Phó Hoành Dật đặt tay lên eo Thẩm Thanh Lan, vô cùng hài lòng với sự chủ động của bà xã mình.
Tay anh chậm rãi di chuyển lên, chạm vào chỗ nào đó rồi ước lượng, sau đó thầm cảm thán, sau khi sinh con thì vóc dáng bà xã mình càng ngày càng đẹp.
Anh vừa nghĩ, vừa tiếp tục động tác tay.
Thẩm Thanh Lan bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê.
Có điều, khi Thẩm Thanh Lan cho rằng anh sắp bắt đầu thì động tác của Phó Hoành Dật bỗng dừng lại.
Đôi mắt cô mông lung quyến rũ, nhìn anh với vẻ thắc mắc.
Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, không kìm lòng được nuốt nước bọt, cố gắng đè nén xúc động muốn lập tức ăn sạch cô, “Bà xã, em yêu anh không?”
Tên cũng đã lên cung mà người này còn hỏi vấn đề như vậy.
Trong lòng Thẩm Thanh Lan hơi bực bội, “Yêu.”
“Bà xã, câu trả lời của em quá qua loa.”
Phó Hoành Dật không hài lòng.
Đầu óc Thẩm Thanh Lan dần tỉnh táo lại, nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, “Em yêu anh.
Phó Hoành Dật, em yêu anh.”
Phó Hoành Dật hài lòng, cúi đầu hôn cô, nhưng tới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc anh lại dừng.
Hơi thở của Thẩm Thanh Lan hơi hỗn loạn, “Sao nữa?”
Trên trán Phó Hoành Dật nổi đầy gân xanh nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, “Bà xã, anh và con trai ai quan trọng hơn?”
Thẩm Thanh Lan cạn lời.
Đêm nay người này nổi máu ghen, muốn làm khó dễ cô đây mà, “Anh.”
“Vậy em yêu ai hơn?”
Thẩm Thanh Lan chịu không nổi nữa, đẩy Phó Hoành Dật ra sau đó vùng lên, đổi ngược vị trí của hai người, “Phó Hoành Dật, anh thật lắm lời.”
Nói xong cô bắt đầu tự thân vận động.
Nhớ tới cảnh tượng điên cuồng tối qua, Thẩm Thanh Lan hơi đen mặt, đấy tay Phó Hoành Dật sang một bên, “Nếu anh rảnh quá thì đi giặt tã cho An An đi.”
Phó Hoành Dật ai oán nhìn Thẩm Thanh Lan, “Vừa nói đã quên, cô gái phụ bạc.”
Huyệt thái dương của Thẩm Thanh Lan giật giật, rất muốn đạp người đàn ông này ra ngoài.
Đây chắc chắn là Phó Hoành Dật giả.
Bạn nhỏ An An hoàn toàn không biết ba mẹ đang nói gì, chỉ chăm chú uống sữa.
Cho con uống sữa xong, Thẩm Thanh Lan lại thay cho con trai một bộ Đường trang, cùng kiểu dáng với trang phục của Phó lão gia.
Nhóc con trắng trẻo mập mạp, sau khi thay đồ mới thì trông càng mũm mĩm hơn.
Thẩm Thanh Lan nhìn mà vô cùng yêu thích, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.
Phó Hoành Dật đi ra đúng lúc thấy cảnh này, anh đưa tay sờ lên mặt mình, thở dài trong lòng, quả nhiên mình già rồi nên không hấp dẫn bằng tiểu thịt tươi nữa (tiểu thịt tươi: ý chỉ con trai/nam thần trẻ tuổi đẹp trai).
Thẩm Thanh Lan không biết Phó Hoành Dật nghĩ gì, nếu biết được thì chắc cô sẽ không nhịn được mà cho anh một bài học mất.
Phó Hoành Dật đến bể con trai, nói hoa mỹ là An An nặng quá, không muốn bà xã mệt.
Thẩm Thanh Lan cũng không vạch trần ý nghĩ nhỏ mọn của anh.
Tuy buổi tối buổi tiệc mới bắt đầu những buổi trưa còn có một buổi tiệc gia đình, chủ yếu là người của nhà họ Phó và nhà họ Thẩm cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ôn Hề Dao đến thì liền bể An An đi chơi.
An An đã ăn no nên không bám mẹ nữa, biết được đi chơi thì đi với ai bé cũng chịu.
