Rõ ràng bây giờ Sở Vân Dung không được bình thường, Thẩm Thanh Lan bỗng hối hận khi nói cho bà biết chuyện này.
Sao lại nói thật với bà làm gì chứ, bịa một lý do cho có lệ không phải được rồi sao.
AS Thẩm Thanh Lan ảo não, nhưng vẫn nhanh tay nhét thuốc vào miệng Sở Vân Dung rồi cho bà uống nước.
Cô nắm tay bà, thì thầm bên tai: “Mẹ, hiện giờ con sống rất tốt.
Mẹ xem, bây giờ con đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, có chồng yêu thương, có con trai đáng yêu, người nhà yêu thương.
Quá khứ trắc trở chẳng những không đánh gục con mà còn khiến con trở nên kiên cường hơn, ưu tú hơn, con đã có tất cả...”
Sở Vân Dung yên lặng rơi lệ, ánh mắt dần có tiêu cự, bà nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt có đau khổ, có yêu thương, cũng có hối hận...
“Thanh Lan, Thanh Lan của mẹ, mẹ có lỗi với con...”
Sở Vân Dung ôm Thẩm Thanh Lan khóc nức nở, Thẩm Thanh Lan nghe tiếng khóc của bà mà thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trút hết cảm xúc ra ngoài thì sẽ không sao.
Động tĩnh trong phòng làm kinh động đến Thẩm lão gia, ngoài cửa phòng chợt có tiếng gõ, “Lan Lan, mẹ cháu sao thế?”
Thẩm Thanh Lan vỗ vai Sở Vân Dung, tiếng khóc đã nhỏ dần, “Mẹ cháu không sao đâu ông nội.”
“Không sao thì có gì lại khóc?”
Thẩm lão gia có phần không yên lòng, mới sáng sớm Sở Vân Dung đã ra khỏi nhà, sau khi trở về thì liền vào phòng với Thẩm Thanh Lan, bây giờ lại nghe thấy tiếng khóc, dù là ai cũng không yên lòng.
Trong thoáng chốc, quả thật Thẩm Thanh Lan không tìm được cái cớ nào hợp lý, cuối cùng Sở Vân Dung phải lên tiếng, “Ba, con không sao, vừa rồi xem tivi với Thanh Lan gặp một đoạn phim quá cảm động nên không kìm chế được cảm xúc Thẩm lão gia im lặng, biết rõ đó chỉ là cái cớ nhưng cũng không nói gì nữa, dặn dò vài câu rồi đi.
Trong phòng, Sở Vân Dung lại im lặng, Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh bà: “Thanh Lan, con ra ngoài đi, mẹ muốn yên tĩnh một mình.”
Thẩm Thanh Lan không yên lòng, bây giờ tình trạng của Sở Vân Dung rất nguy hiểm, bà mấp máy môi: “Mẹ sẽ không nghĩ quẩn đâu, chỉ muốn yên tĩnh thôi.”
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Sở Vân Dung hồi lâu mới gật đầu: “Vâng, vậy con ra ngoài trước, có gì thì gọi con.”
Sở Vân Dung ngẩn ngơ một ngày một đêm.
Bà không hề ra khỏi phòng nửa bước, cũng không cho người nhà vào, đến cả Thẩm Thanh Lan cũng bị chặn ngoài cửa.
Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục đều hỏi cô là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không hé răng nửa lời.
Mãi cho đến đêm thứ ba, Sở Vân Dung vẫn không chịu ra.
Thẩm Thanh Lan bèn gọi điện cho Thẩm Khiêm, ông tức tốc trở về.
Sau khi nghe Thẩm Thanh Lan kể hết mọi chuyện, ông không nói gì mà trực tiếp nhảy vào cửa sổ phòng bà từ phòng của Thẩm Quân Dục.
Trong phòng, Sở Vân Dung nằm yên trên giường, bà đã duy trì tư thế này gần ba ngày.
Ba ngày qua, bà chìm đắm trong suy nghĩ của mình không cách nào dứt ra được, nghĩ đi nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Sát thủ
- từ này đối với bà vừa xa cách lại lạ lẫm, là một danh từ chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, nhưng bây giờ danh từ ấy lại gán vào con gái bà.
