Chuyến đi này của bọn họ mất gần ba ngày, đứng trước cửa nhà, Thẩm Thanh Lan cảm thấy hai ba ngày này dài như cả thế kỷ.
Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng An An bị bộ tập nói trong phòng khách.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy dịu dàng, vội vã đi vào.
An An trông thấy mẹ, chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng được, khóc to.
Tiếng khóc vang vọng khắp nhà, làm kinh động đến Phó lão gia đang nghỉ trên lầu.
Thẩm Thanh Lan liền vội vàng bước lên bế con trai, hôn lên mặt cậu nhóc một cái.
An An ôm lấy cổ mẹ gào khóc, nước mắt tủi thân thi nhau rơi xuống.
Phó lão gia đi tới, thấy là hai người mới xoay người về phòng.
Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng dỗ dành con trai.
Dì Triệu nhìn thấy bọn họ đã về thì cùng dì Lưu quay trở lại nhà bếp.
Thẩm Thanh Lan dỗ An An một hồi mà thằng bé vẫn ôm cổ cô khóc thút thít.
Phó Hoành Dật không kiềm chế được nữa liền trực tiếp bế con trai qua để cậu nhóc ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng đung đưa, không lâu sau thì An An liền nín.
Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn con trai, vậy vừa rồi cô dỗ vô ích à? “Sau này con trai khóc thì anh đến dỗ nhé.”
Thẩm Thanh Lan nói với giọng chua xót.
Bây giờ rốt cuộc cô đã phát hiện, đừng nhìn An An ở bên cô nhiều hơn, kể từ khi Phí Hoành Dật quay lại quân khu, mỗi lần trở về thì rõ ràng An An đều quấn lấy anh nhiều hơn.
Phó Hoành bật cười khẽ: “Em đi tắm trước đi, để anh trông con cho.”
An An nhìn Phó Hoành Dật, chẳng thèm nhìn mẹ một cái.
Thẩm Thanh Lan đi hai bước, thấy ngay cả liếc mà con trai cũng không muốn thưởng cho cô thì hơi nhếch mày rồi xoay người đi lên tầng.
Phó Hoành Dật cầm lấy con vịt nhỏ từ trong đống đồ chơi của An An, đây là món đồ chơi mà dạo này An An thích nhất, An An cầm nó, chỉ cần chạm nhẹ nhẹ thì con vịt sẽ kêu lên, nó vừa kêu thì An An liền hé miệng cười.
Phó Hoành Dật thấy An An đã mọc được ba cái răng thì khẽ cau mày.
Anh đã nghe Thẩm Thanh Lan nói, sau khi An An bắt đầu mọc răng thì khi uống sữa mẹ sẽ rất thích cắn.
Phó Hoành Dật bể An An đi vào nhà bếp tìm dì Triệu.
Hỏi cặn kẽ tình hình ăn uống mấy ngày nay của con trai, biết mấy ngày qua con trai ăn uống không tồi, dù chỉ uống chút sữa bột, anh liền có suy nghĩ cho con trai cai sữa.
Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong đi xuống thì An An đã được Phó Hoành Dật bể ra ngoài.
Cô nói với dì Triệu một tiếng rồi đến nhà họ Thẩm.
Cô muốn sốt ruột muốn đến thăm Sở Vân Dung.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, Thẩm Thanh Lan loáng thoáng nghe thấy tiếng cười hưng phấn của An An, hiển nhiên Phó Hoành Dật đã bế cậu nhóc đến nhà kính trồng hoa của nhà họ Thẩm.
“Mẹ”
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Sở Vân Dung đang xem ti vi thì đi sang gọi một tiếng.
Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan thì cười, vẫy tay: “Thanh Lan, đến đây ngồi này.”
Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh Sở Vân Dung, nhìn bà: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ vẫn khỏe chứ?”
Sở Vân Dung nắm tay Thẩm Thanh Lan, cười hiền từ: “Mẹ vẫn khỏe.
Con và Hoành Dật ra ngoài có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không ạ.”
Nói chuyện một lát làm Sở Vân Dung cười vui vẻ.
Lúc trước, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chỉ nói phải ra ngoài một chuyển, chứ chẳng nói là vì chuyện gì.
