Thủ đô, nhà họ Phó.
Phó Hoành Dật vừa trở về từ chỗ Eden, khi vào nhà thì thấy Thẩm Thanh Lan đang chơi với An An.
An An đã được ba tháng, chỉ còn mấy ngày nữa là tròn một trăm ngày tuổi, trở thành một cục bột thật sự, trắng trẻo mập mạp.
Cậu nhóc rất hoạt bát, bây giờ không thích nhất chính là nằm trên giường nhỏ của mình, thích được người khác ôm, thích ra ngoài, chỉ cần được ra ngoài là liên vui vẻ.
Thẩm Thanh Lan bế con trai ra sân ngắm hoa.
An An chỉ vào một bông hoa nở rộ, đang định hái nó thì cô nắm bàn tay nhỏ của con lại, “Không được.
Không thể hái nó.
Hoa phải ở trên cây mới đẹp, hái xuống hoa sẽ không đẹp nữa đâu.”
An An dán mắt nhìn bông hoa kia, bỗng một bàn tay đưa tới hái bông hoa rồi bỏ vào bàn tay nhỏ xíu của cậu nhóc.
Cậu nhóc liền vui vẻ, đôi mắt cong cong, ngọ nguậy trong lòng Thẩm Thanh Lan, làm cô suýt nữa thì ôm không nổi.
Phó Hoành Dật tới bế con trai, Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Anh như vậy sẽ chiều hư con.”
Phó Hoành Dật không để ý, “Chỉ là một bông hoa thôi mà.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời nhìn anh, đã quá lười nói anh rồi.
Nghiêm khắc nhất là Phó Hoành Dật, hiểu con trai nhất cũng chính là anh.
Thẩm Thanh Lan biết Phó Hoành Dật về thì chắc bên Eden đã có kết quả, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi.
Thấy con trai vui vẻ chơi với ba, cô liền muốn lười biếng, “Em vào trong nghỉ ngơi một lát đây.”
Cô đã chơi với thằng nhóc mập này ở vườn hoa hai ba tiếng, bế con suốt nên giờ cánh tay đã mỏi nhừ.
Phó Hoành Dật gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Lan đi vào.
An An cũng nhìn theo bóng lưng mẹ, nhưng lại lập tức dời mắt, bây giờ sức hấp dẫn của mẹ đã thua bông hoa trong tay.
An An cầm bông hoa huơ qua huơ lại, cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ.
Phó Hoành Dật bế con đến ngồi xuống xích đu trong vườn hoa, nhẹ nhàng đung đưa.
Sự chú ý của An An liền dời sang xích đu, kêu a a a, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Phó Hoành Dật chỉ đung đưa nhẹ xích đu để dỗ bé cưng mũm mĩm.
Thời gian gần đây, bọn họ đang điều chỉnh giờ giấc ngủ nghỉ của An An.
Ban ngày để cậu nhóc chơi, cố gắng không cho nó ngủ, như vậy đến tối, cậu nhóc sẽ ngủ ngon không quấy.
Thẩm Thanh Lam cũng sẽ không cần thức đêm nhiều lần để dỗ cậu nhóc và cho nó uống sữa, như vậy cũng đỡ mệt hơn rất nhiều.
Tuy bây giờ An An vẫn không thể ngủ thẳng giấc đến sáng, nhưng nửa đêm chỉ tỉnh lại cho uống sữa một lần là được.
Hiệu quả rất rõ rệt.
Đến tối, sau khi Thẩm Thanh Lan dỗ An An ngủ rồi mới hỏi Phó Hoành Dật về chuyện kia.
Anh nói: “Eden đã làm thí nghiệm trên chuột bạch, loại virus này biến đổi rất nhiều, thường thấy nhất chính là gây ra cảm giác ngứa ngáy và đau đớn, đến thời kỳ sau còn có thể khiến da thịt thối rữa, toàn thân vô cùng đau đớn khó chịu.”
Anh đã tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm của con chuột bạch, nên trong lòng có chút lo lắng.