Bà không hiểu rõ cuộc sống đó, cũng không thể nào hiểu rõ, nhưng lại có thể tưởng tượng được chuyện Thẩm Thanh Lan vẫn còn sống để trở về bên bà là khó khăn cỡ nào.
Còn bà thì sao, sau khi Thẩm Thanh Lan trở về bà đã làm gì? Bởi vì lòng bà áy náy và khiếp đảm, bởi vì không thích Thẩm Thanh Lan mà hùa với người thân xa lánh cô, thậm chí còn luôn thiên vị con gái nuôi.
Phải chăng khi thấy những cảnh như thế, Thẩm Thanh Lan đã từng thất vọng về mẹ mình? Sở Vân Dung nắm chặt chăn, cả người run rẩy, bà đã làm gì? Đắm chìm trong nỗi đau khổ khó mà kiềm chế, luôn cho rằng mình là người đáng thương nhất thế giới, nhưng dù thế, bà vẫn trải qua cuộc sống phu nhân nhà giàu không phải lo cơm áo, nhưng còn con gái bà thì sao? Nghĩ tới đây, bà bật khóc thành tiếng.
“Vân Dung.”
Thẩm Khiêm nhìn vợ mình khóc nức nở không kiềm chế được thì đau lòng khôn nguôi.
Sở Vân Dung nghe thấy giọng Thẩm Khiêm thì lập tức nín khóc, lại nằm im.
Thẩm Khiêm bước đến bên giường, “Vân Dung, em vẫn ổn chứ?”
Sở Vân Dung không nói gì, Thẩm Khiêm ngồi xuống thở dài một hơi: “Tội tình gì mà bây giờ em lại tự tra tấn mình như vậy chứ, Thanh Lan rất lo cho em.”
“Thẩm Khiêm, anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”
Sở Vân Dung mệt mỏi khàn giọng nói.
Thẩm Khiêm sững sờ, Sở Vân Dung ngồi dậy, yên lặng nhìn ông: “Anh nói đi, có phải anh đã biết Thanh Lan đã từng phải chịu biết bao nhiêu đau khổ đúng không?”
“Thẩm Khiêm, đã đến nước này rồi em không muốn anh tiếp tục gạt em hoặc giấu giếm em nữa.”
Thẩm Khiêm thở dài: “Vân Dung, anh cũng mới biết gần đây thôi.”
“Tại sao lại không nói với em?”
“Không nói với em là vì muốn tốt cho em.”
“Thẩm Khiêm, chẳng lẽ trong mắt anh em yếu đuối đến vậy sao? Một chút xíu trở ngại cũng không chịu nổi?”
“Vân Dung, anh có không có ý đó, sức khỏe của em luôn không tốt, anh chỉ không muốn em...”
“Anh đừng nói nữa, em hiểu ý anh, anh không muốn em làm vướng chân Thanh Lan đúng không?”
“Không phải, là anh lo cho sức khỏe của em.”
“Bây giờ sức khỏe của em rất tốt, em xin anh hãy nói cho em biết chân tướng năm đó, rốt cuộc anh đã làm gì và đắc tội với ai? Tại sao bọn họ phải dùng trăm phương ngàn kế để bắt con gái em đi? Còn đưa con bé vào nơi đó.
Thẩm Khiêm, em muốn anh nói cho em biết từ đầu chí cuối.”
Sở Vân Dung nhìn Thẩm Khiêm bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến trong lòng Thẩm Khiêm hoảng hốt.
“Vân Dung.”
“Em chỉ muốn biết chân tướng.”
Nhìn vào ánh mắt kiên trì của Sở Vân Dung, cuối cùng Thẩm Khiểm cũng thỏa hiệp: “Năm đó, khi anh còn làm bộ đội đặc chủng đã từng làm một nhiệm vụ, đó là tiêu diệt thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuế đã xâm phạm lãnh thổ và sát hại công dân nước ta...”
Thẩm Khiêm kể hết toàn bộ sự việc cho Sở Vân Dung biết.
Sắc mặt Sở Vân Dung trắng bệch, “Cho nên, thật ra những người đó bắt Thanh Lan đi là để trả thù anh?”
