Định thần lại từ trong hồi ức, sắc mặt Sở Vân Dung trắng bệch, cúi đầu không nói câu nào.
Cô gái quan sát vẻ mặt bà, nhẹ giọng nói: “Có phải đã nhớ lại vài chi tiết không?”
Đúng vậy, Sở Vân Dung đã nhớ lại, nhiều năm qua, bà luôn không dám hồi tưởng cảnh tượng Thẩm Thanh Lan mất tích ngày đó.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, đúng là bà đã nhớ lại vài chuyện chưa từng chú ý tới, chẳng hạn như ngày đó bỗng có rất nhiều dòng người tách hai mẹ con bọn họ ra, lại thêm cụ già chỉ đường cho bà, rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu nói những điều này được lên kế hoạch trước và mục tiêu ban đầu của bọn họ chính là Thẩm Thanh Lan, vậy thì tất cả nghi ngờ đã được giải đáp.
Thẩm phu nhân, tôi không có chứng cứ để chứng minh rằng bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, nhưng tôi tin bà nhất định có thể tra ra được những việc này, miễn là bà muốn điều tra.”
“Sao cô lại biết được những chuyện này?”
Sở Vân Dung bỗng lạnh lùng nhìn cô ta, “Dựa theo tuổi của cô thì khi đó cô chỉ mới mấy tuổi thôi mà.”
Cô gái mỉm cười, “Bà không cần phải biết làm sao mà tôi biết được, chỉ cần bà biết tất cả những gì tôi nói đều là sự thật là được rồi.
Đương nhiên, bà cũng có thể không tin, dù sao trước đó chúng ta cũng không quen biết.
Nhưng bà yên tâm, tôi và nhà họ Thẩm các người không có bất kỳ khúc mắc gì, tôi cũng chẳng có lý do gì phải nhằm vào nhà họ Thảm các người.”
“Đã vậy thì mục đích của cô khi nói cho tôi biết những chuyện này là gì? Muốn tôi đi chất vấn chồng tôi vì sao lại đắc tội với người ta để con gái tôi chịu tội sao? Hay còn mục đích nào khác?”
Sở Vân Dung lạnh lùng nhìn cô ta, không còn sợ sệt như lúc đầu nữa.
Cô ta khẽ nhướng mày, “Ôi, quả thật không phải, chỉ là tôi đau lòng cho con gái bà còn nhỏ mà đã phải sống đầu đường xó chợ, liếm máu trên lưỡi dao.
Mà ông bà làm ba mẹ lại đi yêu thương một đứa con gái khác không hề có quan hệ máu mủ với mình.”
Sở Vân Dung biến sắc, chú ý đến một câu trong lời nói của cô ta, “Cô nói liếm máu trên lưỡi dao là ý gì?”
Cô ta cười ra vẻ bí hiểm, thoáng nhìn qua sau lưng bà, “Muốn biết à? Bà có thể tự điều tra, đương nhiên cũng có thể hỏi con gái hoặc chồng bà.
Đúng rồi, chồng bà biết sự thật nhưng cũng sẽ chỉ nói với bà một câu rằng, cuộc sống của con gái bà trước đây đã trải qua đầy nguy hiểm.
Nhưng theo tôi được biết thì cô ấy đã từng suýt chết mấy lần.”
Nói rồi, cô ta hướng về sau lưng Sở Vân Dung mỉm cười, sau đó lập tức đứng dậy bước ra từ cửa hông.
Thẩm Thanh Lan vừa mới đến quán cà phê đã thấy một cô gái và Sở Vân Dung ngồi đối diện nhau, cô lạnh lùng nhìn rồi bước nhanh đến.
Cô gái kia mỉm cười với cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám rồi rời khỏi.
Thẩm Thanh Lan đuổi theo, cô ta băng qua sau bếp của quán cà phê rồi đi thẳng ra đường, Thẩm Thanh Lan không đuổi kịp.
Trông cô ta ung dung nhưng lại đi nhanh đến bất ngờ, chỉ trong mấy cái chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đứng tại đầu phố nhìn dòng người qua lại, mắt tối sầm.
Đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi tầm mắt cô, rốt cuộc cô gái này là ai? Sao lại có thân thủ giỏi như vậy? Lúc này cô ta đã nói gì với Sở Vân Dung? Nghĩ đến Sở Vân Dung, Thẩm Thanh Lan mới nhớ lại vừa rồi cô bỏ một mình bà ở lại quán cà phê, vì vậy mới vội vàng quay lại.