Loại virus này thật sự quá đáng sợ, nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm thì e rằng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu chữa được.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì khẽ cong môi nói, “Vậy Tần Nghiên sẽ càng hận chúng ta đến thấu xương.”
“Phía Nhan Tịch đã có Doug và bạn của anh ta giúp đỡ.
Phía Nhan Thịnh Vũ anh cũng đã sắp xếp người.
Tạm thời có thể đảm bảo được bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế chắc chắn Tần Nghiên sẽ đặt toàn bộ mục tiêu lên người em.”
Phó Hoành Dật trầm giọng nói.
Người anh sắp xếp bên cạnh Nhan Thịnh Vũ là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, năng lực tất nhiên không cần phải bàn.
Lần này, nếu chẳng phải anh đích thân nhờ vả thì người ta chưa chắc đã đồng ý đi làm người bảo vệ thế này.
“Nếu bà ta chỉ nhắm thẳng vào một mình em thì cũng phải vấn đề gì lớn.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Cô còn đang chờ bà ta đến đây này.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Lan vừa mới thức dậy thì nhận được điện thoại của Kim n Hi, “An, đã tìm ra hung thủ đấy ngã mẹ Đỗ Nam rồi.”
“Ai?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan rét lạnh, vì sự xuất hiện của Tần Nghiên mà cô đã quên mất chuyện này.
“Ba của Annie, Lương Quang Kiến”
Kết quả ngoài dự liệu khiến Thẩm Thanh Lan ngẩn người, “Không phải là Tần Nghiên sao?”
“Không phải Tần Nghiên, là Lương Quang Kiển.
Tớ khẳng định, chuyện chị dâu cậu bị theo dõi cũng là do ông ta thuê người làm.
Ông ta muốn biết chuyện Annie mất tích có liên quan gì tới chúng ta không.”
Thẩm Thanh Lan cau mày, “Làm sao ông ta biết được? Tần Nghiên nói cho ông ta biết sao?”
Kim Ân Hi gật đầu, “Ừ, đúng vậy, nhưng bây giờ không tìm được Lương Quang Kiến, không biết có phải sợ bị chúng ta biết nên bỏ trốn rồi không?”
Chuyện này thật bất thường, từ sau khi sự việc xảy ra bọn họ đã điều tra hồi lâu, ngay cả phía cảnh sát cũng đang điều tra, nhưng cũng không phát hiện ra manh mối nào.
Bây giờ lại chui ra một Lương Quang Kiến, mà ông ta cũng đã biến mất.
“Không phải Lương Quang Kiển làm đầu.
n Hi, cậu bị người ta đánh lạc hướng rồi.”
Thẩm Thanh Lan nói chắc nịch.
“An, có phải cậu đa nghi quá rồi không?”
Kim An Hi cảm thấy chuyện này đã rất rõ ràng.
Nhưng không lâu sau, thực tế đã chứng minh quả thật không phải do Thẩm Thanh Lan đa nghi, bởi vì ba ngày sau, Lương Quang Kiến đã trở về.
Thời gian qua, không phải ông ta biến mất mà là ra ngoài giải sầu.
Annie mất tích lâu như vậy làm tâm trạng của ông ta vô cùng suy sụp.
Phía cảnh sát chẳng những không giúp ông ta tìm con gái mà ngược lại còn hoài nghi con gái ông ta sợ tội bỏ trốn.
Trong lòng Lương Quang Kiển khó chịu là chuyện đương nhiên, cho nên ông ta đã về quê bạn ở mấy ngày.
Có điều, vài ngày sau ông ta lại lo lúc mình đi vắng thì Annie sẽ về nhà nên mới quay về.
Kim Ân Hi thấy kết quả như vậy thì không khỏi nổi nóng, biết rõ mình đã bị người ta chơi xỏ.
Nhưng rốt cuộc người đó là ai? Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không có manh mối.
Ban đầu cô còn cho rằng là Tần Nghiên gây ra, nhưng hình như đây không phải là tác phong của bà ta.
Còn Kim n Hi, sau khi theo dõi Lương Quang Kiến vài ngày thì cũng đành bỏ qua ông ta.
