Bên kia, Phó Hoành Dật và người đàn ông tới tìm anh đã đến một góc yên tĩnh nói chuyện.
“Phó thiếu tướng, xem ra vết thương ở chân của anh đã bình phục hẳn rồi.”
Người đàn ông cười nói.
Phó Hoành Dật cười nhạt, “Đúng vậy, đã bình phục rồi.
Thứ hai tới tôi sẽ tới quân khu báo danh”
Người đàn ông hơi do dự rồi mở miệng nói, “Phó thiếu tướng, thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một nhiệm vụ.”
Phó Hoành Dật nhìn anh ta, người đàn ông tiếp tục nói, “Lãnh đạo cấp cao vẫn cảm thấy anh đến quân khu thủ đô thì quá lãng phí tài năng.
Nếu có thể, ông ấy vẫn hy vọng anh trở về quân khu cũ.”
Nụ cười trên mặt Phó Hoành Dật nhạt bớt, “Đã rút khỏi rồi thì lý nào lại trở về.
Phiền anh nhắn lại với lãnh đạo cấp trên, tôi không có ý định trở về bộ đội tiên phong nữa.
Quân khu thủ đô rất tốt.”
Người đàn ông đã biết trước đáp án sẽ như vậy, “Phó thiếu tướng, mọi người hiểu rất rõ năng lực của anh.
Chức vụ hiện giờ của anh thật sự quá phí phạm năng lực.”
Trước đó, vì có rất nhiều chuyên gia chẩn đoán dù chân Phó Hoành Dật có thể hồi phục, nhưng không thể hồi phục được như xưa, hoàn toàn không thể đảm nhiệm công tác trước kia được nữa.
Vì thế, lãnh đạo cấp cao ở quân khu thủ đô đã sắp xếp cho Phó Hoành Dật công tác ở vị trí thiên về văn khoa.
Tuy chức quyền rất lớn nhưng suy cho cùng vẫn rất lãng phí năng lực của anh.
Phó Hoành Dật lại không cảm thấy như vậy.
Hơn mười năm qua, anh đã dâng hiến trọn tuổi xuân và nhiệt huyết của mình cho quân đội, cho quốc gia.
Bây giờ anh đã có vợ con, anh chẳng những là một người chồng mà còn là một người cha, trên vai phải gánh vác trách nhiệm gia đình.
Cho dù người khác có thể nói anh đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ, đánh mất ý chí đàn ông hay nói sao cũng được.
Bây giờ anh đã thật sự chán cảnh xông pha hiểm nguy như trước kia rồi.
“Đừng nói tới chuyện lãng phí hay không nữa, bản thân tôi cảm thấy sắp xếp như thế đã là rất tốt.
Bây giờ tôi không còn trẻ nữa, thể lực đã không còn được như xưa.
Tôi cứ ở lại vị trí cũ cũng chỉ lãng phí danh ngạch mà thôi.
Chúng ta nên tạo nhiều cơ hội cho lớp trẻ.
Hơn nữa, bộ đội tiên phong cũng có không ít chiến sĩ ưu tú, dù không có tối bọn họ vẫn có thể biểu hiện tốt.”
Phó Hoành Dật nói rất nghiêm túc, khiến người đàn ông nọ không biết phải tiếp lời thế nào.
Hiện giờ Phó Hoành Dật mới ba mươi tuổi, đang trong giai đoạn sung sức nhất của một người đàn ông, vậy mà anh lại nói mình đã già.
Chẳng lẽ anh không biết cho dù anh có bốn mươi tuổi thì kinh nghiệm thực chiến mà anh có được cũng rất quý báu sao? “Phó thiếu tướng, cấp trên vẫn hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ lại lời đề nghị này.
Dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có.”
Lãnh đạo cấp cao thật sự rất ít coi trọng một người nào đó, Phó Hoành Dật chính là một trong số đó.
Dù sao thì trước kia trong bộ đội tiên phong, anh thật sự đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc, không phải bất cứ ai tuổi còn trẻ thế này cũng đạt được quân hàm thiếu tướng.
“Chuyện này tôi sẽ đích thân nói với lãnh đạo.
Hôm nay là đại thọ chín mươi của ông nội tôi, đừng nói về chuyện này nữa.”
Người đàn ông cười áy náy, “Là tôi đường đột, mong Phó thiếu tướng thứ lỗi.
Vừa rồi quên nói, bà xã của anh thật xinh đẹp, con của anh cũng rất đáng yêu.”
Phó Hoành Dật nghe vậy thì nét mặt không tự chủ được dịu lại, “Cảm ơn, hôm nay đã đến đây rồi thì anh cứ tự nhiên.
Tôi xin phép đi tiếp mấy vị khách khác.”
“Được, xin cứ tự nhiên.”
Người đàn ông cười nói.
Phó Hoành Dật quay lại thì không thấy Thẩm Thanh Lan đâu, mà lại nhìn thấy bạn nhỏ Bùi Hạo hình như đang tìm ai đó.
Anh đi tới gọi, “Hạo Hạo.”
Bùi Hạo thấy Phó Hoành Dật thì ánh mắt sáng lên, “Dượng.”
Phó Hoành Dật hơi cúi người, “Cháu đang tìm ai đấy?”