“Thanh Lan, thực ra mẹ vẫn luôn tin con, chỉ là khi vừa biết chuyện thì không phản ứng kịp.”
Sở Vân Dung bỗng nói.
Thẩm Thanh Lan ngây người, sau đó liền hiểu là chắc bà nói đến chuyện từng gặp Lý Hi Đồng lần hai.
Cô cười nói: “Mẹ, con không để bụng đâu ạ.”
Trong mắt Sở Vân Dung có chút áy náy: “Là do mẹ quá nhu nhược.
Mấy ngày nay con không ở đây, mẹ đã suy nghĩ cẩn thận, thực ra con chẳng làm gì sai, con làm vậy cũng chỉ vì bảo vệ người nhà thôi.”
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên: “Mẹ, tay Lý Hi Đồng là do con phể bỏ, nhưng cô ta dính vào ma túy không phải ý của con.
Những điều này đều là sự thật, nhất thời mẹ không chấp nhận được cũng là chuyện dễ hiểu.”
Dù sao Sở Vân Dung cũng chỉ là một phu nhân nhà giàu bình thường, hơn nữa vì trạng thái tinh thần của bà mà Thẩm Khiêm hơi bảo vệ bà quá mức, vả lại cuộc sống sinh hoạt của bà quá đơn giản, có thể bà vẫn chưa trải qua cuộc sống ngươi lừa ta gạt nên nhận thức về mặt tối của lòng người khá nông cạn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào chấp nhận được cũng dễ hiểu.
“Mẹ biết, Lý Hi Đồng đi đến bước đường hôm nay, thật ra mẹ cũng có trách nhiệm, mà con cũng không sai.
Là mẹ quá nhu nhược, con không trách mẹ là mẹ vui lắm rồi.”
“Mẹ, đây đều là việc nhỏ, mẹ không cần phải để bụng.
Nếu mẹ không nói thì con cũng quên mất.”
“Sau này, nếu mẹ gặp lại Tần Nghiên thì nhất định sẽ cách xa bà ta ra.”
Sở Vân Dung nhớ đến Tần Nghiên liền mở miệng nói.
Thẩm Thanh Lan cũng không nói với bà rằng bây giờ Tần Nghiên đã rơi vào tay cô, mà chỉ gật đầu: “Mẹ, Tần Nghiên là người đàn bà không đơn giản.
Một bi kịch của nhà họ Nhan đã quá đủ rồi.”
“Ừ, mẹ biết rồi.
Sau này mẹ sẽ cẩn thận hơn.”
Giờ khắc này, dường như thân phận giữa Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung hoán đổi cho nhau, Sở Vân Dung mới là đứa trẻ cần phụ huynh trông nom mọi lúc.
Thẩm Thanh Lan giật mình bởi ý nghĩ hiện lên trong đầu mình, sau đó cô không kìm được mà bật cười.
“Đúng rồi mẹ.
Mấy ngày tới con phải vẽ vài bức tranh, nhờ mẹ chăm sóc An An giúp con một chút.”
Thẩm Thanh Lan nhớ đến người mà Tần Nghiên đã âm thầm sắp xếp, vì vậy vẫn rất lo cho Sở Vân Dung, nên tìm đại một cái cớ để bà không rảnh làm việc khác.
Bận rộn như vậy, Sở Vân Dung rất sẵn lòng giúp, “Được, không thành vấn đề”
Thẩm Thanh Lan không có mẹ chồng, dù trong nhà có dì giúp việc nhưng dù sao vẫn là người ngoài mà người ngoài thì đâu có cẩn thận như người nhà.
Mà Sở Vân Dung còn ước gì được Thẩm Thanh Lan nhờ chăm con giáp nữa là.
Nói xong chuyện chính, Sở Vân Dung và Thẩm Thanh Lan lại nói chuyện phiếm, sau đó Phó Hoành Dật bể An An vào.
An An vừa ra ngoài đi dạo với ba về nên tâm trạng rất tốt, thấy ai cũng cười khì khì, chảy cả nước dãi.
Thẩm Thanh Lan cầm khăn giấy lau nước bọt cho con.