Đây chỉ là một kẻ làm kinh doanh bình thường, lá gan không lớn, chắc chắn phải do ông ta làm.
“Trước tiên không cần quan tâm tới chuyện này.
Bọn họ đã nhắm vào tớ thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện thôi.”
Thẩm Thanh Lan thờ ơ nói.
“An, sao cậu có bình tĩnh thế được.”
Kim Ân Hi nói.
“Bây giờ nôn nóng cũng vô dụng, đối phương chưa đạt được mục đích thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Chúng ta chỉ cần ngồi yên theo dõi tình hình kế tiếp thôi, càng ít tốn sức.”
“Được rồi, có điều nếu để tớ biết được ai chơi xỏ tớ thì hừ hừ...”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, đây xem như là lần đầu tiên Kim Ân Hi bị người ta đùa bỡn, cơn giận này khó mà nuốt trôi ngay được.
*** Sydney.
Ánh mắt Daisy lạnh bằng nhìn đứa con gái Catherine của mình, cô ta đang co rúm người không dám ho he gì, “Đô ngu ngốc.
Tôi đã nói trước với cô rồi, đừng có ôm những ý nghĩ không nên có.
Đến bây giờ đã hết hy vọng chưa?”
Catherine cúi đầu, “Mẹ, con ghét Thẩm Thanh Lan, tại cô ta mà bây giờ con mới ra nông nỗi này.
Mẹ xem đám người bên ngoài nói thế nào về con kìa, vì cô ta mà còn bị mọi người chán ghét ruồng rẫy, ngay cả thầy con cũng không quan tâm tới con.
Tất cả đều là tại Thẩm Thanh Lan.”
“Haiz, có lòng nhưng không có tài.
Biết không, lần này nếu tôi không giúp cô giải quyết hậu quả thì cô đã gặp họa lớn rồi không?”
Daisy lạnh lùng nhìn cô ta.
Dám đẩy người khác xuống lầu ngay trên nước người ta, đúng là lớn gan lớn mật.
Catherine cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của mẹ mình, “Mẹ, con biết lỗi rồi.”
“Catherine, mẹ nói cho con biết, mẹ và ba con đã chọn cho con một mối, ngày kết hôn cũng đã được quyết định rồi, là Harry Gresham.
Cậu ta là người thừa kế gia tộc, sắp tiếp nhận quyền thừa kế rồi.
Con đến đó thì an phận cho mẹ.
Còn đám tay chân của con, từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ không nghe theo chỉ thị của con nữa.
Mẹ sẽ thu hồi lại hết.
“Mẹ, con không muốn lấy chồng.”
Catherine lập tức ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, thậm chí đến câu nói cuối cùng của bà cũng bị cô ta trực tiếp bỏ qua.
“Con không muốn cũng phải lấy.
Con không có quyền phản đối chuyện này.
Nếu như trong lòng con vẫn còn nghĩ tới tên quân nhân kia thì bây giờ lập tức dẹp bỏ suy nghĩ đó cho mẹ.
Con với hắn tuyệt đối không có khả năng đâu.”
“Mẹ, tại sao chứ?”
“Catherine, chuyện này không có tại sao cả.
Lần trước mẹ sắp xếp con kết hôn cùng Kenneth thì con làm loạn lên, trách mẹ không nghĩ cho con.
Lần này, nếu con còn dám chống đối thì từ nay về sau con sẽ không còn là đại tiểu thư gia tộc Boyle nữa.”
Catherine không dám cãi lại lời mẹ nữa, chỉ đành đưa mắt nhìn sang ba mình xin giúp đỡ.
Louis nhìn thấy ánh mắt đáng thương của con gái, cuối cùng vẫn mềm lòng, “Daisy, hay là để Catherine với Harry tìm hiểu nhau trước đi.
Cậu ta là một người rất tốt, khi tiếp xúc Catherine sẽ thích thôi.”
“Chẳng phải chúng ta đã thống nhất chuyện này rồi sao? Bây giờ ông muốn đổi ý à?”
Daisy lạnh lùng nhìn chồng.