“Cháu không thấy mẹ cháu và chú Giang đâu cả, vừa rồi còn thấy họ mà.”
Cậu nhóc Bùi Hạo ngây thơ nói.
Một người bồi bàn đi tới, có lẽ không nhìn thấy cậu nhóc nên suýt chút nữa đã va phải.
Phó Hoành Dệt nhanh tay nhanh mắt bế cậu bé lên.
Bồi bàn hoảng hốt, “Ngài Phó, tôi xin lỗi.”
Phó Hoành Dật lắc đầu, ý bảo không sao.
Bồi bàn lại rối rít xin lỗi rồi mới rời đi.
Bùi Hạo lại không hề sợ hãi, được Phó Hoành Dật bế, cậu bé liền dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Bùi Nhất Ninh, “Dương ơi, hình như mẹ cháu không có ở đây.”
Nghe cậu bé nói là Phó Hoành Dật đã thầm đoán được đôi chút.
Anh bế cậu bé, “Chúng ta đi tìm em trai trước nhé?”
Vừa nghe tới em trai, ánh mắt Hạo Hạo liền sáng lên, “Vâng ạ, em trai thật xinh xắn.
Dượng, cháu vốn có chuẩn bị quà cho em trai, nhưng mẹ nói em còn quá nhỏ, không thể ăn được.”
Phó Hoành Dật khẽ nhướng mày, “Ồ! Cháu chuẩn bị quà gì cho em trai vậy?”
Bùi Hạo lấy mấy viên kẹo trong túi ra, “Đây là kẹo mà chú Giang mới mua cho cháu mấy hôm trước, ngon lắm, nên cháu đã để lại một nửa cho em trai.”
Phó Hoành Dật nhìn mấy viên kẹo trong tay cậu bé rồi lấy một viên, lột vỏ rồi bỏ vào miệng cậu bé, “Mẹ cháu nói rất đúng.
Bây giờ em trai còn quá nhỏ, vẫn chưa thể ăn được kẹo.
Cháu làm anh, ăn giúp em trai thì cũng như nhau thôi.”
Trong miệng Bùi Hạo ngậm kẹo nên nói năng không rõ ràng, “Như nhau...
như nhau thật sao ạ?”
Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu, “Thật.”
Anh bế cậu bé đi tìm Thẩm Thanh Lan, sau đó thấy cô đang ở cùng Sở Văn Cẩn.
Bùi Hào tuột xuống khỏi người Phó Hoành Dật, chạy tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, em trai đầu rồi?”
Thẩm Thanh Lan ra hiệu im lặng, rồi chỉ vào lòng mình.
Lúc này Bùi Hạo mới phát hiện ra em trai đang ngủ.
Cậu bé đưa một ngón tay bé nhỏ lên, sau đó nói khẽ, “Sớm thế này mà em trai đã ngủ rồi.”
Thẩm Thanh Lan cũng rất bất đắc dĩ, vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì An An đã bắt đầu ngáp, sau đó tựa vào vai cô ngủ.
Cô thấy xung quanh ồn ào như vậy cũng không làm cậu nhóc tỉnh giấc nên không lên phòng nghỉ, mà ngồi một góc trò chuyện với Sở Vân Cấn.
Bùi Hạo thấy An An đã ngủ thì ngồi vào lòng bà ngoại mình, yên lặng nhìn em trai ngủ.
“Hạo Hạo, mẹ cháu đâu?”
Sở Vân Cẩn thấy Bùi Hạo đi cùng Phó Hoành Dật nên hỏi.
“Không thấy mẹ đâu ạ, cả chú Giang cũng vậy.”
Bùi Hạo trả lời.
Sở Vân Cẩn không hỏi nữa, không cần nghĩ cũng biết chắc Giang Thần Hi có lời muốn nói với Bùi Nhất Ninh nên có lẽ hai người đã ra ngoài.
Phó Hoành Dật vốn muốn bể con trai nhưng Thẩm Thanh Lan lại từ chối, “Anh đi tiếp khách đi.
Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.”
Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan không bị mệt nên mới không miễn cưỡng, tránh làm An An thức giấc.
Anh cúi người, định lấy núm vú cao su trong tay An An đi, vì sợ lát nữa cậu nhóc vừa thức dậy đã nhét vào miệng.
Không ngờ cậu nhóc lại nắm chặt không buông.
Phó Hoành Dật cũng không dùng sức nữa, mà đưa một cái núm vú cao su khác đã khử trùng cho Thẩm Thanh Lan, “An an tỉnh dậy thì cho con dùng cái này.”
Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên, không ngờ Phó Hoành Dật lại mang theo đồ dự bị.
Phải thừa nhận rằng trong một vài điểm, anh thật sự suy nghĩ chu đáo hơn mình rất nhiều.
Phó lão gia cũng đang tìm Phó Hoành Dật nên anh lập tức rời đi.
“Thanh Lan, thì ra cháu ở đây.”
Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì lập tức nhận ra người đến là ai, “Dì Giang, dì đến ạ.
Chú Giang đầu gì?”
Người vừa tới chính là cha mẹ của Giang Thần Hi.