Từ sau khi An An bắt đầu mọc răng thì nước bọt nhiều vô cùng.
Sở Vân Dung mất vài ngày để làm riêng cho cậu nhóc cái khăn quàng cổ, quàng quanh cổ cậu nhóc để tránh cho nước bọt làm bẩn quần áo.
Bây giờ An An đã biết bò, vô cùng hiểu động.
Vừa đi vào nhà đã vẫy tay đòi xuống.
Phó Hoành Dật thấy thế liền đặt con xuống tấm thảm trong phòng khách.
Đây là nơi chuẩn bị riêng cho An An chơi.
Trên thảm bày đủ loại đồ chơi nhỏ.
An An vừa bò vừa nói bị bộ, đoán chừng cũng chỉ mình cậu nhóc mới hiểu mình đang nói gì.
An An bò đến cạnh một con gấu bông rồi dừng lại, thò tay cầm con gấu nhỏ lên.
Con gấu nhỏ này chỉ to chừng bàn tay người lớn, An An cầm trong tay, quơ quơ rồi đưa cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cởi giày, ngồi bên cạnh chơi cùng Con trai.
An An thấy Thẩm Thanh Lan nhận lấy gấu bông thì chớp chớp đôi mắt to tròn, nhoẻn miệng cười híp mắt rồi bò quanh Thẩm Thanh Lan, thỉnh thoảng nhặt và món đồ nhỏ len lén nhét vào người Thẩm Thanh Lan.
Rất nhanh, trong lòng Thẩm Thanh Lan toàn là đồ chơi của con.
Lần này Phó Hoành Dật chỉ xin nghỉ phép mấy ngày, cho nên xế chiều hôm đó anh phải quay về đơn vị.
Trước khi đi, Phó Hoành Dật vẫn có chút không yên lòng, “Nếu có chuyện gì, em nhất định phải gọi điện thoại cho anh đấy.”
Tuy lần này bắt được Tần Nghiên nhưng bọn họ chưa biết rõ về thể lực của Tần Nghiên, chẳng may thuộc hạ của bà ta tìm đến thì Thẩm Thanh Lan sẽ chỉ một thân một mình.
“Yên tâm đi, không sao đâu.
Mấy ngày tới em sẽ ở bên trong nhà.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật gật đầu: “Nhớ kỹ những lời em nói, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
“Phó Hoành Dật.”
Ngay khi Phí Hoành Dật sắp lên xe thì Thẩm Thanh Lan gọi anh, sau đó chạy đến ôm anh, nói nhỏ: “Chuyện lần này sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?”
Phó Hoành Dật vỗ vai cô: “Không đâu.
Em đã hóa trang anh thành bộ dạng đó thì còn ai nhận ra anh chứ?”
Thẩm Thanh Lan nhớ lại lúc Phó Hoành Dật giả gái thì trong mắt tràn đầy ý cười.
Cô cảm thấy chỉ cần chuyện này thôi cũng đủ để cô vui cả đời rồi.
Phó Hoành Dật thấy sự vui vẻ trong mắt vợ liền biết cô đang nghĩ gì.
Thừa lúc không ai chú ý, anh khẽ vỗ lên ngực Thẩm Thanh Lan một cái: “Chuyện này chờ lần sau anh về sẽ tính với em.”
Thẩm Thanh Lan bị ngây người bởi động tác bất ngờ của anh.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, mắt Phó Hoành Dật lóe lên, cúi đầu hôn lên môi cô: “Được rồi, anh đi đây.
Có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho anh.”
Thẩm Thanh Lan chủ động rời khỏi lòng anh, nhìn anh đi khuất mới trở vào nhà.
Buổi tối, Thẩm Khiêm gọi điện thoại đến.
Lúc này Thẩm Thanh Lan mới nhớ trước đây cô đã nói với Thẩm Khiêm là khi nào điều tra rõ ràng mọi việc thì sẽ gọi điện cho ông, cuối cùng cô lại quên béng mất chuyện này.
“Ba.”
“Thanh Lan, đã tra rõ mọi chuyện chưa?”
“Đã có kết quả rồi.