“Tôi không có ý này, nhưng bây giờ Catherine không đồng ý thì chúng ta cũng không thể ép con bé gả đến đó được.”
“Có gì mà không thể? Kiểu gia đình như chúng ta còn có thể tự do lựa chọn đối tượng kết hôn cho mình à? Thời gian tối cho nó chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nó tự lựa chọn còn chưa đủ sao? Thế nhưng nó đã làm những gì?”
Nói đến đây, Daisy càng bất mãn với con gái hơn.
Trong lòng nó, ngoài người đàn ông tên Phó Hoành Dật kìa ra thì còn có thứ gì nữa? Louis cũng biết vợ mình nói đúng.
Bây giờ Catherine đã điên dại vì người đàn ông kia rồi.
Chẳng hạn như chuyện lần này, nếu không phải vợ ông phát hiện kịp thời rồi giải quyết mọi hậu quả, thì với thủ đoạn còn con của Catherine, chắc chắn đã bị phát hiện rồi.
Đang yên đang lành, Louis không muốn đắc tội với kiểu gia đình như hai nhà Thẩm
- Phó.
Mặc dù ở Sydney, thể lực của gia tộc của ông mạnh hơn hai nhà kia, nhưng thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện.
Có điều, dù sao đây cũng là đứa con gái ông yêu thương từ nhỏ, thấy nó không cam tâm tình nguyện như vậy ông rất đau lòng.
Nhưng cũng không thể phản bác lời nói của vợ được, lần trước vợ ông phải đứng ra giải quyết chuyện Catherine từ hôn Kenneth, khiến bà rất giận.
Đối tượng lần này lại là do ông và vợ cùng nhau lựa chọn.
Nghĩ ngợi một lúc, Louis bèn khuyên nhủ, “Catherine, con hãy nghe lời ba mẹ, đừng nghĩ tới người đàn ông kia nữa.”
“Daddy, vì sao ngay cả ba cũng không giúp con?”
Catherine nước mắt giàn giụa.
Louis cũng muốn giúp con gái, nhưng vấn đề là chắc chắn vợ ông không nghe lời ông khuyên bảo.
“Chuyện này con có xin ba con giáp cũng vô dụng thôi.
Bây giờ con ngoan ngoãn trở về phòng, tự kiểm điểm về việc làm của mình cho mẹ.
Tựu kiểm điểm lại xem rốt cuộc con làm vậy là có đúng không?”
Catherine thấy ba mẹ không muốn giúp mình thì trong lòng vô cùng nguội lạnh, “Ba, mẹ, con tuyệt đối sẽ không lấy cái trên Harry gì đó đâu.
Nếu ba mẹ dám ép con, con sẽ chết cho hai người xem.”
Daisy giận dữ, nhưng Catherine đã bỏ đi.
Bà không biết trút giận vào đầu nên lạnh lùng nhìn chồng, “Cũng tại ông chiều hư nó.”
Louis không phản bác, quả thật tính cách của Catherine phần lớn là do ông nuông chiều mà ra.
Ông kéo vợ ngồi, xuống nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bà đừng nóng vội.
Tôi sẽ nghiêm túc nói chuyện với con.
Nhưng còn chuyện kia, đối phương thật sự sẽ không điều tra ra chúng ta sao?”
Nhắc tới chuyện này, Daisy lại nổi nóng.
Chính bà cũng không nhớ mình đã phải xử lý hậu quả cho Catherine bao nhiêu lần rồi.
Thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy.
“Đã xử lý ổn thỏa rồi, đối phương sẽ không điều tra ra chúng ta đâu.
Qua một thời gian ngắn nữa sẽ có người đứng ra gánh tội thay.”
Vì đến chuyện này không liên lụy đến gia tộc, Daisy đã tốn rất nhiều tiền.
“Có thể giải quyết được là tốt rồi.”
“Về sau hãy cho người trông chừng Catherine cẩn thận.
Trước khi nó kết hôn thì không cho phép nó ra ngoài.”
Louis cau mày, “Như vậy có quá đáng lắm không? Dù sao Catherine cũng là con gái của chúng ta.”