Bà Giang mỉm cười, còn chưa kịp trả lời Thẩm Thanh Lan thì đã nhìn thấy Bùi Hạo, “Hạo Hạo, sao cháu cũng đây?”
“Bà Giang!”
Bùi Hạo thấy bà Giang thì rất vui vẻ, chạy từ trong lòng bà ngoại tới ôm chân bà Giang, “Bà Giang, cháu rất nhớ bà.”
Bà Giang lập tức tươi cười, ngồi xuống ôm hôn Bùi Hạo, “Ôi cái miệng nhỏ này thật ngọt.”
Sở Vân Cẩn không biết bà Giang, chỉ đoán ra thân phận của người vừa tới qua cách xưng hô của cháu ngoại mình, “Hạo Hạo, không giới thiệu cho bà ngoại sao?”
“Bà Giang, đây là bà ngoại cháu.
Bà ngoại, đây là bà Giang, mẹ của chú Giang.
Bà Giang rất tốt.
cháu rất thích bà.”
Sở Vân Cẩn mỉm cười, “Chào bà, tôi là bà ngoại của Bùi Hạo, Sở Vân Cẩn.
Giang phu nhân, lần đầu gặp mặt, tôi cũng thường nghe Bùi Hạo nhắc về bà.”
Bà Giang cũng mỉm cười niềm nở, “Chào bà, chào bà.
Trước kia vẫn thường nghe Hạo Hạo nhắc tới bà ngoại, hôm nay mới được gặp mặt.”
Bà Giang đang nói thì chợt dừng lại, nhìn Sở Vân Cẩn, “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
Sở Vân Cẩn định trả lời là chưa thì Thẩm Thanh Lan lên tiếng, “Chắc hai người đã gặp nhau trong hôn lễ của cháu và cả của anh cháu.
Dì Giang, đây là dì út của cháu.”
Bà Giang lập tức hiểu ra, có điều lại nhìn Thẩm Thanh Lan rồi nhìn sang Bùi Hạo, sau đó do dự hỏi, “Thanh Lan, vậy Bùi Hạo là...”
“Thằng bé là con trai của chị họ cháu, Bùi Nhất Ninh.”
Thẩm Thanh Lan đáp.
Ánh mắt bà Giang hiện lên biểu cảm quả nhiên là vậy, “Không ngờ mọi người đều là người quen”
Sở Vân Cần biết con gái mình thích Giang Thần Hi nhưng cố chấp không chịu đồng ý qua lại với đối phương.
Mà một trong những nguyên nhân chính là sợ nhà họ Giang sẽ không chấp nhận Hạo Hạo.
Bây giờ nhìn thấy bà Giang và Hạo Hạo tiếp xúc với nhau, rõ ràng là chung đụng rất tốt.
Có điều, qua biểu hiện vừa rồi của bà Giang thì hình như trước đó không biết Hạo Hạo là con trai của Bùi Nhất Ninh.
Lẽ nào là Giang Thần Hi chưa nói với người nhà sao? Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Vân Cẩn có chút đăm chiêu.
“Trước kia, Thần Hi chỉ nói Hạo Hạo là con trai của đồng nghiệp, không ngờ lại còn là cháu của Thanh Lan.”
Bà Giang cười nói, không hề liên tưởng Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh với nhau.
“Ôi chao, nhắc tới Thần Hi, thằng nhóc này chẳng phải đã tới trước sao, nó đâu rồi nhỉ?”
Cuối cùng bà Giang cũng nhớ ra không nhìn thấy con trai mình đâu.
“Có lẽ anh ấy đi tìm Cố Dương rồi.”
Thẩm Thanh Lan đáp, sau đó nhân lúc bà Giang không chú ý thì lén nháy mắt với Bùi Hạo.
Lúc này, Sở Vân Cẩn cũng nhận ra bà Giang quả thật không biết Giang Thần Hi đang theo đuổi con gái mình, trong lòng hơi tức giận, nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt.
Vì không biết chuyện nên bà Giang và Sở Văn Cẩn vẫn trò chuyện rất vui vẻ.
Đến khi buổi tiệc bắt đầu, Thẩm Thanh Lan mới thấy Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh lần lượt trở vào.
Nét mặt của Bùi Nhất Ninh không có biểu hiện gì, còn trên mặt Giang Thần Hi vẫn mang nụ cười dịu dàng quen thuộc, có điều thỉnh thoảng lại thấy anh ta buồn bã nhìn sang Bùi Nhất Ninh.
Xem ra lần này lại tỏ tình thất bại rồi.
Nhà họ Bùi và nhà họ Giang không ngồi cùng một bàn.
Dù sao nhà họ Bùi cũng là thông gia của nhà họ Thẩm, cho nên ngồi phía trước.
Từ góc độ của Giang Thần Hi vừa vặn có thể nhìn thấy một bên mặt của Bùi Nhất Ninh.
Không biết cô nói gì với người cùng bàn mà cong môi cười.
“Thần Hi, mẹ có chuyện muốn nói với con...”
Bà Giang quay sang định nói gì đó với con trai thì thấy Giang Thần Hi đang ngẩn người, nhìn theo tầm mắt anh thì lại thấy Bùi Nhất Ninh.