Bà vẫn ngồi tại chỗ, nhìn xa xăm, ngay cả khi Thẩm Thanh Lan tới gần cũng không phát hiện.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, “Mẹ.”
Sở Vân Dung không có phản ứng gì, Thẩm Thanh Lan gọi liên tục ba lần bà mới hoàn hồn nhìn cô, ánh mắt dần có hồn, khẽ nói, “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Mẹ, con đây.”
“Thanh Lan, con gái của mẹ.”
Sở Vân Dung sở mặt Thẩm Thanh Lan, ánh mắt cô lóe lên, ngồi im, dịu giọng, “Mẹ, con là con gái Thẩm Thanh Lan của mẹ đây.”
Sở Vân Dung bỗng nhiên rơi nước mắt, “Thanh Lan, mẹ lạc mất con rồi.”
Thẩm Thanh Lan lau nước mắt cho bà, càng dịu giọng hơn, “Bây giờ con đã trở về rồi, sau này sẽ không lạc nữa.”
Cô đỡ Sở Vân Dung, “Mẹ, có gì chúng ta về nhà rồi nói, mẹ về nhà với con trước được không?”
Sở Vân Dung dựa vào lực đỡ của Thẩm Thanh Lan đứng lên, nửa dựa vào người cô, cứ nhìn cô.
Mãi cho đến lúc lên xe, Sở Vân Dung vẫn nhìn cô, Thẩm Thanh Lan nghiêng người muốn thắt dây an toàn giúp bà thì bà bèn nắm chặt tay cô, “Thanh Lan, có phải trước đây con đã chịu rất nhiều khổ không?”
“Mẹ, những chuyện đó đều đã qua rồi, không quan trọng.”
“Không, rất quan trọng, Thanh Lan, mẹ muốn biết trong góc khuất mà mẹ không nhìn thấy được, rốt cuộc con đã chịu bao nhiêu cay đắng.”
Mặt mày Sở Vân Dung đầm đìa nước mắt, trong đầu toàn là mấy câu nói trước khi đi của cô gái kia.
Cái gì mà liếm máu trên lưỡi dao, cái gì mấy mấy lần suýt chết, những chuyện này rốt cuộc là sao? Sở Vân Dung thậm chí không dám tưởng tượng.
“Thanh Lan, nói cho mẹ biết, trong những năm đó, rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì?”
Hiện giờ trong đầu Sở Vân Dung toàn là những câu hỏi này, bà muốn biết, nóng lòng muốn biết.
“Mẹ, những chuyện đó đã qua rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cho dù quá khứ của con vô cùng tồi tệ, nhưng mà bây giờ con rất hạnh phúc, như thế là đủ rồi.”
Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói.
“Mẹ muốn biết mà Thanh Lan.”
Sở Vân Dung vẫn kiên trì.
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ không nói sự thật cho bà biết, “Mẹ, chắc là ba đã nói quá khứ của con cho mẹ biết rồi đúng không, những chuyện đó đều là sự thật, chẳng qua chỉ ở trong cô nhi viện mấy năm, những chuyện này chẳng là gì cả, thật đó.”
Hiện tại chắc chắc Sở Vân Dung sẽ không tin lời giải thích này.
Nếu đơn giản như thế thì sao cô gái kia phải dùng từ liếm máu trên lưỡi dao để hình dung cuộc sống của Thẩm Thanh Lan? Có điều, thấy Thẩm Thanh Lan không muốn nói, bà cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thẩm Thanh Lan nhìn vẻ mặt của Sở Vân Dung là biết thật ra trong lòng bà vẫn chưa chịu từ bỏ, mà tính cách của Sở Vân Dung được cho là dịu dàng, cũng không quật cường.
Nhưng có một số việc một khi đã nhận định thì sẽ rất khó thay đổi suy nghĩ.
Thẩm Thanh Lan không về thẳng nhà mà đưa Sở Vân Dung đến phòng khám của bác sĩ Chu.
Bà nhìn thấy cổng bệnh viện thì không chịu xuống xe, “Mẹ không sao mà Thanh Lan, chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói, “Con biết mẹ không sao, nhưng đã lâu rồi chúng ta chưa ghé qua chỗ của bác sĩ Chu, xem như tới khám định kỳ, được không?”
Hiện giờ Sở Vân Dung rất khó từ chối yêu cầu của Thẩm Thanh Lan, cuối cùng vẫn xuống xe.
Thẩm Thanh Lan đứng một mình trong hành lang, Sở Vân Dung đã đi vào phòng với bác sĩ Chu.