“Rốt cuộc ông có biết vì giải quyết chuyện lần này cho nó mà chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Là lợi nhuận năm năm của công ty đấy.”
Nghe vậy, cuối cùng Louis cũng nổi giận.
Trước đó, Catherine đã yên tĩnh lại, ấy vậy mà không ngờ nó lại đột nhiên sai người đẩy người khác xuống lầu ngay trên lãnh thổ nước Z.
Đây chính là mưu sát, đừng nói là ở nước Z, dù chuyện này xảy ra ở Sydney cũng vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí ông không thể tưởng tượng được, từ lúc nào mà con gái mình lại trở nên ác độc như vậy.
Daisy không nói cho chồng mình biết, đây chẳng phải là lần đầu tiên Catherine làm những chuyện như vậy.
“Chuyện này ông phải nghe tôi.
Tôi có cách khiến Catherine nghe lời.”
Daisy để lại một câu rồi đứng dậy đi lên tầng.
Ba ngày trước khi buổi tiệc của nhà họ Phó diễn ra, bỗng nhiên có người đến sở cảnh sát tự thú, thừa nhận mình đã hại chết mẹ Đỗ Nam.
Người này trước kia là nhân viên của tập đoàn quân Lan, hơn nữa còn là quản lý cấp cao.
Về sau hắn lấy trộm tài liệu của công ty, bị Thẩm Quân Dục phát hiện và sa thải.
Vì vậy, hắn ôm hận trong lòng, muốn tìm cơ hội trả thù Thẩm Quân Dục.
Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy mẹ của Đỗ Nam quấy rầy Ôn Hề Dạo nên nảy ra ý tưởng lợi dụng bà Đỗ và dư luận xã hội để vu khống nhà họ Thẩm.
Đẩy bà Đỗ xuống lầu, thuê spamer, lợi dụng sức mạnh của internet, tất cả đều do hắn làm.
Thẩm Thanh Lan nghe cảnh sát giải thích xong thì vẻ mặt trở nên thâm sâu khó đoán.
“Làm sao hắn ta biết mẹ Đỗ Nam muốn tự sát?”
Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật thuật lại lời của cảnh sát cho cô nghe, “Theo như lời khai của hắn, thì kể từ khi thấy mẹ Đỗ Nam cãi nhau với Ôn Hề Dao, hắn vẫn âm thầm để ý đối phương, thậm chí ngay cả chiêu trò nhảy lầu để gây sức ép cũng là hắn gợi ý cho mẹ Đỗ Nam.”
“Cái được gọi là di thư cũng là do hắn viết sau khi biết chuyện mẹ Đỗ Nam quyết định gây sự.”
Nghe đúng là có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ sẽ thấy rất nhiều sơ hở.
Ví dụ như vì sao di thư kia lại có thể ở trong máy tính của bà Đỗ? Hắn đưa bà Đỗ lên tầng cao nhất của tập đoàn quân Lan bằng cách nào? Chỉ vì bị Thẩm Quân Dục đuổi việc mà hắn lại chọn cách trăm hại một lợi như vậy sao, có đáng không? Nếu thật sự là hắn giết, thì chứng cứ rõ ràng như thế mà cảnh sát không nhận ra, chứng tỏ trong nội bộ cảnh sát có người đã cố tình bỏ qua chi tiết này, cũng đồng nghĩa rằng nội bộ cảnh sát có người của hắn.
Một kẻ vô danh như hắn có thể có năng lực đến vậy sao? “Cảnh sát có tin lời hắn không?”
Thẩm Thanh Lan vặn hỏi.
Phó Hoành Dật cười nhạo, “Em có tin không?”
Đương nhiên Thẩm Thanh Lan không tin, mấy lời nói đó còn chẳng gạt được trẻ con, “Hiện giờ xem ra hung thủ thật sự cũng chẳng thông minh gì.”
Tìm một người như thế chịu tội thay, còn không bằng đổ hết tội lỗi lên đầu Lương Quang Kiến, như vậy ít nhất còn đáng tin hơn.