Bà Giang giật mình, bỗng nhớ tới chuyện lần trước Giang Thần Hi nói với bà và chồng là đã thích một người.
Người này không phải là Bùi Nhất Ninh đấy chứ? Bà Giang bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của chính mình, liền vội vàng lắc đầu.
Không đâu, sao con trai bà có thể thích Bùi Nhất Ninh được chứ.
Nhất định là do bà nghĩ nhiều thôi.
“Thần Hi.”
Bà Giang gọi Giang Thần Hi, anh hoàn hồn, bắt gặp cái nhìn đánh giá của mẹ, ánh mắt anh tươi tỉnh, hỏi, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
Bà Giang mỉm cười, thăm dò, “Vừa rồi con đang nghĩ gì vậy? Mẹ gọi mà con cũng không nghe thấy.”
“Mẹ gọi con sao? Vừa rồi con chỉ tập trung nghĩ tới một chuyện thôi.
Mẹ, vừa rồi mẹ định nói gì vậy?”
Bà Giang cong môi, “Mẹ muốn nói với con, hôm nay là một cơ hội tốt hiếm có.
Ở đây có nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy, con xem có thích ai không? Con trai Hoành Dật đã được trăm ngày, Quân Dục cũng đã kết hôn, chỉ còn mình con thôi đấy.
Con cũng nên tranh thủ thời gian đi.”
“Mẹ, hôm nay là đại thọ chín mươi của ông Phó.
Bây giờ mẹ nói tới chuyện này có hơi không thích hợp thì phải.”
Giang Thần Hi cười nói.
Bà Giang lườm anh, “Cũng tại con làm mẹ nhọc lòng.
Nếu con kết hôn sớm thì mẹ đâu phải sốt ruột thế này.”
Giang Thần Hi mỉm cười, “Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Con đã thích một người, có điều bây giờ cô ấy vẫn chưa chấp nhận sự theo đuổi của con.
Khi nào cô ấy đồng ý thì con sẽ lập tức đưa cô ấy về nhà ra mắt bố mẹ.”
Câu trả lời của Giang Thần Hi chẳng những không khiến bà Giang yên tâm, mà ngược lại càng khiến bà lo lắng hơn.
Chẳng lẽ thật sự như bà nghĩ sao? Chương 419.1 CẬU CHỦ PHÓ BỊ CẮN Câu trả lời của Giang Thần Hi chẳng những không khiến bà Giang yên tâm, mà ngược lại càng khiến bà lo lắng hơn.
Chẳng lẽ thật sự như bà nghĩ sao? Bà nhìn sang bên cạnh, thấy chồng mình vẫn không nhận ra điều gì.
Nhớ tới vẻ mặt ngẩn ngơ vừa rồi của con trai khi nhìn Bùi Nhất Ninh, bà lại thấy lo lắng không thôi.
Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi, có điều đến giữa buổi vẫn xảy ra một chuyện nhỏ.
Mãi đến khi buổi tiệc bắt đầu An An vẫn chưa thức giấc.
Phó Hoành Dật phải đặt An An vào nồi, rồi đặt bên cạnh Thẩm Thanh Lan để cậu nhóc ngủ thoải mái hơn, mà Thẩm Thanh Lan cũng đỡ mệt hơn.
Hôm nay, Thẩm Thanh Lan bận rộn cả ngày nên chưa được ăn uống gì, thấy An An ngủ ngon, cô định nhanh chóng ăn vài miếng, để tránh khi An An tỉnh lại thì không có thời gian ăn.
Đang ăn thì có một bé gái đi tới.
kéo góc áo Thẩm Thanh Lan.
Cô quay đầu sang, thấy một bé gái mặc váy công chúa đang nhìn cô.
“Sao vậy bạn nhỏ?”
Cô bé nhìn Thẩm Thanh Lan rồi nhìn sang An An, “Dì ơi, cháu có thể xem em bé một chút không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Được, có điều bây giờ em đang ngủ, cháu đừng đánh thức em nhé.”
Cô bé nở nụ cười, “Vâng ạ, dì, cháu bảo đảm sẽ không làm em thức đâu.”
Thẩm Thanh Lan nhìn một lúc, thấy cô bé chỉ nhìn An An ngủ nên dời mắt đi.
Có điều, không bao lâu sau thì An An bỗng khóc lên.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì thấy cô bé đang luống cuống đứng một bên, thấy cô nhìn qua thì lo lắng xoắn xuýt tay mình.
Thẩm Thanh Lan vội đi tới bể An An lên, lúc này mới phát hiện trên mặt con trai có dấu răng mờ mờ, chắc là bị cô bé này cắn.
Thẩm Thanh Lan nhìn mà vô cùng đau lòng.
Cô bé cúi đầu, thấy Thẩm Thanh Lan nhìn mình thì nói lí nhí, “Dì ơi, xin lỗi, không phải cháu không cố ý đâu.
Cháu chỉ thấy em trai quá đáng yêu nên muốn hôn một cái thôi.”
Giọng nói cô bé nghẹn ngào, rõ ràng cũng rất hoảng sợ.
Thẩm Thanh Lan khẽ vỗ về An An rồi cẩn thận xem xét gương mặt con.
May mà vết cắn không sâu, dấu răng cũng rất nhạt, chỉ có điều da trẻ con rất mềm nên trông rất rõ ràng.