Cô gọi điện cho Thẩm Khiêm nhưng không ai bắt máy, cô bèn gọi cho Kim Ân Hi, bảo cô ấy đi tìm hiểu xem cô gái hôm nay đã gặp Sở Vân Dung.
Sau khi Kim Ân Hi nghe được tin cô gái này ấy vậy mà lại thoát khỏi tầm mắt của Thẩm Thanh Lan thì lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thẩm Thanh Lan đã từng gặp cô gái này nên đương nhiên nhớ kỹ dáng dấp của cô ta.
Nhưng Kim Ân Hi dựa theo miêu tả của Thẩm Thanh Lan đi điều tra thì lại không phát hiện bất kỳ thông tin gì của người này.
“An, tư liệu về cô gái này được bảo mật rất nghiêm ngặt, tường lửa rất mạnh, tạm thời tớ không phá được, cậu cho tớ chút thời gian.”
“Việc này không vội, cậu cứ từ từ làm, chú ý an toàn.”
Thẩm Thanh Lan căn dặn.
Kim Ân Hi gật đầu, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Đã lâu rồi cô không gặp phải thách thức khó khăn thế này, hiện giờ gặp được mấy cái tường lửa mạnh như thế, lòng hiếu thắng của cô liền nổi lên.
Lúc Sở Vân Dung ra khỏi phòng khám thì đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Thanh Lan bảo bà ra xe trước chờ cô, còn cô thì ở lại hàn huyên đổi câu với bác sĩ Chu.
Biết được hiện tại tinh thần của Sở Vân Dung rất bình thường, không có vấn đề gì có mới yên lòng.
Trên đường về nhà, Sở Vân Dung không tiếp tục hỏi về quá khứ của Thẩm Thanh Lan nữa, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bà quên chuyện này.
Về đến nhà, Sở Vân Dung lập tức gọi điện cho Thẩm Khiêm.
Nhưng cũng giống với Thẩm Thanh Lan, chẳng ai bắt máy cả, bà nhắn cho Thẩm Khiêm bảo khi nào ông đọc được tin nhắn thì gọi lại cho bà.
Đến tối Thẩm Khiêm mới thấy tin nhắn, thấy con gái và vợ đều gọi cho mình, dường như Sở Vân Dung lại sốt ruột nên ông bèn gọi cho bà trước.
Sở Vân Dung vẫn chưa ngủ.
Không chờ được Thẩm Khiêm gọi lại, bà không ngủ được.
“Vân Dung, sao hôm nay vội vã tìm anh như thế, ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Khiêm hỏi.
Sở Vân Dung im lặng một hồi, sau đó mới nói, “A Khiêm, có thật là trước khi Thanh Lan về nhà đã ở trong cô nhi viện không?”
Thẩm Khiêm biến sắc, may mà lúc này bọn họ không đối mặt nói chuyện, nếu không với vẻ mặt này của ông rất có thể sẽ bại lộ.
“Đương nhiên là ở cô nhi viện rồi, chẳng phải anh đã nói với em chuyện này rồi sao?”
Thẩm Khiêm nói bằng giọng ấm áp, không nghe ra điều gì khác thường, “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“A Khiêm, em và anh là vợ chồng nhiều năm như thế, em hy vọng anh không gạt em.”
Giọng Sở Vân Dung hơi lạnh nhạt, “Em muốn biết quá khứ thật sự của Thanh Lan, chứ không phải những điều qua loa này.”
Thẩm Khiếm hồi hộp trong lòng, “Em đang nói linh tinh gì vậy, đó là sự thật, Vân Dung, em đang nghi ngờ điều gì ư?”
Ánh mắt Sở Vân Dung sâu thẳm, “Hôm nay có người nói cho em biết cuộc sống trước đây của Thanh Lan là liếm máu trên lưỡi dao, anh nói cho em biết xem, là cuộc sống ra sao mà lúc nào cũng cận kề cái chết, cả ngày làm bạn với hiểm nguy?”
“Vân Dung, ai đã nói với em chuyện này?”
Giọng điệu của Thẩm Khiêm trở nên nghiêm túc.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là chuyện này có thật hay không?”
Thẩm Khiêm phủ nhận, “Không.
Trước khi Thanh Lan chưa trở về nhà họ Thẩm đã ở trong cô nhi viện, chuyện này anh đã xác minh nhiều lần, em quên rồi sao?”
Lúc trước, vì việc này mà Thẩm Quân Dục đã suýt đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Và cũng vì việc này mà Thẩm Quân Dục từ bỏ cơ hội vào quân đội, lựa chọn con đường kinh doanh mà ông luôn phản đối.