“Phía cảnh sát không định tiếp tục điều tra nữa sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Bề ngoài là như vậy.”
Thẩm Thanh Lan đảo mắt, bề ngoài...
Nói cách khác thì có khả năng sẽ âm thầm tiếp tục điều tra, nhưng có điều tra cái gì thì không rõ.
Thẩm Thanh Lan lần lượt loại trừ từng người mình có thể nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra là ai có khả năng lớn như vậy.
Ngay khi cô vừa muốn từ bỏ thì trong đầu chợt nghĩ tới một người.
Cô cầm điện thoại lên, gọi cho Daniel.
Đã lâu anh ta không liên lạc với cô, thời gian qua anh ta vừa phải mang tác phẩm của cô ra nước ngoài tham dự triển lãm, vừa phải dốc sức lăng xê tranh của Jonathan.
Dù sao thì trước đây khi Jonathan đến, Daniel cũng đã hứa sẽ giúp Jonathan nổi tiếng.
Buổi triển lãm tranh ở Sydney lần trước, anh ta cũng mang cả tác phẩm của Jonathan tham gia.
“Thanh Lan yêu dấu, đã lâu cô không liên lạc với tôi rồi, bây giờ nhớ tôi nên gọi điện thoại phải không?”
Daniel cười nói, vẫn dẻo mồm dẻo miệng như vậy.
Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi, “Dạo này anh thế nào rồi?”
Daniel nói với giọng điệu đau khổ, “Tôi sắp biến thành con quay rồi.
Thanh Lan yêu dấu à, chẳng lẽ cô rủ lòng thương xót, định đến giúp tôi à?”
Thẩm Thanh Lan câm nín một lúc rồi khẽ cười, “Không hề.”
Daniel khóc than, “Tôi biết mà, Thanh Lan, cô thật nhẫn tâm.”
“Chẳng phải có Ấn Hi giúp anh rồi sao?”
Daniel nhìn sang người nào đó vừa đi ngủ lúc hừng sáng, “Gần đây cô ấy cũng bận rất nhiều chuyện, tôi không muốn làm phiền cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy cũng không có hứng thú với mấy chuyện này.”
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ câu cuối mới là trọng điểm.
“Thanh Lan yêu dấu, cô gọi điện thoại cho tôi chắc có chuyện gì phải không?”
Daniel quay lại vấn đề chính.
“Đúng vậy.
Daniel, tôi muốn hỏi anh một chuyện.
Lần trước đến Sydney, anh có gặp Catherine không?”
“Catherine à? Có gặp, sao vậy, cô muốn hỏi gì về cô ta à?”
Daniel thắc mắc.
Anh nhớ quan hệ của Thẩm Thanh Lan và Catherine đâu có tốt như vậy.
Tất nhiên chẳng phải Thẩm Thanh Lan thương nhớ gì Catherine, chỉ là vừa rồi cô đột nhiên nghĩ đến một người, người đó chính là Catherine.
Nhớ lại ngày trước, cô ta vì ganh ghét cô mà đốt phòng trưng bày tranh của Daniel, làm hỏng không ít tranh của cô.
Tuy chuyện này đã qua lâu rồi, bọn họ cũng đã cho cô ta một bài học, nhưng ai biết cô ta có giở trò gì nữa không.
“Dạo này cô ta thế nào rồi?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Daniel nhướng mày, “Từ xưa đến nay cô luôn không có hứng thú với mấy lời đồn linh tinh mà.
Sao bây giờ bỗng nhiên lại hỏi tôi chuyện này? Có chuyện gì thú vị à?”
“Anh cứ nói cho tôi biết tình hình gần đây của Catherine trước đi!”
“Ừm, chuyện này cô hỏi đúng người rồi.
Thanh Lan yêu dấu, tôi vừa được xem một vở kịch lớn ở Sydney đấy.”
Daniel hào hứng kể đầu đuôi sự việc ở Sydney cho Thẩm Thanh Lan nghe.
Daniel mang tác phẩm của Thẩm Thanh Lan và Jonathan đi tham gia triển lãm, sau đó gặp được người bạn cũ
- Frank.
