Sau khi Tô Tinh rời khỏi biệt thự, trong đầu vẫn luôn nhớ lại bộ dạng vừa rồi của Nhan Tịch.
Cô do dự thật lâu mới gửi email cho Thẩm Thanh Lan, nói nơi Nhan Tịch bị giam, kể cả canh phòng ở đó.
Có thể nói đây là nơi tập trung tất cả lực lượng của Tần Nghiên, ngoài sáng có không ít người, trong tối có bao nhiêu người thì ngay cả cô cũng không rõ ràng lắm.
Từ sau khi nhiệm vụ lần trước thất bại, bà ta đề phòng cô rất mạnh, dù làm chuyện gì cũng tách cô ra, những gì cô nhìn thấy đều chỉ là ngoài mặt.
Gửi email xong, Tô Tinh rời khỏi nước Ý.
Trước đây, cô đã đồng ý với Tần Nghiên làm mười việc.
Lần trước báo cho Sở Vân Dung biết sự thật là việc cuối cùng, nhưng chuyện đó đã thất bại.
Sau khi Tô Tinh đi, Tần Nghiên bỗng gọi quản gia thay đổi trận địa, “Phu nhân, có lẽ chúng ta đã nghĩ nhiều rồi.
Tuy Tô Tinh không dễ khống chế, nhưng cô ta lại là một thanh kiếm sắc bén.”
Tần Nghiên trầm mặt, lạnh giọng nói: “Có nghĩ nhiều hay không thì sẽ biết nhanh thôi, trong vòng nửa giờ lập tức rút khỏi nơi này.”
Lần này coi như một bài kiểm tra với Tô Tinh, nếu Tô Tinh và Thẩm Thanh Lan thật sự không có quan hệ gì thì Tô Tinh có thể bình yên vô sự, bằng không...
Đương nhiên quản gia sẽ không làm trái mệnh lệnh của Tần Nghiên, “Phu nhân, còn Nhan Tịch thì sao?”
“Tất nhiên là phải dẫn theo, đây có thể là con bài chưa lật của tôi.”
Tần Nghiên nói, khóe miệng hơi nhếch.
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy email khi đang ở bên cạnh đám Kim Ân Hi, “An, đây có phải là một cái bẫy không?”
Kim Ân Hi có chút do dự.
“Dù là bẫy thì tớ cũng muốn tới xem, nếu là thật thì sao?”
Thẩm Thanh Lan không chút do dự đứng lên, Kim Ân Hi thấy thế cũng đi theo, “An, bọn tớ đi cùng cậu.”
Thẩm Thanh Lan không từ chối.
Cô, Kim Ân Hi và Andrew cùng nhau đến địa chỉ trong email.
Nhưng khi đến nơi thì đã toàn bộ đã “vườn không nhà trống”
, tình cảnh này thật giống cảnh tượng ở thủ đô lần trước.
“An, chẳng lẽ người này đang đùa giỡn chúng ta?”
Kim Ân Hi trầm mặt nói, cô đã xem xét khắp căn biệt thự này, bên trong chẳng có lấy một bóng người.
Thẩm Thanh Lan không cảm thấy đối phương đang lừa gạt, chỉ có thể nói Tần Nghiên quá giảo hoạt.
Cô cẩn thận kiểm tra mỗi một góc khuất, bỗng dừng lại căn phòng Nhân Tịch đã từng ở.
Cô yên lặng nhìn xuống gầm bàn, có một cái vòng tay nằm yên nơi đó.
“An, sao vậy?”
Kim Ân Hi thấy cô không đi nữa thì nghi hoặc hỏi.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, bước lên nhặt vòng tay.
Kim Ân Hi nhìn nhưng không phát hiện có gì đặc biệt, “An, vòng tay này có gì không đúng sao?”
“Đây là quà sinh nhật năm ngoái tớ tặng cho Nhân Tịch, trên thế giới chỉ có một chiếc vòng này.”
Thẩm Thanh Lan xem kỹ chiếc vòng tay, quả nhiên mặt trong có một hàng chữ rất nhỏ.
Lúc nhận được món quà này, Nhan Tịch đã rất vui vẻ nói sẽ đeo nó mãi mãi.