Nhiều năm qua, cũng bởi vì việc này mà quan hệ giữa Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục tồn tại khoảng cách.
“Thẩm Khiêm, anh không nói thật với em, anh gạt em.”
Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi tối sầm, “Vân Dung, anh không gạt em, anh hỏi em, cái gọi là chân tướng mà em muốn biết là thế nào?”
Sở Vân Dung giật mình, đúng vậy, sao bà lại muốn biết sự thật rốt cuộc là gì? Thanh Lan trải qua thời thơ ấu không vui vẻ chỉ chứng tỏ bọn họ không làm tròn bổn phận của bậc cha mẹ mà thôi.
Sở Vân Dung im lặng, Thẩm Khiểm tiếp tục nói, “Vân Dung, anh không biết là ai đã nói cho em biết những chuyện này, mục đích của đối phương là gì.
Nhưng em phải biết, hiện giờ Thanh Lan sống rất tốt, cho dù con bé đã từng sống thế nào đi nữa thì những chuyện đó đều đã trở thành những việc đã qua và không thể thay đổi, việc chúng ta có thể làm là đối xử với con bé tốt hơn trong tương lai, cố gắng hết sức để bù đắp cho con bé.”
“A Khiêm, em muốn biết sự thật không phải vì nghi ngờ Thanh Lan, mà em chỉ muốn biết con gái em đã âm thầm ngậm đắng nuốt cay nhường nào, anh có biết khi em biết được chuyện trong quá khứ, con gái mình từng chịu khổ từ một người xa lạ đã có tâm trạng thế nào không? Cô ta còn nói với em rằng, năm đó nguyên do mà Thanh lan bị bắt đi là bởi vì anh đã đắc tội với người ta, người ta làm vậy là vì trả thù anh.
Anh biết em đã sợ hãi thế nào khi nghe được chuyện đó không?”
Giọng điệu Sở Vân Dung rất nghẹn ngào.
Thẩm Khiêm không ngờ tới đến cả chuyện này mà đối phương cũng nói, “Vân Dung”
“A Khiêm, anh không cần phải nói gì đâu, nghe em nói trước đã.
Thật ra trước khi em gọi điện, em vẫn hoài nghi lời nói của người đó, nhưng bây giờ thì em đã tin rồi.”
Hôm nay bà cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng mà ngày đó Thẩm Thanh Lan mất tích, đau lòng hết lần này tới lần khác, còn khiến bà nhớ lại rất nhiều chi tiết bị bà bỏ sót trước đây, mà những chi tiết này cũng đủ để chứng minh vấn đề.
“Anh đã từng nói với em rằng nhóm buôn người đó là một tổ chức, đồng thời thủ đoạn rất nhanh gọn, vậy nên năm đó mới không tìm được Thanh Lan, em tin anh.
Thế nhưng anh nói cho em biết đi, lúc đó trên đường nhiều trẻ con như thế, vì sao bọn chúng chỉ chọn mỗi Thanh Lan?”
Thẩm Khiêm không thể nói gì.
Từ lúc Thẩm Thanh Lan thất lạc nhưng lại không tìm được bất kỳ dấu vết gì là ông biết ngay chuyện này đã được sắp đặt từ trước, chẳng qua năm đó ông không biết đối phương là ai, sau này tuy biết rồi nhưng cũng không dám nói.
Ông truy tìm ra căn nguyên Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc là bởi vì ông.
Đứa con gái bé bỏng của ông vốn không cần phải trải qua những chuyện đó.
Chính vì vậy mà trong lòng ông áy náy với đứa con gái này nhiều hơn bất cứ ai.
“A Khiêm, em không hỏi anh chân tướng năm đó nữa, có một số việc em sẽ tự mình điều tra.”
“Vân Dung, em nghe anh nói đã.”
Thẩm Khiêm vội nói, nhưng Sở Vân Dung đã cúp máy, hơn nữa còn tắt nguồn.
Một khi Sở Vân Dung đã cố chấp thì dù là Thẩm Khiêm cũng phải bó tay.
Sáng hôm sau, bà liền tìm người đi điều tra.
Thẩm Thanh Lan vừa biết được chuyện này đã trực tiếp tới tìm Sở Vân Dung.
Lúc cô đến thì Sở Vân Dung đang ngồi ngẩn người trong phòng, vẻ mặt thẫn thờ, chẳng biết đang nghĩ gì.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đừng điều tra nữa.”
Sở Vân Dung ngước lên nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, con đến rồi.”