An An khóc rất lớn, cô bé kia cũng bắt đầu rơi nước mắt, nhưng không khóc thành tiếng mà chỉ âm thầm rơi nước mắt.
Thẩm Thanh Lan đưa con trai cho Phó Hoành Dật bế, rồi đi tới ngồi xuống trước mặt cô bé.
“Đừng khóc.”
“Dì ơi, cháu không cố ý đâu.”
Cô bé càng khóc dữ hơn.
Vừa rồi cô bé chỉ thấy bé cưng đáng yêu quá nên muốn hôn em một cái.
Nhưng mặt bé cưng lại rất mềm, rất giống thạch trái cây mẹ mua, thế là cô bé không nhịn được liền cắn một cái.
Không ngờ bé cưng lại khóc.
Thẩm Thanh Lan thấy vậy thì đưa tay lau nước mắt cho cô bé, “Dì biết cháu không cố ý.
Cháu chỉ thấy bé cưng quá đáng yêu nên muốn hôn một cái để thể hiện tình cảm thôi, có đúng không?”
Cô bé gật đầu nhưng vẫn không ngừng khóc.
Bây giờ cô bé cũng chỉ là đứa bé bốn năm tuổi, thấy em bé bị mình hôn đến khóc nên rất sợ bị người lớn mắng.
“Dì biết cháu thích bé cưng, nhưng bé còn quá nhỏ.
Cháu có thể hôn nhưng không thể cắn mạnh, biết chưa?”
“Dì, cháu xin lỗi.”
Thẩm Thanh Lan dịu dàng lau nước mắt cho cô bé, “Được rồi, đừng khóc nữa.
Dù không trách cháu đâu.”
“Dì ơi, bé cưng vẫn còn khóc.
Cháu thổi cho bé có được không? Khi cháu đau mẹ cũng thổi cho cháu như thế.”
Cô bé tự lau nước mắt rồi nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt mong chờ.
Cô mỉm cười gật đầu.
Tiếng khóc của An An rất vang dội nên thu hút sự quan tâm của tất cả mọi người.
Cha mẹ cô bé cũng thấy tình hình bên này, thấy con gái mình không biết chạy sang bàn chủ nhà từ lúc nào thì lập tức giật mình.
Mẹ cô bé vội vàng đứng lên, thấy con gái mình đang khóc, còn Thẩm Thanh Lan đang ngồi trước mặt con gái mình, có vẻ đang la mắng, thì trong lòng lập tức không vui.
Bà ta kéo con gái tới cạnh mình, “Phó phu nhân, không biết con gái tôi đã làm sai chuyện gì, cô có thể nói cho tôi biết không? Tôi là mẹ nó, chuyện dạy dỗ nó cứ để tôi là được.”
Thẩm Thanh Lan sửng sốt, biết bà ta đã hiểu lầm.
Cô đang định giải thích thì bà ta lại nói tiếp, “Có điều, con gái tôi còn nhỏ, cho dù có thật sự làm sai thì Phó phu nhân đây cũng là người lớn, còn là bề trên, sao lại số đo thiệt hơn, ức hiếp một cô bé, như vậy hình như là có vẻ không hợp với thân phận.”
Sự ôn hòa trên mặt Thẩm Thanh Lan dần biến mất, khỏi phục lại vẻ lạnh lùng, nhìn người phụ nữ chưa phân rõ trắng đen đã chỉ trích người khác.
Tuy rằng cô bé không hiểu hết lời của mẹ mình, nhưng vẫn hiểu được đại khái.
Nghe mẹ nói Thẩm Thanh Lan ức hiếp mình thì cô bé vội nói, “Mẹ, không phải như vậy đâu.
Dù không ức hiếp con.”
Người phụ nữ nhìn con mình, “Tâm Tâm đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Cô bé kéo tay mẹ mình, “Mẹ, là con làm em bé khóc.
Dì đang dỗ con.”
Người phụ nữ nghe vậy, vẻ mặt liền cứng đờ, nhìn con gái mình.
Cô bé nghiêm túc nói, “Mẹ, con vừa cắn em bé một cái, làm em khóc.”
“Vậy tại sao con lại khóc?”
Người phụ nữ hỏi con mình.
“Con sợ người khác mắng mình nên khóc.
Dì đang dỗ con.”
Người phụ nữ lập tức lúng túng.
Con gái mình làm con người ta khóc, người ta chẳng những không so đo mà còn dỗ dành con gái mình, vậy mà mình lại không hỏi rõ đã trách móc người ta, như vậy...
“Chuyện này...
Phó phu nhân, ngại quá, tại tôi không biết rõ.”
Người phụ nữ tỏ ra ngượng ngùng, sau đó vỗ lên lưng con mình, “Con nói con đấy, đang yên đang lành không ngồi với ba mẹ mà chạy lung tung làm gì.
Ai cho con làm em bé khóc.”
Giọng điệu bà ta vừa dữ dằn vừa hơi cáu gắt.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lại càng lạnh hơn, cô nói, “Chỉ là trẻ con đùa với nhau thôi.
Bà không cần làm như vậy.
