, vì sao, vì sao Thẩm Thanh Lan vẫn chưa chết!”
Ánh mắt cô ả dữ tợn như con quái thú đang nổi điên, Kim Ân Hi nhìn chăm chú đắc ý.
Sớm biết tờ báo có thể khiến Hứa Nặc nổi điên thì trước đó cô đã không cần tốn công tốn sức rồi, dù sao thì tra tấn người khác cũng tốn nhiều sức lực mà.
Cô đảo mắt một vòng rồi ngồi xổm xuống, cười híp mắt nhìn Hứa Nặc, tâm trạng vô cùng tốt, nói: “À, quên nói cho cô biết, bom đều do Thanh Lan gỡ hết.
Cô ấy không chỉ bình an vô sự, không mất cọng tóc nào, mà còn lập được công lớn, thật sự phải cảm ơn cô nhiều.”
“Đừng nói nữa, cô câm miệng cho tôi.”
Hứa Nặc gầm lên.
Nhưng Kim Ân Hi là ai chứ, nào sẽ nghe lời như vậy.
Cô ả càng không cho cô nói thì cô càng khoái trá mà nói.
“Cô biết không, Thanh Lan gỡ một trái bom trong vòng chưa đầy một phút, quả là đẹp đến nỗi khiến người ta ngơ ngẩn.
Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ yêu cô ấy.
Có thể hiểu được vì sao Allen một lòng một dạ yêu cô ấy như vậy.”
“Tao bảo mày câm miệng!”
Vẻ mặt Hứa Nặc dữ tợn.
Tâm trạng Kim Ân Hi càng vui vẻ hơn, còn kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống, dù sao ngồi xổm cũng rất mệt mỏi, “Thật ra tôi rất hiểu tại sao Allen lại yêu Thanh Lan mà không yêu cô.
Cô nhìn cô xem, có điểm nào hơn Thanh Lan không? Bàn về dung mạo, Thanh Lan nhà tôi bỏ xa cô cả trăm cây số, bàn về bản lĩnh, điều này càng không cần phải nói tới.
Lúc Thanh Lan nhà tôi nổi danh thế giới, chẳng biết cô còn đang chơi bùn ở xó xỉnh nào ấy chứ.
Cho nên, cô không thể oán trách tại sao Allen lại yêu Thanh Lan.
Cô phải nhìn lại mình đi, đối mặt với bản thân không bằng đối mặt với sự thật.”
Có thể nói rằng Kim Ân Hi đang tận tình khuyên bảo, nhưng ánh mắt Hứa Nặc bây giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cổ.
Nếu không phải tay chân không cử động được, chỉ sợ nếu bò được thì cô ả đã bò đến cắn Kim Ân Hi thật mạnh.
Lúc Eden đến thì Kim Ân Hi vẫn đang không ngừng kích thích tâm trạng của Hứa Nặc.
Cô như phát hiện được cách tra tấn mới, khiến cô vô cùng hăng hái.
“Này, Eden, sao anh lại tới đây?”
Kim Ân Hi cười tủm tỉm, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, dễ nhận thấy rằng việc tra tấn Hứa Nặc khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.
Eden nhìn thoáng qua Hứa Nặc đã trở nên điên cuồng, không để ý đến Kim Ấn Hi mà lấy một ống xi-lanh từ trong người ra, tiêm chất lỏng trong đó vào người Hứa Nặc.
“Eden, Anh tiêm gì vào người cô ta vậy?”
Kim Ân Hi tò mò.
Eden lạnh lùng nhìn Hứa Nặc, tùy tiện nói, “Một chút thí nghiệm nhỏ thôi.”
Kim Ân Hi sờ cằm, “Nó có tác dụng gì?”
“Em xem thì biết, anh ra ngoài một lát, bao giờ thuốc phát huy tác dụng thì gọi anh.”
Kim Ân Hi gật đầu, không rời mắt khỏi Hứa Nặc, cô rất tò mò về công dụng của loại thuốc này.
Ánh mắt Hứa Nặc hiện vẻ sợ hãi không dễ phát hiện, sau đó nhanh chóng biến mất không còn tăm tích, cô ả nhắm mắt lại.
Không lâu sau, vẻ mặt Hứa Nặc dần thả lỏng, đau đớn rên rỉ, “Mẹ ơi, con đau.”
Kim Ân Hi nhíu mày, đầy thú vị nhìn Hứa Nặc, ô, tác dụng của loại thuốc này là làm giảm khả năng chịu đựng đau đớn của con người? Hứa Nặc chảy nước mắt, “Con đau quá mẹ ơi, cả người đều đau đớn.”
Cô ả cong người, run nhẹ, chầm chậm mở mắt nhìn Kim Ân Hi, nói: “Mẹ, mẹ tới đón con sao?”
Kim Ân Hi nhíu mày lần nữa, “Tôi không phải mẹ cô.”
Hứa Nặc càng chảy nước mắt nhiều hơn, “Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ không làm mẹ giận nữa, mẹ đừng đánh con được không.
Con hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng nghe mẹ hết, xin mẹ đừng bỏ con, con sợ lắm.”
“Mẹ, mùi máu thật khó ngửi, con không thích nơi này, mẹ đón con về được không?”
Cô ả vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Kim Ân Hi dường như đã hơi hiểu ra công dụng của loại thuốc này, ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói, “Ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con.
Nói cho mẹ biết tên của mẹ là gì, nếu con nói đúng, mẹ sẽ đưa con đi.”
“...
Tần...
Tần Nghiên...”
Hứa Nặc nói.
Ánh mắt Kim Ân Hi chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn Tần Nghiên là Kim phu nhân.
Cô nhìn Hứa Nặc, tiếp tục hỏi, “Con còn nhớ nhà mình ở đầu không?”
Hứa Nặc nhíu mày, “Rất nhiều nhà.”
Kim Ân Hi hừ lạnh một tiếng, xem ra ả đàn bà Tần Nghiên chính là một con thỏ gian xảo, “Nhà gần nhất ở đâu, mẹ lớn tuổi rồi, không nhớ rõ nữa, con dẫn đường cho mẹ được không?”
“Được.”
Hứa Nặc ngoan ngoãn gật đầu như một đứa con nghe lời, ánh mắt Kim Ân Hi càng lúc càng hừng hực hứng thú, “ở đâu?”
Ánh mắt Hứa Nặc mông lung, “ở...”