Người gần đây mà mẹ gặp gỡ chính là Tần Nghiên, sở dĩ mẹ đi gặp Lý Hi Đồng cũng là do Tần Nghiên xúi giục.”
Thẩm Khiêm cau mày: “Sao đột nhiên Tần Nghiên lại xuất hiện ở thủ đô.”
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt ông hơi thay đổi: “Mục tiêu của bà ta là nhà chúng ta ư?”
“Vâng.
Có điều bây giờ bà ta đã không đứng dậy được nữa rồi.”
“Thanh Lan, con đã làm gì?”
“Ba, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, con đã giải quyết rồi.”
“Thanh Lan, ba mặc kệ con làm gì, ba chỉ có một yêu cầu với con là con nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để mình bị thương.
Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì con nhất định phải nói cho ba biết, ba sẽ làm mọi việc thay cho con.
Con là một cô gái, việc con cần làm chính là yên sống trong sự bao bọc của ba.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ ấm áp: “Cha, con vẫn bình an vô sự.”
“Vậy thì tốt, dù bất cứ lúc nào, xảy ra bất cứ chuyện gì, con đều có thể tìm ba.”
“Vâng.
Con cảm ơn ba.
Ba ở trong đơn vị cũng phải chú ý sức khỏe.”
Thẩm Thanh Lan dặn dò câu cuối.
Vài ngày sau đó, gần như mỗi ngày Sở Vân Dung ăn sáng xong là đến nhà họ Phó giúp Thẩm Thanh Lan trông con.
Thảm lão gia không muốn ở nhà một mình nên cũng cùng sang đây, nhà họ Phó Viện trở nên náo nhiệt.
Có người nhà giúp chăm sóc con nhỏ, mà bây giờ An An cũng không bám lấy Thẩm Thanh Lan như trước nữa, thế nên cô làm mẹ rất khoan thai nhẹ nhàng, dứt khoát nhốt mình trong phòng vẽ tranh.
Daniel gọi điện cho cô, biết cô đang tập trung sáng tác nên trong lòng rất vui.
“Đúng rồi Thanh Lan, gần đây tôi nhận được một tin.
Tháng năm năm sau, quốc hội nước M tổ chức một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu, người dự thi đều là họa sĩ trẻ tuổi.
Tôi hy vọng cô sẽ đăng ký tham gia.”
Thẩm Thanh Lan cau mày: “Nhất định phải tham gia à?”
“Không phải nhất định mà là cơ hội lần này rất hiếm có, là do mấy người được kính trọng trong giới cùng nhau tổ chức cho các họa sĩ trẻ tuổi tranh tài, tham gia chỉ có lợi chứ không có hại cho cô.
Cô không muốn tham gia à?”
“Cũng không phải.
Tháng năm năm sau tôi có thể tham gia, có điều yêu cầu người dự thi đích thân tham gia hay là...
“Là vẽ tranh tại chỗ.
Nếu cô tham gia thì tôi sẽ đăng ký cho cô.”
“Tháng năm năm sau mới thi đấu mà giờ đã đăng ký, sớm vậy sao?”
Bây giờ mới tháng mười một, trước ba tháng đăng ký cũng còn kịp.
“Vẫn chưa công bố tin chính thức đầu.
Đây là tin nội bộ, tôi cần trưng cầu ý kiến của cô trước.”
Từ trước đến nay, ở phương diện tin tức thì Daniel đều rất nhanh nhạy.
Hơn nữa, anh là người đại diện của cô, đã hy vọng cô tham gia thì chắc chắn cũng là vì tốt cho cô.
Vừa khéo tháng năm sang năm thì An An cũng tròn một tuổi: “Được, vậy anh đăng ký giúp tôi nhé.
Mấy ngày nữa tôi về nhà một chuyến để lấy tranh, lần này tôi chỉ có hai bức thôi.”
“Không thành vấn đề.”
Daniel cười tủm tỉm.
Nói xong chuyện chính, Daniel bắt đầu hỏi han đến Kim Ân Hi, “Thanh Lan, cô biết Ân Hi đi đâu không? Ba ngày trước tôi gọi cho cô ấy nhưng không được.”
