Phần lớn thời gian, anh đều là một người ba tốt, đối xử với An An bằng với sự kiên nhẫn chưa từng thấy.
Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn trong khoảng thời gian con trai không cướp vợ với mình.
Ban đêm, Thẩm Thanh Lan sửa soạn nội cho An An xong xuôi, Phó Hoành Dật từ trong phòng tắm đi ra thấy cảnh này, nhíu mày.
“Tối nay An An ngủ chung với chúng ta?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Vâng, mấy ngày nay dì Lưu bị cảm, không thể trông An An, dì Triệu lớn tuổi, ban đêm vẫn nên để di ấy nghỉ ngơi.”
“Thật ra có thể để con ngủ một mình.”
Anh hiếm khi về được một chuyến, sáng sớm ngày mai phải đi rồi, tối nay còn muốn giao lưu sâu sắc với vợ một chút, kết quả lại có thêm một cái bóng đèn nhỏ.
“Phó Hoành Dật, con mới chín tháng thôi.”
Thẩm Thanh Lan cao giọng, còn nhỏ như vậy mà để con ngủ một mình, chỉ có lòng dạ bao la vĩ đại mới yên tâm nổi..
“Bà xã, đã hai mươi mấy ngày rồi anh không gặp em đấy.”
Phó Hoành Dật uất ức mở miệng, ánh mắt ai oán nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông một mét tám mấy như anh dùng ánh mắt uất ức đến vậy mong chờ nhìn cô, thật sự là không nhịn được cười thành tiếng, “Phó Hoành Dật, con của anh mới lớn bao nhiêu chứ, anh còn ghen với một đứa trẻ còn uống sữa, anh có thấy xấu hổ không hả?”
Thấm Thanh Lan thực sự câm nín.
Phó Hoành Dệt tỏ ra rất đương nhiên, “Xấu hổ thì đã không có vợ.”
Thẩm Thanh Lan quay người tiếp tục trải giường, không có ý định quan tâm đến người đàn ông động kinh kia.
Cảm thấy mình bị lơ đẹp, Phó Hoành Dật tiến lên ôm lấy Thẩm Thanh Lan, giam cô vào trong lồng ngực của mình, “Bà xã, lần này anh trở về thì phải một tháng nữa anh mới được về, em thật sự không có định giao lưu sâu sắc với anh à?”
Hơi thở của anh phun lên cổ Thẩm Thanh Lan, khiến cơ thể Thẩm Thanh Lan hơi căng thẳng và cứng đờ.
Trong mắt Phó Hoành Dật hiện ra ý cười, miệng ngậm chặt vành tai Thẩm Thanh Lan.
Cơ thể của Thẩm Thanh Lan càng căng thẳng và cứng ngắc hơn.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cô, Phó Hoành Dật dịu dàng mở miệng: “Bà xã, em cũng nhớ anh đúng không?”
Cố gắng hết sức hạ thấp tiếng, mang theo một sự quyến rũ, dường như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy trong lòng Thẩm Thanh Lan.
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan hơi đen, quay người nhìn Phó Hoành Dật, “Tối nay chắc chắn An An phải ngủ cùng với chúng ta.”
“Vậy để An An ngủ rồi chúng ta vào phòng tắm.”
Phó Hoành Dật lùi lại một bước, sắc mặt Thẩm Thanh Lan do dự, chống lại ánh mắt của Phó Hoành Dật, cuối cùng cô nhẹ gật đầu.
Phó Hoành Dật nhận được câu trả lời khẳng định của vợ liền thỏa mãn, buông cô ra, “Anh đi dỗ con trai ngủ, em đi tắm đi.”
Nhìn Phó Hoành Dật lập tức trở nên tích cực, Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ cười.
Hôm nay An An rất phấn khích, đã khoáng chín giờ tối mà vẫn không hề buồn ngủ, mở to mắt khua tay múa chân trong lòng ba, sắc mặt Phó Hoành Dật hơi đen, thằng nhóc này cố tình đối lập với anh đúng không? “Bình thường cũng muốn như vậy con mới đi ngủ sao?”
Phó Hoành Dật hỏi Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan tựa người ở đầu giường, lật một cuốn sách “Bình thường con ngủ lúc tám giờ.”
Phó Hoành Dật nhìn con trai mình đang ôm trong ngực, trong mắt hiện vẻ ghét bỏ, “Vậy tại sao hôm nay con lại phấn khích như vậy?”