Hơn nữa, vừa rồi cô bé cũng đã xin lỗi tôi.”
đây rất đông người, giọng nói của người phụ nữ lại hơi to nên rất nhiều người đều nhìn về phía này.
Dù cô bé mới bốn năm tuổi nhưng cũng có lòng tự trọng, bị mẹ la mắng trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Người phụ nữ vừa dứt lời thì cô bé đã cúi đầu khóc.
Người phụ nữ càng lúng túng hơn, biết chuyện này là lỗi của mình, thấy con gái bắt đầu khóc, trong lòng bà ta cũng thấy hơi hối hận.
Cha cô bé đi đến, ông ta đã biết chuyện bên này nên thầm trừng mắt nhìn vợ một cái, sau đó nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Phó phu nhân, vợ và con gái tôi không hiểu chuyện, gây rắc rối cho cô rồi.
Đứa bé không sao chứ?”
An An vẫn khóc trong lòng ba.
Phó Hoành Dật đang nhỏ giọng dỗ cậu nhóc, nghe người đàn ông hỏi thì thản nhiên nói, “Không sao.”
“Thật sự xin lỗi.”
Người đàn ông nói với Phó Hoành Dật.
“Chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.
Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc hôm nay.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không cần nhắc lại nữa.”
Phó Hoành Dật hoà nhã nói.
Người đàn ông cảm kích nhìn Phó Hoành Dật, sau đó dẫn vợ con về chỗ ngồi.
Thẩm Thanh Lan thấy cô bé đi nửa đường còn quay lại nhìn mình thì mỉm cười với cô bé, cô bé cũng tươi cười.
An An vẫn còn khóc.
Thẩm Thanh Lan đến bế con trai rồi thì thầm bên tai Phó Hoành Dật, “Em bế con ra ngoài một lúc nhé.”
Phó Hoành Dật gật đầu.
Thẩm Thanh Lan bế con rời đi.
Ra khỏi hội trường chính là vườn hoa của khách sạn.
Thay đổi hoàn cảnh nên An An dần nín khóc.
Thẩm Thanh Lan vỗ nhẹ lên lưng con, dịu dàng dỗ, “An An ngoan, đừng khóc.”
An An không gào khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi.
Thẩm Thanh Lan nhìn dấu răng nhàn nhạt trên mặt con trai rồi không tự chủ được mà bật cười.
An An thút thít, không biết mẹ đang cười gì nên ấm ức nhìn mẹ.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu cọ lên mặt con trai, “Con là đàn ông con trai, sao lại hay khóc thế.”
Bỗng nhiên nét mặt Thẩm Thanh Lan nghiêm lại, nhìn con trai mình, ánh mắt sắc lạnh, “Bước ra đi.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Thanh Lan quay lại thì thấy Allen.
Cô lập tức ngày người.
Allen mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Lan, “Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao? Không ngờ tôi sẽ đến đây à?”
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Allen lại nhìn vào lòng cô, “Đây là con trai của em sao? Tôi có thể bế không?”
Thẩm Thanh Lan ôm chặt con trai, Allen nở nụ cười rồi nhún vai, “Tiểu Thất, em không cần phải căng thẳng, tôi chỉ muốn nhìn con trai em một chút thôi.
Nếu em không yên tâm thì thôi vậy.”
Thẩm Thanh Lan do dự một lúc rồi đưa con trai cho hắn, Allen ngẩn ra.
Hắn cứ tưởng Thẩm Thanh Lan sẽ không đồng ý, sau đó cẩn thận đón lấy đứa bé.
Đây là lần đầu tiên hắn bể trẻ con nên cả người đều cứng nhắc.
An An đã nín khóc, nhưng khóe mắt vẫn còn ươn ướt, nhìn Allen giống như thắc mắc vì sao mặt mũi người này lại không giống mình, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Allen và An An một lớn một nhỏ nhìn nhau, thấy đôi mắt cậu nhóc, nét mặt hắn lập tức ôn hòa, “Ánh mắt thằng bé rất giống em.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì, Allen cũng không hy vọng cô sẽ trả lời mình.
Hắn cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, có lẽ vì bị bế sai tư thế nên An An khó chịu nhăn mày, nhìn về phía Thấm Thanh Lan.
“Tiểu Thất, nó không đẹp.”
Allen công môi, dừng một lúc rồi tiếp tục nói, “Miệng và mũi đứa bé xấu chết đi được.
Chắc là do giống người đàn ông kia, thật sự thật xấu xí.”
Thẩm Thanh Lan đen mặt.
Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói An An xấu xí.
An An nhỏ bé nhíu chặt mày, bắt đầu ngọ nguậy tay chân.
Allen thấy thể thì trả đứa bé lại cho Thẩm Thanh Lan, sau đó lấy một món đồ nhỏ trong ngực ra, nhét vào tay cậu nhóc.
Thẩm Thanh Lan nhìn kỹ, đó là một miếng ngọc bội chỉ cỡ bàn tay trẻ con, không lớn lắm.
“Tôi lấy miếng ngọc bội của em nên bồi thường cho em miếng này, còn miếng ngọc bội của em tôi sẽ không trả lại.”
Allen giải thích.