Thẩm Khiêm nhắm mắt lại để giấu đi ánh mắt đau khổ, “Đúng vậy, bi kịch của nhà họ Nhan cũng là do người đó trả thù.”
Sắc mặt Sở Vân Dung càng trắng hơn, khó tin nhìn Thẩm Khiêm, “Nhà họ Nhan...
nhà họ Nhan cũng bởi vì chuyện này sao?”
“Năm đó Nhan An Bang là chiến hữu của anh, nhiệm vụ lần đó ông ấy cũng tham gia.”
“Sao lại thể...
Sao lại như vậy?”
Sở Vân Dung lẩm bẩm.
Thẩm Khiêm nhìn bà, “Vân Dung, anh thật sự xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt con gái của chúng ta.”
Sở Vân Dung lại rơi nước mắt, bà nhìn Thẩm Khiêm, tình cảm và lý trí giằng xé dữ dội.
Một bên nói Thẩm Khiêm sai, nếu lúc trước ông nhổ cỏ tận gốc hoặc không tham gia nhiệm vụ đó thì Thẩm Thanh Lan sẽ không xảy ra chuyện gì, cô sẽ bình an vui vẻ lớn lên.
Một bên lại nói năm đó Thẩm Khiêm đang chấp hành nhiệm vụ, không ai mong muốn chuyện như thể xảy ra.
Hơn nữa, mấy năm nay Thẩm Khiếm sống cũng không thoải mái.
Thẩm Khiêm nhìn Sở Vân Dung lặng lẽ khóc thì vừa đau lòng vừa thấp thỏm: “Vân Dung.”
“Anh đừng nói nữa, để em yên tĩnh một lúc.”
Sở Vân Dung nói.
Thẩm Khiêm ngồi yên bên cạnh bà, thật ra ông thà rằng Sở Vân Dung cuồng loạn cũng tốt hơn là im lặng như bây giờ, bà thế này càng khiến người khác lo lắng.
“Vân Dung, nếu em khó chịu thì có thể đánh anh, cũng có thể mắng anh, nhưng tuyệt đối đừng giấu trong lòng.”
Thẩm Khiêm trầm giọng nói, tuy nhiên Sở Vân Dung vẫn không có phản ứng gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Vân Dung ngẩng lên nhìn ông: “Tần Nghiên đâu?”
Ánh mắt bà khắc sâu sự thù hận.
Người đàn bà này đã hủy hoại con gái bà, lại còn tiếp cận bà là muốn làm gì? Muốn lấy chuyện này uy hiếp bà hay có ý định bức điên bà? Thẩm Khiểm không biết rằng Tần Nghiện đang ở trong tay Thẩm Thanh Lan, nghe thế thì lắc đầu: “Không biết, lần trước Thanh Lan bảo là bà ta tới thủ đô, sau đó thì đi rồi.”
Sở Vân Dung chợt nhớ tới việc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật rời khỏi đây, “Lần trước Thanh Lan và Hoành Dật rời khỏi thủ đô là đi giải quyết chuyện này phải không?”
“Chắc vậy.”
Thẩm Khiêm không chắc lắm.
“Thẩm Khiêm, anh biết nhiều như thế nhưng lại không muốn nói cho em biết chuyện nào, sợ em không chịu nổi cú sốc sẽ trở thành người điên.
Nhưng anh có nhớ không, Thanh Lan là đứa con gái em hoài thai mười tháng, là sinh mệnh của em.”
Hai mắt bà đẫm lệ.
“Vân Dung, cũng bởi vì thế mà anh mới càng không dám nói với em.
Lòng em đã đầy áy náy với Thanh Lan, nếu lại biết chuyện này thì sao em có thể chịu nổi?”
“Ha ha.”
Sở Vân Dung cười ra nước mắt, “Đúng vậy, em là một người mẹ nhu nhược.
Con gái xảy ra chuyện, em không nghĩ cách làm sao để đi tìm con gái mà lại đắm chìm trong bị thương, không muốn đối mặt với hiện thực, là em đã khiến con gái em phải chịu khổ như thế, là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.”
Sở Vân Dung sa vào vòng luẩn quẩn, chung quy là bà không nỡ trách cứ Thẩm Khiêm, thế nhưng lại không thể trút hết phẫn nộ và bị thương trong lòng ra, chỉ có thể nhận hết trách nhiệm về mình, để bản thân mình đau khổ thì lòng bà mới dễ chịu đôi chút.