“Có lẽ là đang vui sướng vì ba trở về đấy.”
Giọng nói của Thẩm Thanh lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Phó Hoành Dật đặt con trai vào trong nôi.
An An càu nhàu ngồi dậy, Phó Hoành Dật duỗi tay đè chặt cu cậu, giữ nguyên tư thế nằm của con trai, sau đó cầm một quyển sách, bắt đầu kể chuyện cổ tích cho An An nghe.
Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ đang dỗ con trai của Phó Hoành Dật, trong mắt tràn ngập vui vẻ.
Mãi đến khi gần mười giờ, An An mới ngủ thiếp đi, khi đó Thẩm Thanh Lan cũng đã ngủ.
Phó Hoành Dật nhìn vợ đang ngủ yên giấc, tâm trạng rất buồn rầu, lên giường ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang cháy.
Phó Hoành Dật cựa quậy khiến Thẩm Thanh Lan bị đánh thức.
Cô mở to mắt, hơi cử động.
Phó Hoành Dật lập tức mở mắt, đồng thời bật đèn ngủ lên.
“Bà xã, em tỉnh ngủ rồi à?”
Phó Hoành Dật dịu dàng hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua thời gian, trời đã sắp rạng sáng, “Sao còn chưa ngủ?”
“Bà xã, anh không ngủ được.”
Phó Hoành Dật rướn người lên để Thẩm Thanh Lan biết nguyên nhân làm anh mất ngủ, Thẩm Thanh Lan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người nào đó, vẻ mặt đen sì, “Phó Hoành Dật, tối nay anh ăn phải cái gì vậy?”
Phó Hoành Dật uất ức biết bao, nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt vô tội, giọng điệu vô cùng ai oán, “Anh muốn ăn em, nhưng em ngủ thiếp đi mất.”
Thẩm Thanh Lan thở dài một tiếng, sau đó đưa tay ngăn cổ anh đang vươn tới, “Không thể ở đây.”
Mắt Phó Hoành Dật hơi sáng lên liền ngồi dậy bế Thẩm Thanh Lan lên, “Chúng ta đi vào phòng tắm.”
Đợi đến lúc hai người từ trong phòng tắm đi ra đã là chuyện của một tiếng sau.
Thẩm Thanh Lan xoa xoa vòng eo đau nhức của mình, lườm người đàn ông nào đó đang vui vẻ thỏa mãn, cuộn mình lại thành một con tằm cưng, ngủ thật say.
Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan, hài lòng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Thanh Lan rời giường thì trên giường đã không còn bóng người của Phó Hoành Dật, cô đưa tay sờ sang bên cạnh thấy đã lạnh liền nghĩ chắc Phó Hoành Dật đã đi từ rất lâu rồi.
Thẩm Thanh Lan rời giường đến nỗi An An đang nằm.
Cậu nhóc đang mở to mắt chơi với bàn chân của mình.
Cô đưa tay sờ ta của con trai thấy khô ráo, hẳn là Phó Hoành Dật đã thay cho con sau khi rời giường.
Cổ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi ra ngoài thì cho An An uống sữa rồi mới bế An An xuống lầu.
“Thanh Lan, cháu dậy rồi à, vừa có điện thoại tìm cháu đấy.”
Dì Triệu thấy Thẩm Thanh Lan, vừa cười vừa nói.
“Ai tìm cháu vậy?”
Bình thường đi tìm cô đều gọi vào di động của cô,rất ít người gọi điện thoại nhà.
“Là người bạn tên là Phương Đông của cháu.”
Di Triệu trả lời.
Thẩm Thanh Lan đặt An An vào xe tập đi của cậu nhóc, sau đó đứng dậy đi lên lầu lấy điện thoại, cầm lên mới thấy di động tắt máy, chẳng trách Phương Đồng gọi vào điện thoại nhà, sau đó cô liền tìm sạc pin cắm vào.
“Phương Đông, cậu gọi điện thoại cho tớ à?”
Thẩm Thanh Lan gọi lại cho Phương Đông.
“Ừm, tối hôm qua tớ mới về nước, hôm nay định hẹn gặp cậu và Hiểu Huyên, cậu rảnh không?”
“Có, cậu đã nói với Hiểu Huyên chưa?”