“Mẹ, đừng điều tra chuyện này nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mặc kệ trước đây thế nào, bây giờ con sống rất tốt, như vậy là đủ rồi.”
“Thanh Lan, mười chín năm qua mẹ đã quá ngu muội, mẹ không muốn mấy chục năm sau cũng u mê như vậy nữa.
Lúc trước, có phải Tần Nghiên tiếp cận mẹ cũng là vì chuyện này không?”
Thẩm Thanh Lan không rõ vì sao Sở Vân Dung lại đột nhiên nhắc đến Tần Nghiên, bà cười, “Thanh Lan, có lẽ mẹ hơi đơn thuần, thế nhưng mẹ không ngốc, trước kia không nghĩ ra, bây giờ xâu chuỗi vài việc lại, mẹ đã hiểu ra đôi chút rồi.”
“Mẹ, chân tướng sự việc với mẹ mà nói có thật sự quan trọng vậy không?”
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn vào mắt bà.
Sở Vân Dung gật đầu, “Có, rất quan trọng, mẹ biết bây giờ có đi điều tra những người đó có lẽ cũng sẽ không khác gì trước đây, thế nhưng mẹ vẫn muốn thử xem.”
“Mẹ, vì sao nhất định phải biết sự thật năm đó?”
“Mẹ cũng đã tự hỏi mình tại sao lại muốn biết sự thật, tối qua mẹ mơ thấy ác mộng, cứ mơ thấy con máu me đầy người nhìn mẹ, trong mắt chứa đầy chất vấn và lên án, dường như đang hỏi mẹ vì sao năm đó không bảo vệ con cho tốt.”
Thẩm Thanh Lan nắm tay Sở Vân Dung, chỉ nghe bà nói tiếp, trong mắt bà tràn đầy khẩn cầu, “Mẹ biết, mọi người giấu mẹ là vì sợ mẹ không chịu nổi, sẽ phát điện như trước đây.
Nhưng mà bây giờ mẹ cũng sắp điên rồi.
Thanh Lan, con nói cho mẹ biết sự thật năm đó đi, được không?”
Thẩm Thanh Lan âm thầm nghĩ ngợi rất nhiều lần, do dự hồi lâu mới khàn giọng nói, “Được, con sẽ nói cho mẹ biết.”
Nếu Tần Nghiên đã ngấm ngầm muốn cho Sở Vân Dung biết thì sớm muộn gì bà cũng sẽ biết, chi bằng để cô tự mình nói.
“Mẹ, mẹ phải đồng ý với con là dù có nghe được gì cũng phải nhớ rằng những chuyện đó đều đã qua rồi, bây giờ con rất hạnh phúc.”
“Được.”
Sở Vân Dung gật đầu, chỉ có điều chân tướng sự việc còn tàn khốc hơn bà nghĩ.
Thẩm Thanh Lan thấy sắc mặt trắng bệch của Sở Vân Dung thì bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Từng giọt nước mắt lăn xuống gò má bà, rơi xuống mu bàn tay cô, “Mẹ”
Sở Vân Dung ôm chặt Thẩm Thanh Lan, ôm rất chặt, “Thanh Lan, Thanh Lan của mẹ, mẹ phải làm gì đây, Thanh Lan của mẹ.”
Giọng bà tràn đầy đau thương và tuyệt vọng, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt biến, đẩy Sở Vân Dung ra, mở ngăn kéo tìm thuốc đưa cho bà, “Mẹ, mẹ uống thuốc đi.”
Sở Vân Dung uống không trôi, hiện giờ tim bà như bị người ta cầm dao đâm vào, bà cảm thấy đau đớn ngạt thở.
Bà nghĩ tới muôn vàn khả năng, chỉ không ngờ tới Thẩm Thanh Lan đã từng là một sát thủ.
Chẳng trách cô gái kia nói Thẩm Thanh Lan từng liếm máu trên lưỡi dao.
“Thanh Lan, mẹ có lỗi với con, mẹ không bảo vệ tốt cho con, mẹ đáng chết.”
Sở Vân Dung đánh mạnh vào mặt mình, Thẩm Thanh Lan liền giữ lấy tay bà, “Mẹ, mẹ đừng làm vậy.”
“Là lỗi của mẹ, sao mẹ lại muốn dẫn con ra ngoài chứ, sao lại không trông con cẩn thận, sao lại không kịp thời tới tìm con.”
Sở Vân Dung cúi đầu, ánh mắt trở nên đờ đẫn, miệng cứ lẩm bẩm.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ biển, thấy dáng vẻ lúc này của Sở Vân Dung thì liền thót tim, “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi.”