Thẩm Khiêm đau khổ nhìn Sở Vân Dung, ôm bà vào lòng, “Vân Dung, đừng nghĩ vậy, mọi chuyện không phải lỗi tại em, là anh vô dụng, là anh không bảo vệ tốt cho em và Thanh Lan, tất cả đều là lỗi của anh, anh không phải một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt.
Em đã làm rất tốt rồi, đừng tự trách mình nữa.”
Sở Vân Dung khóc đến tan nát cõi lòng, bà không vượt qua được ranh giới trong lòng mình.
Thẩm Khiêm ôm vợ nhẹ giọng an ủi, chờ bà bình tâm lại.
Lần này bà đã không còn vừa nghe tin thì phát điên nữa, đây là một dấu hiệu tốt, Thẩm Khiểm tin rằng bà sẽ chịu nổi.
Hồi lâu sau, Sở Vân Dung dần dần bình tĩnh lại, “Nếu em không biết thì anh định sẽ giấu em cả đời phải không?”
Thẩm Khiêm khựng lại, ánh mắt hơi tối xuống, “Đúng vậy, anh chưa từng có ý định muốn nói với em.”
Sở Vân Dung giận dữ, “Thẩm Khiêm.”
Không chỉ là em, nếu như có thể thì anh không hy vọng bất cứ ai biết được quá khứ của Thanh Lan.
Con bé chỉ là một đứa bé lớn lên ở cô nhi viện, bị ba mẹ nuôi bỏ rơi, sống ở cô nhi viện đến năm mười sáu tuổi, sau đó trở lại nhà họ Thẩm, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt của Thẩm Khiêm rất nghiêm túc.
Sở Vân Dung sững sờ rồi chợt phản ứng kịp.
Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết được, nếu để người ta biết được quá khứ của Thanh Lan, thì quả thật khó mà tưởng tượng được con gái bà sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
“Đúng, tuyệt đối không thể để người ta biết được quá khứ của Thanh Lan.
Đúng rồi, cô gái kia, Khiêm, cô gái kia biết.”
Cô gái nào?”
Trong thoáng chốc Thẩm Khiêm không phản ứng kịp, Sở Vân Dung nắm lấy tay ông, “Chính là cô gái đã tìm em đấy, là cô ta nhắc nhở em, bảo em điều tra chân tướng năm đó, chính là cô gái đó, cô ta biết quá khứ của Thanh Lan.”
Sở Vân Dung cuống cuồng, Thẩm Khiêm an ủi bà, “Vân Dung, đừng kích động, em nói đặc điểm nhận dạng của cô ta để anh đi giải quyết, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không để cô ta tiết lộ thân phận của Thanh Lan”
“Không, không được, cô ta không thể sống, cô ta là mối đe dọa với Thanh Lan, Khiêm à, không thể để cô ta sống được.”
Thẩm Khiêm kinh ngạc nhìn Sở Vân Dung, không thể tin được lời vừa rồi là do chính miệng bà nói ra, “Vân Dung.”
“Khiêm, anh có nghe không, tuyệt đối không thể để cô gái đó còn sống rời khỏi thủ đô.”
“Vân Dung, em có biết em đang nói gì không vậy?”
Thẩm Khiêm gằn giọng xuống, Sở Vân Dung bừng tỉnh ngay lập tức, bà kinh ngạc nhìn Thẩm Khiêm, “Khiêm, em...”
“Anh biết là em lo lắng cho Thanh Lan, hãy giao chuyện này cho anh giải quyết được không? Thẩm Khiêm dịu giọng.
Sở Vân Dung kinh ngạc, dường như cũng không biết lời vừa rồi thật sự là do chính mình nói ra.
“Vân Dung, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.
Chuyện này hãy để anh xử lý, chuyện mà em có thể làm bây giờ là chăm sóc tốt bản thân mình và giúp Thanh Lan chăm sóc An An thật tốt.”
Sở Vân Dung gật đầu, Thẩm Khiếm thấy thế, biết hiện giờ bà cần yên tĩnh một mình liền rời khỏi phòng.