“Chưa, tớ gọi điện thoại cho cậu trước, nếu được thì hôm nay đến nhà tớ đi, chắc là các cậu chưa đến nhà mới của tớ lần nào.
Cậu dẫn theo An An đi, lâu rồi tớ chưa gặp thằng bé.”
“Được, cậu gọi Hiểu Huyên nhé, 11h30 trưa nay tớ đến nhà cậu.”
“OK, cứ quyết định như vậy đi, hôm nay mẹ tớ sẽ qua đây giúp bọn mình nấu cơm.”
Phương Đồng vừa cười vừa nói, khả năng nấu nướng của bọn họ đều là người tám lạng kẻ nửa cân, nếu để bọn họ nấu cơm, cũng chỉ có thể ăn những món “hắc ám”
Vu Hiểu Huyên đang ở trong nhà rảnh đến mốc meo, nhận được lời mời của Phương Đông thì tất nhiên đồng ý, cúp điện thoại xong liền bảo tài xế đưa cô đến nhà mới của Phương Đông.
Căn hộ này được Phương Đông và Lý Bác Minh mua sau khi kết hôn, nằm ở một khu chung cư cao cấp ở thủ đô, vị trí cách nhà của ba mẹ Phương Đông cũng không xa, lúc trước Lý Bác Minh chọn mua nhà ở đây cũng là vì cân nhắc đến việc thuận tiện để chăm sóc ba mẹ của Phương Đông.
Thẩm Thanh Lan nói với Phó lão gia một câu rồi đưa An An đi theo.
An An vừa ngồi trên ghế trẻ em, có lẽ là biết ra khỏi nhà nên trên đường đi cứ bị bi bô bô, thỉnh thoảng gọi mẹ, vô cùng vui vẻ.
Lúc Thẩm Thanh Lan đến thì Lý Bác Minh xuống đón.
Thấy một tay Thẩm Thanh Lan bế con, một tay cầm túi xách, tựa hồ có chút bất tiện, anh chỉ nói: “Để anh bế con giúp em.”
“Không cần, thằng bé không nặng, em bế là được.”
Thẩm Thanh Lan cười.
Nhà Phương Đồng ở tầng mười sáu, hai người đi lên thì người mở cửa là Phương Đông.
Thấy An An trong lòng Thẩm Thanh Lan, mắt cô lập tức sáng lên, đón lấy An An nổi điên cuồng hôn mấy cái, “An An, mẹ nuôi nhớ con muốn chết, con có nhớ mẹ nuôi không?”
An An không phải rất quen thuộc Phương Đông, nhưng cũng không khóc, chỉ nhướng mày lên tỏ vẻ hơi không vui, Phương Đông vừa cười vừa nói, “Mới mấy tháng không gặp mà An An đã không nhận ra mẹ rồi.”
Sau đó bể An An đi đến ghế sô-pha rồi ngồi xuống, nhưng An An lại quen thuộc với Vu Hiểu Huyên hơn, thấy Vu Hiểu Huyên thì nhếch môi cười, Vu Hiểu Huyên lập tức hất mặt hướng về phía Phương Đông hả hê nói, “Quả nhiên là con nuôi thân yêu của mẹ, không uống cống mẹ nuôi thương con như thế.”
Cô không đưa tay ôm lấy An An, chỉ nghiêng người hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, Phương Đông cũng chẳng thèm so đo với một người phụ nữ đang mang thai.
“Bác Minh, trong nhà không có thức uống, con xuống dưới đi mua một ít đồ uống nhé.”
Giọng nói của Phó Phương Hoa truyền ra từ nhà bếp, Lý Bác Minh đáp một tiếng rồi hỏi Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên, “Hai em muốn uống gì?”
“Bia.”
Vu Hiểu Huyên vô thức thốt lên, sau đó mới ý thức được mình đang là phụ nữ có thai, đã kiêng rượu bia từ lâu lắm rồi, ngượng ngùng, “Ý em là trừ bia ra thì gì cũng được.”
Lý Bác Minh cười cười.
“Vậy để anh xem thế nào rồi mua.”
Anh cầm áo khoác ra ngoài, nhưng đột nhiên Phương Đồng đuổi theo, “Bác Minh, chờ đã.”
Lý Bác Minh đang định đi thang máy xuống dưới, thấy Phương Đồng đuổi theo, anh liền nhanh chóng chặn cửa thang máy lại, “Sao em lại ra đây?”