“Cô ấy ra ngoài làm giúp tôi chút chuyện rồi, mấy ngày nữa sẽ về, không có gì nguy hiểm đâu.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan bình thản.
Nghe vậy, Daniel Mới an tâm phần nào, “Vậy thì được, cô tiếp tục vẽ tranh đi nhé.
Tôi không quấy rầy cô nữa, chào An An giúp tôi.
Hai ngày nữa tôi sẽ đến thăm nó.”
“Được.”
Thẩm Thanh Lan ra khỏi phòng vẽ mới phát hiện Bùi Nhất Ninh đã đưa Bùi Hạo tới.
Bùi Hạo đang ngồi trên thảm chơi với An An, rõ ràng hai đứa nhỏ không nghe hiểu đối phương nói gì, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.
“Dì.Hạo Hạo thấy Thẩm Thanh Lan thì đứng dậy, ôm lấy chân cô: “Dì ơi, dì có nhớ cháu không?”
Thẩm Thanh Lan khom người hôn lên mặt Hạo Hạo một cái: “Ừ, nhớ chứ.
Hôm nay Hạo Hạo không đi học sao?”
Gần đây, Bùi Nhất Ninh đăng ký cho Hạo Hạo vài lớp học thêm.
Hạo Hạo đã không còn rảnh như trước nữa.
Hạo Hạo được Thẩm Thanh Lan hôn thì mặt liền ửng đỏ.
Nghe cô nói vậy liền gật đầu: “Hôm nay không có lớp, mẹ bảo hôm nay cho cháu nghỉ.
Lâu rồi cháu không gặp em trai và dì, nên cháu bảo mẹ dẫn con đến gặp em và dì.
Hôm nay cháu có mang quà đến cho dì đó.”
Nói xong, cậu bé liền buông Thẩm Thanh Lan ra, chạy đến cái cặp nhỏ của mình rồi lấy ra một thứ nho nhỏ.
Đó là ví tiền được làm từ ngọc trai, những viên ngọc trai được xỏ qua dây rồi tạo thành chiếc ví “Dì ơi, cái này là cháu làm trên lớp thủ công hôm qua, cô giáo còn khen cháu đấy, dì thấy có đẹp không?”
Thẩm Thanh Lan nhận lấy ví tiền.
Chiếc ví không lớn, chỉ to chừng bàn tay cô, chế tác rất thô sơ, nhưng với một đứa bé năm tuổi mà nói thì làm được thế này đã giỏi lắm rồi.
“Đẹp lắm.
Hạo Hạo giỏi quá.”
Hạo Hạo cười tủm tỉm: “Dì ơi, cháu tặng cho dì đấy.
Chờ sau này cháu làm tốt hơn thì sẽ tặng dì một cái đẹp hơn.”
“Tặng cho dù thật sao?”
Thẩm Thanh Lan trêu cậu bé, “Tặng cho dì thì mẹ sẽ không có đấy.”
“Vâng, tặng cho dì đấy ạ.”
Hạo Hạo trịnh trọng gật đầu, “Mẹ lớn hơn dì nên phải nhường dì.
Cô giáo nói vậy, giống như cháu phải nhường em trai vậy.”
Bùi Nhất Ninh vốn ghen tỵ vì con trai làm xong tác phẩm thủ công mà người muốn tặng đầu tiên lại không phải mình, nghe thấy con trai khiêm nhường thì lập tức mỉm cười.
Thẩm Thanh Lan ôm Hạo Hạo vào lòng, hôn lên mặt cậu bé một cái nữa: “Cảm ơn Hạo Hạo, di thích lắm.”
Hạo Hạo cúi đầu, xoắn ngón tay, nói khẽ: “Dì ơi, cô giáo nói cháu là con trai, con gái không thể tùy tiện hôn con trai, con trai càng không thể tùy tiện hôn con gái.”
Thẩm Thanh Lan cong môi: “Dù không được hôn thật sao?”
Hạo Hạo nhíu mày, suy nghĩ thật lâu mới nói nhỏ: “Vậy không thể chốn nhiều, chỉ hôn một lần thôi.”
Thẩm Thanh Lan không nhịn được mà bật cười.