Thẩm Thanh Lan không có ấn tượng gì về miếng ngọc bội mà hắn nói, cũng không hiểu ý hắn.
Allen cười, không có ý định giải thích thêm, hắn nghĩ chắc cô cũng chẳng nhớ mình từng có một miếng ngọc bội đầu.
“Khụ!”
Allen đột nhiên họ khan, hắn gập người họ dữ dội.
Mới đầu Thẩm Thanh Lan nhìn hắn, đã thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bây giờ lại ho dữ dội như vậy, ánh mắt cô chợt lóe, “Anh bị thương sao?”
Khó khăn lắm Allen mới dùng được cơn ho, nghe Thẩm Thanh Lan hỏi thì cười nói, “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Thẩm Thanh Lan đoán chắc là vì chuyện Tần Nghiên lần trước.
“Tiểu Thất, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không kìm lòng được muốn bắt em đi mất.”
Allen cười khẽ.
Thẩm Thanh Lan dời mắt đi.
Allen Nhìn đứa bé rồi lại nhìn Thẩm Thanh Lan lần nữa, “Tôi phải đi rồi.
Hẹn gặp lại, Tiểu Thất.”
Nói xong hắn xoay người bước đi.
“Allen.”
Thẩm Thanh Lan gọi hắn lại.
Allen dừng bước.
“Sức khỏe là của mình, mạng sống cũng là của mình.
Anh...
hãy tìm một bác sĩ kiểm tra kỹ hơn đi.”
Allen không quay đầu lại nhưng khóe miệng lại cong lên, “Tiểu Thất, em vẫn quá mềm lòng.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Allen khuất khỏi tầm mắt, vẻ mặt hơi thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thanh Lan.”
Phó Hoành Dật gọi cô.
Thẩm Thanh Lan quay người lại nhìn anh, “Sao anh lại ra đây?”
“Thấy em vẫn chưa vào nên anh ra tìm em.”
Phó Hoành Dật cười nói.
“Anh thấy rồi à?”
Phó Hoành Dật gật đầu, thấy con trai cầm miếng ngọc bội định bỏ vào miệng thì vội lấy đi, “Không thể ăn được.”
An An thấy thứ trong tay bị ba cướp đi ngơ ngác nhìn ba sau đó không vui.
Thẩm Thanh Lan không nhắc tới Allen nữa, mà Phó hoành Dật cũng không hỏi.
Allen trở lại xe, Peter đưa cho hắn mấy viên thuốc và một chai nước.
Hắn nhận lấy, mặt không đổi sắc uống hết, “Ánh mắt đứa bé kia giống y như Tiểu Thất khi còn bé, rất trong sáng.”
Peter nghe vậy cũng không biết nói gì, Allen cũng chẳng cần anh ta trả lời, tự độc thoại, “Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên Tiểu Thất tới căn cứ.
Từ nhỏ cô ấy đã rất xinh đẹp, là đứa bé xinh đẹp và nổi bật nhất nhóm, có nhiều đứa bé như vậy nhưng vừa liếc nhìn tôi đã thấy ngay cô ấy.
Lúc đó trên người cô ấy mặc một bộ quần áo cũ, cả người đầy bụi đất, tóc tai rối bời, mặt mày bẩn thỉu, trông rất giống một tên ăn mày, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.”
“Đôi mắt của cô ấy rất trong sáng, lần đầu tiên tôi được thấy đôi mắt trong veo đến thế, không nhiễm chút bụi bẩn thế gian.
Nhìn vào đôi mắt kia, anh sẽ có thể thấy mình xấu xí thế nào.
Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu biển đôi mắt đó thành màu đen thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu nó có còn xinh đẹp thế này không?”
“Allen, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Peter nói.
Allen cười, có điều nụ cười rất lạnh lùng, “Hôm nay hiếm lắm tôi mới có hứng kể chuyện, vậy mà anh không thể yên lặng lắng nghe sao?”
Peter nhún vai, “Được rồi, anh tiếp tục đi.”
Trên cổ Allen có một sợi dây, đó treo miếng ngọc bội của Thẩm Thanh Lan.
Hắn lấy ngọc bội ra, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Cô ấy là đứa bé thông minh nhất tôi từng thấy, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng lại quá mềm lòng.
Khi mọi người đã biết cầm dao trong tay để tự vệ, muốn sống sót thì nhất định phải giết chết kẻ khác.
Chỉ có cô ấy, mỗi lần ra tay đều chỉ đánh ngất đối phương.
Lương thiện như thế không phải là một chuyện tốt đối với cô ấy, nhưng đó mới chính là cô ấy.”
“Khi đó cô bé bên cạnh cô ấy tên là gì nhỉ? Chính là con gái của Tần Nghiên đấy.
Thật sự không ngờ cô ta ác hơn Tiểu Thất rất nhiều, có điều cô ta lại đối xử với Tiểu Thất rất tốt.
Lần đầu tiên Tiểu Thất giết người, chính là vì cô ta.
Thật ra lúc đó tôi đứng cách đó không xa, tôi thấy cô ấy đâm con dao vào người những kẻ đó, máu tươi bắn lên mặt cô ấy, nhưng mặt cô ấy vẫn không đổi sắc, rút con dao ra.