Không biết cùng Ôn Hề Dạo chơi cái gì mà thỉnh thoảng lại nghe tiếng bạn nhỏ An An cười khanh khách.
Cố Dương cũng xin nghỉ, đã trở về từ quân đội.
Đã ba bốn tháng cậu ta không về nhà, so với trước đây thì Thẩm Thanh Lan thấy Cố Dương đã thay đổi rất nhiều, nói thế nào nhỉ, trở nên trưởng thành hơn một chút.
“Chị dâu...”
Cổ Dương thấy Thẩm Thanh Lan thì cười tít mắt chào hỏi, nụ cười vẫn như xưa.
Thẩm Thanh Lan quan sát cậu ta từ trên xuống dưới rồi gật đầu, “Ừ, tốt lắm.
Lần này tiến bộ rất nhiều.”
Cố Dương cười ha ha, nhìn về phía Phó Hoành Dật rồi nhỏ giọng nói, “Chị dâu, chừng nào chị mới dạy em?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không ngờ Cố Dương còn nhớ chuyện này, “Chờ khi nào cậu đánh thắng Triệu Nguy đi.”
Cố Dương sốt ruột, “Vậy khác nào không bao giờ? Chị dâu, chị dạy em đi mà.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười nhìn cậu ta, “Không có lòng tin đến thế sao?”
“Chị dâu, đây không phải là không có lòng tin mà biết người biết ta.
Tên Triệu Nguy kia là một cái máy chiến đấu.
Em mà đánh với cậu ta thì chẳng phải tự tìm đòn sao?”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan liếc mắt, “Bây giờ Triệu Nguy giỏi đến vậy à?”
“Cũng không phải vậy.
Là em tiến bộ chậm thôi.”
Cố Dương sờ sờ đầu, có vẻ như hơi xấu hổ.
Nói tới chuyện này, thật ra Cố Dương cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong mấy tháng qua, cận chiến là hạng mục mà mình tiến bộ nhiều nhất, thế nhưng khi khiêu chiến với Triệu Nguy vẫn đánh không lại.
Thẩm Thanh Lan nhớ đã từng gặp Triệu Nguy, cười nói, “Dù tôi muốn dạy, cậu cũng không có thời gian học đâu.”
Ánh mắt Cố Dương sáng lên, “Chị dâu, vậy là chị đồng ý rồi sao?”
Thẩm Thanh Lan câm nín nhìn cậu ta, đó là trọng tâm trong lời nói của mình sao? Cổ Dương cười ha ha, “Chị dâu, không phải chị sắp theo anh em đến quân đội sao? Vậy sau khi huấn luyện kết thúc thì em có thể tới tìm chị rồi.”
“Thật sự muốn học à?”
“Chị dâu, chỉ cần chị chịu dạy thì em bảo đảm sẽ học chăm chỉ.”
Cố Dương gật mạnh đầu, sợ Thẩm Thanh Lan không tin.
Theo cậu đoán chừng thì có lẽ kỹ thuật cận chiến của chị dâu mình còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên trong quân đội.
Nếu Thẩm Thanh Lan biết được suy nghĩ của Cố Dương thì nhất định sẽ nói cho cậu ta biết trước đây thứ mà bọn cô học là kỹ năng giết người, tức là cách giết chết mục tiêu trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn không giống với những thứ mà quân đội dạy.
Có điều, dạy cho Cổ Dương một số kỹ năng cơ bản cũng được, ít nhất cũng có thể nâng cao năng lực tự vệ cho cậu ta, vì nghe ý tứ trong lời nói của Phó Hoành Dật thì có vẻ sau này Cổ Dương sẽ phải tham gia kiểm tra đánh giá để vào bộ đội đặc chủng.
Cố Dương có được câu trả lời mong ước đã lâu nên vô cùng mãn nguyện.
Cậu ta vẫn còn muốn đi gặp An An nữa, ngoại trừ lúc An An vừa chào đời ra thì cậu ta chưa gặp lại cục bột này lần nào.
Thẩm Khiêm là người cuối cùng có mặt, sáng sớm hôm nay ông đã vội vàng trở về từ quân đội.
Ăn trưa xong, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao cũng nhau ra ngoài.
Hai người phải đi đón người nhà họ Ôn.
Mặc dù là tiệc mừng của nhà họ Phó, nhưng hai nhà Thẩm
- Phó là thông gia, cho nên nhà họ ăn cũng không thể vắng mặt trong trường hợp này được.