Frank gặp Daniel thì vui vẻ khỏi phải nói, lập tức mời anh đến nhà tham gia một buổi tụ họp nhỏ.
Anh cũng không từ chối.
Đó là một buổi gặp mặt do cá nhân Frank tổ chức, người tới tham gia đều là bạn bè thân thiết của ông, đa số là người trong giới hội họa.
Daniel cũng quen biết khá nhiều người, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.
Vào lúc đó, một người giúp việc đi vào thì thầm bên tai Frank mấy câu.
Daniel đứng gần nên nghe thấy, thì ra là Catherine đến.
Frank không muốn gặp Catherin.
Sau khi người giúp việc rời khỏi, Daniel mới hỏi nhỏ Frank, “Chẳng phải ông đã vạch rõ quan hệ với Catherine rồi sao?”
Nếu người khác hỏi vấn đề này thì Frank đã không trả lời, nhưng vì Daniel cũng là người bị hại trong chuyện trước kia nên ông cũng không giấu anh, “Đã vạch rõ quan hệ rồi.
Tuy chuyện trước đó, dư luận trên mạng đã lắng xuống, nhưng mọi người trong giới đã không còn tin tưởng Catherine nữa.
Danh tiếng của cô ta coi như mất hết.
Gần đây, vì chuyện triển lãm tranh mà cô ta đến tìm tôi rất nhiều lần.”
“Cô ta muốn tham gia triển lãm tranh à?”
Daniel hỏi.
“Đúng vậy, nhưng tôi đã từ chối.”
Frank gật đầu.
Quy mô của cuộc triển lãm lần này tuy không lớn, nhưng những người tham gia đều là những người có danh tiếng nhất định.
Với danh tiếng đáng xấu hổ như Catherine hiện giờ, đến tham gia buổi triển lãm này cũng chỉ càng khiến cho danh tiếng của mình xấu hơn mà thôi, ngoài việc trở thành trò cười cho người khác thì chẳng được lợi ích gì.
Cho nên Frank từ chối cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ta.
Có điều, Catherine lại không hề biết ơn.
Cô ta cho rằng, chỉ cần tham gia buổi triển lãm này sẽ làm mọi người có cái nhìn mới về mình.
Nhưng muốn tham gia buổi triển lãm này cần phải có thư mời, mà cô ta lại không nhận được.
Cô ta đến tìm Frank nhiều lần cũng chỉ vì thư mời.
Daniel không ngờ bây giờ Catherine lại bị nghệ sĩ trong giới tẩy chay tập thể đến mức này.
Có thể thấy được trước kia cô gái này coi thường người khác nên mới đắc tội với nhiều người như thế.
“Dù sao cô ta cũng từng là học trò của ông.
Tôi tưởng ông sẽ mềm lòng chứ.”
Daniel cười nói.
Frank cũng cười, “Daniel, ở trong mắt cậu tôi hết thuốc chữa đến vậy sao?”
“Ha ha, không phải như thế, nhưng tôi nhớ ông và cha của Catherine là bạn tốt mà, phải không?”
“Đúng vậy, Louis cũng có đến tìm tôi nói về chuyện này, nhưng tôi phải có trách nhiệm với những người khác chứ.
Tất nhiên là tôi vẫn không đồng ý.
À, Louis chính là cha của Catherine.”
Daniel lại hỏi Frank tình hình gần đây của Catherine.
Sau khi biết được tình hình của cô ta, anh nghĩ thầm thật đáng đời.
Trước kia, cô ta phá hủy nhiều tranh của Thanh Lan như vậy.
Bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy rất đau lòng.
Thẩm Thanh Lan nghe Daniel nói xong thì hỏi, “Vừa rồi anh nói gia đình cô ta đã sắp xếp cho cô ta một cuộc hôn nhân à?”
“Ừ, tôi nghe Frank nói như vậy.
Có điều, hai bên còn đang trao đổi, cụ thể thể nào thì chưa rõ.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, trong lòng đã thông suốt, nhìn chung là cô đã có thể lý giải được sự việc lần này.