Anh không biết khoảnh khắc đó cô ấy quyến rũ đến mức nào đâu.”
Ánh mắt Allen mang theo sự say mê và hoài niệm, nét mặt dịu dàng, “Rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại như một cỗ máy không có tình cảm, ra tay rất dứt khoát.
Đó chính là khi tôi thấy Tiểu Thất đẹp nhất.”
“Allen, tôi thấy bệnh của anh càng ngày càng nặng hơn rồi đó.”
Peter nghĩ tới cảnh tượng đó mà rùng mình, cảnh tượng đó chỉ làm người khác cảm thấy sợ hãi chứ đẹp đẽ ở chỗ nào? Allen không để ý tới lời nói của Peter, tiếp tục chìm đắm trong ký ức của mình, “Tôi nhìn thấy Tiểu Thất ôm thi thể của cô bé kia òa khóc.
Ừm, thật sự mà nói nước mắt của Tiểu Thất làm tôi rất đau lòng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.
Rõ ràng mình đã bị thương khắp người, đứng còn không vững, nhưng vẫn quyết chôn cất cô bé kia.
Đúng là khờ không chịu nổi.”
“Loại người sống trong bóng tối như chúng ta đáng lẽ không nên có thứ gọi là lương thiện, như vậy sẽ hại chết chính mình.
Thế nhưng, Tiểu Thất lại là một ngoại lệ.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần trải qua một thời gian dài thì sau cùng Tiểu Thất cũng sẽ giống như tôi, máu lạnh vô tình.
Vậy mà cho đến khi cô ấy rời khỏi, cô ấy vẫn là chính mình.”
Peter nhìn Allen qua kính chiếu hậu, do dự một lúc rồi nói, “Allen, tôi vẫn luôn muốn biết một chuyện, trước đây anh bị thương, thậm chí suýt đã mất mạng, thật ra là cố ý phải không?”
Allen cười khẽ, “Peter, người thông minh quá thường không sống lâu đâu.”
Peter lập tức hiểu rõ, quả nhiên đúng là như vậy.
“Tôi vẫn luôn biết Tiểu Thất hận tôi.
Cô ấy và mười một người còn lại luôn muốn tìm cách giết chết tôi.
Mà tôi cũng đã không còn hứng thú với cuộc sống như thế, cho nên chiều theo ý Tiểu Thất thì có làm sao.”
Allen hờ hững nói.
Năm đó, thật ra nhóm người của Thẩm Thanh Lan có tổng cộng tám người, trong một lần làm nhiệm vụ ở nước R thì có người bán đứng bọn họ, tiết lộ hành tung của bọn họ cho quân đội nước R.
Một người trong nhóm vì ở lại phía sau bảo vệ Thẩm Thanh Lan nên đã chết.
Mà cũng trong hành động lần đó, khiến Thẩm Thanh Lan càng quyết tâm rời khỏi căn cứ ma quỷ hơn.
Nhưng nơi đó chẳng phải là nơi có thể dễ dàng rời khỏi, trừ khi chết, vì thế Thẩm Thanh Lan liền muốn hủy diệt toàn bộ căn cứ.
Có điều, cô không ngờ kẻ phản bội kia đã nói cho Allen biết kế hoạch của bọn họ.
Cho nên trước khi bọn họ hành động thì Allen đã biết toàn bộ kế hoạch.
Có điều, hắn tiếp nhận tổ chức này từ đây ba mình đã nhiều năm, cũng đã cảm thấy mệt mỏi trước cuộc sống như thế này.
Vì vậy hắn dứt khoát làm như không biết gì, để mặc đám người Thẩm Thanh Lan hành động, nhân tiện kiểm tra thực lực của bọn họ.
Kết quả khiến hắn rất hài lòng.
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Lan sau khi được tự do càng làm hắn thỏa mãn hơn, đó chính là kiệt tác hắn hài lòng nhất.
“Peter, có phải tôi không còn sống được bao lâu nữa?”
Allen im lặng một lúc rồi hỏi.
Peter nhìn hắn qua kính chiếu hậu, “Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Chỉ cần anh phối hợp với tôi chữa trị, thì tuy tôi không thể bảo đảm anh có thể sống đến trăm tuổi, nhưng sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa thì không thành vấn đề.”
“Vậy được, sau khi trở về anh muốn chữa trị thế nào tôi cũng sẽ phối hợp.”
Allen thờ ơ nói, nhưng lại Peter đang lái xe sợ hết hồn, “Anh nói thật sao?”
Allen lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi giống người hay nói đùa lắm sao?”
“Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông suốt vậy?”
Peter vui mừng nở nụ cười.
Trước giờ tên này vẫn giày vò chính mình, lúc trị liệu luôn không chịu phối hợp.
Allen không nói gì, Peter thấy thế thì biết hắn không muốn trả lời.
Có điều vừa gặp mặt Thẩm Thanh Lan về thì thái độ của hắn liền thay đổi, nghĩ sơ cũng biết chắc là Thẩm Thanh Lan đã nói gì với hắn.
Haizz, phụ nữ ấy à, từ xưa đã là hồng nhan họa thủy, nhất là phụ nữ xinh đẹp, thật sự chính là kẻ gây họa nhất trong số kẻ gây họa mà.