Hai người họ đón người rồi sẽ đi thẳng đến khách sạn, cho nên thấy gần đến giờ, đám người Thẩm Thanh Lan cũng xuất phát.
Dù sao họ cũng là chủ nhà, không thể đến trễ hơn khách được.
Vẫn còn sớm nhưng đã thấy lác đác có khách đến, đa số những người này là mấy người bạn cũ của Phó lão gia.
Phó Hoành Dật có nhiệm vụ đón khách và đưa bọn họ vào trong.
Mấy ông cụ tụ họp, ôn lại kỷ niệm xưa không hề thấy chán.
Hôm nay có rất nhiều người vậy mà bạn nhỏ An An lại không hề sợ, ngoan ngoãn nằm trong lòng ôm cổ ba.
Tuy không sợ nhưng hôm nay không phải ai cậu nhóc này cũng cho bế.
Người lạ muốn bể cậu nhóc đều không được, ngay cả bị nắm tay, mà cậu nhóc cũng mặt nhăn mày nhó.
“An, tớ đến nè.
Không ngờ tớ sẽ đến phải không?”
Kim Ân Hi đến cùng Daniel với tư cách là bạn gái của anh.
Thừa dịp không ai chú ý, cô liền len lén đến cạnh Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan thật sự không ngờ, tuy cô có mời đám Kim Ân Hi, nhưng tất cả bọn họ đều nói không đến.
“Ha ha, bọn tớ định cùng nhau làm cậu bất ngờ, nhưng mà đám Andrew bị trễ máy bay nên tớ đến trước.
Đúng rồi, nhóc con đâu?”
“Phó Hoành Dật bế rồi.”
Thẩm Thanh Lan chỉ về phía Phó Hoành Dật.
Kim Ân Hi nhìn qua thì lập tức bị thu hút, lực chú ý trực tiếp bay lên người cậu nhóc.
Hôm nay Bùi Nhất Ninh đến hơi muộn, hơn nữa còn đến cùng Giang Thần Hi.
Khi Thẩm Thanh Lan thấy hai người họ cùng nhau xuất hiện thì ánh mắt như sáng lên.
Dường như Bùi Nhất Ninh đọc được suy nghĩ của cô nên mở lời trước, “Bọn chị gặp nhau ở chỗ đỗ xe.”
Thẩm Thanh Lan à một tiếng rồi nhìn sang Giang Thần Hi.
Quả nhiên ánh mắt anh ta hiện lên vẻ thất vọng.
Hai người này đúng là tiến triển chậm thật.
“Hạo Hạo đâu?”
Thẩm Thanh Lan không thấy bạn nhỏ Hạo Hạo nên hỏi.
“Thằng bé đi cùng với ba mẹ chị.
Chẳng lẽ họ còn chưa tới sao?”
Bùi Nhất Ninh cau mày.
“Chưa, chắc là dọc đường bị kẹt xe.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Vừa dứt lời thì Bùi Hạo đã tới, “Dì ơi.”
Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn cậu nhóc.
Bùi Hạo chào Giang Thần Hi trước rồi đưa mắt nhìn xung quanh, “Dì ơi, em trai đầu rồi ạ?”
Thẩm Thanh Lan cạn lời.
Đứa bé này vừa nhớ tới em trai thì ngay cả chú Giang mà cậu thích nhất cũng bởi luôn.
Thẩm Thanh Lan nói cho cậu bé biết chỗ Phó Hoành Dật.
Bùi Hạo liền chạy sang đó, “Hạo Hạo rất thích em bé.”
Giang Thần Hi nghe thấy Thẩm Thanh Lan nói thì tiếp lời, vừa nói vừa nhìn Bùi Nhất Ninh, “Đúng vậy, bình thường Hạo Hạo chỉ có một mình, thực ra thằng bé rất cô đơn.”
Thẩm Thanh Lan thấy thế lại phụ họa, “Nếu Hạo Hạo có một người em trai hoặc em gái thì tốt rồi.
Chắc chắn thằng bé sẽ là một người anh tốt.”
“An An không phải là em trai của Hạo Hạo sao?”
Bùi Nhất Ninh cười nói như không hiểu ý của hai người.
Thẩm Thanh Lan bất lực liếc về phía Giang Thần Hi.
Cô đã cố gắng hết sức nhưng Bùi Nhất Ninh không chịu hiểu, cô cũng đành bó tay.
Người xưa nói không sai, đúng là không thể nào đánh thức một người giả vờ ngủ say được.