Phương Đông cười trừng anh một cái, “Đi ra ngoài mua đồ mà không mang theo tiền.”
Cô đưa ví tiền cho anh.
Lý Bác Minh nhận lấy ví tiền, thấy Phương Đồng ra ngoài mà ngay cả áo khoác cũng không mặc, anh nhanh chóng thúc giục cô vào trong, “Bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm, đi vào đi.”
“Ừm, lát nữa anh nhớ mua một chút trái cây ướp lạnh, quan trọng nhất là không được quên mua táo đẩy, An An thích ăn cháo táo xay nhuyễn.”
“Được, thể em muốn ăn gì, ô mai được không?”
“Những thứ khác thì anh cứ xem rồi mua đại là được.”
Lý Bác Minh lái xe đến siêu thị gần nhất, nguyên liệu nấu ăn ở đó tươi hơn, đang chọn lựa trái cây, bả vai bị ai đó vỗ vỗ, anh quay đầu lại thì thấy một cô gái ngạc nhiên nhìn anh, “Bác Minh, thật sự là anh, em còn tưởng rằng mình nhìn nhầm nữa chứ.”
Lý Bác Minh nhận ra đối phương, cười nói, “Em là Đồng Vận Thi? Đã lâu không gặp.”
Đồng Vận Thi cũng cười, “Quả thật lâu rồi không gặp, anh vừa tốt nghiệp đã về nước, từ đó chúng ta cũng chưa gặp lại nhau lần nào.”
Cô gái kia liếc qua xe đựng đồ của Lý Bác Minh.
“Bây giờ anh ở gần đây hả?”
“Um.”
“Vậy thật sự là trùng hợp, giờ em cũng ở gần đâu, anh ở chung cư nào thể, có khi chúng ta ở cùng một chung cư đấy.”
Lý Bác Minh nói tên chung cư của mình, nỗi kinh ngạc lẫn vui sướng trong mắt Đồng Vận Thi càng đậm, “Thật sự chúng ta có duyên quá, em vừa về nước mà người quen đầu tiên em gặp được chính là anh, bây giờ còn ở cùng chung cư với anh, hôm nay vừa khéo em sẽ tự nấu cơm, em có vinh hạnh được mời anh đến nhà em nếm thử tay nghề nấu nướng của em không?”
Lý Bác Minh lịch sự cười cười, “Thật ngại quá, hôm nay trong nhà anh có khách mà vợ anh đang chờ anh ở nhà, anh phải về trước.”
Trong mắt Đồng Vận Thi lóe lên một sự kinh ngạc, “Anh kết hôn rồi à? Khi nào vậy?”
“Đã hơn một năm rồi.”
Sự vui vẻ trong mắt Đồng Vận Thi phai nhạt, “Sao không nghe anh nói gì cả, chắc bạn bè ở Mỹ như bọn em cũng không biết anh kết hôn đúng không?”
“Lúc kết hôn cũng chỉ mời người thân và họ hàng hai bên, không tổ chức lớn.”
Lý Bác Minh không nói anh chỉ mời bạn bè có quan hệ tốt ở Mỹ mà thôi, anh liếc nhìn đồng hồ, “Giờ cũng không còn sớm nữa, anh đi về trước.”
Đồng Vận Thi miễn cưỡng cười, “Được, lần sau có thời gian dẫn cả vợ của anh nữa rồi chúng ta gặp nhau nhé.
Đúng rồi, chắc là anh không có số của em nhỉ, chúng ta trao đổi cách liên lạc nhé, cũng tiện để sau này liên lạc.”
Lý Bác Minh không từ chối, trao đổi số điện thoại xong thì đến quầy thu ngân tính tiền.
Đồng Vận Thi nhìn bóng lưng của Lý Bác Minh đi xa, mãi một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, sau đó gọi điện thoại cho một người bạn ở Mỹ, “Hi, John, là mình, Winny đây.
Mình muốn hỏi cậu một chuyện, cậu còn nhớ Lee không? Đúng, anh ấy kết hôn rồi, cậu biết không? Thì ra cậu cũng không biết à, không có gì, mình chỉ hỏi thế thôi.
Nếu cậu đến thủ đô cứ gọi điện thoại cho mình, mình đi đón cậu, chắc chắn đi với cậu, được, vậy cứ nói cho mình đầu tiên...
OK, vậy nói chuyện sau nhé.”