Bây giờ cái vòng này xuất hiện ở đây, có phải Nhan Tịch đã từng bị nhốt ở phòng này không? Thẩm Thanh Lan đánh giá căn phòng trước mắt.
Ngoại trừ màn hình tivi bị đập vỡ tan tành thành một đống dưới đất thì tạm thời không phát hiện có chỗ nào khác thường.
“An, bây giờ chúng ta nên làm gì? Tần Nghiên đã biết tin tức của cậu nhưng lại chậm chạp không xuất hiện, tớ thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
Kim Ân Hi cau mày.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“An?”
Kim Ân Hi lên tiếng lần nữa.
Thẩm Thanh Lan siết chặt vòng tay, chậm rãi nói: “Đi thôi.”
*** “Quả nhiên không thể tin Tổ Tinh.”
Nghe đàn em báo cáo xong, Tần Nghiên nói.
Đợi đàn em đi, quản gia mới nói: “Phu nhân, mục đích của Tổ Tinh là gì? Sao cô ta lại có quan hệ với Thẩm Thanh Lan?”
Đây cũng là điều khiến Tần Nghiên không hiểu, bà ta chỉ có ý thăm dò, không ngờ thật sự phát hiện ra chuyện như vậy.
Giây phút này, trong lòng Tần Nghiên ngoại trừ giận dữ vì bị phản bội thì chỉ có lòng căm thù ngập trời.
“Quản gia, chờ Tô Tinh mạng người trở về rồi, thì đừng để cô ta sống rời khỏi đây.
Một con chó vừa không nghe lời vừa không trung thành không cần thiết phải tồn tại.”
Tần Nghiên hời hợt nói.
“Phu nhân, làm vậy thì có thể chúng ta phải trả giá rất lớn.”
Quản gia do dự, bây giờ không phải là lúc giải quyết Tô Tinh, nhất là khi Yamamoto đã từ chối đề nghị hợp tác của bọn họ, thái độ của hai vị lão đại khác cũng đang do dự.
Đương nhiên Tần Nghiên biết điều này, nhưng bà ta không thể chịu đựng việc bị Tô Tinh phản bội, “Không tiếc bất cứ giá nào, chắc cô ta còn chưa biết chúng ta đã biết cô ta phản bội, ông tìm cơ hội cho cô ta nếm chút khổ sở đi.”
Mặt quản gia hơi cứng lại, “Phu nhân, nhất định phải làm như vậy sao?”
Tần Nghiện lạnh nhạt nhìn quản gia, “Bây giờ lời tôi nói ông cũng không nghe phải không?”
“Không dám, phu nhân, tôi hiểu rồi.”
“Đi xuống đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tần Nghiên nhắm mắt, hài lòng nói.
Quản gia muốn nói thêm gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, yên lặng rời khỏi đó.
Allen liên lạc với tất cả những người có thể, giống như hắn dự đoán, tin tức hắn còn sống làm những người đó rất ngạc nhiên.
Những thứ Tần Nghiên có thể cho bọn họ, hắn cũng có thể cho.
Hơn nữa, Allen là con trai Carl, bọn họ nguyện ý nể mặt, dù sao thì Allen cũng chỉ yêu cầu bọn họ giữ thái độ trung lập mà thôi.
Tần Nghiên biết được những người đó tham gia làm phản, không ai bằng lòng giúp đỡ mình thì bà ta tức giận đến mức đập nát cả căn phòng.
“Một lũ khốn nạn thấy lợi quên nghĩa, bây giờ tôi vẫn chưa chết mà bọn họ đã vội vã bỏ đá xuống giếng, bọn họ cho rằng tôi dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?”
Tần Nghiên tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống dữ dội, “Không thể giữ Allen lại được nữa.”
Bà ta híp mắt, “Nói tin tức Thẩm Thanh Lan là Mị cho Yamamoto biết.
Còn nữa, để lộ chuyện này ra ngoài cho tôi.”
“Phu nhân, nếu làm vậy thì nhà họ Thẩm và nhà họ Phó sẽ tức nước vỡ bờ.
Hơn nữa, chúng ta không có chứng cứ, sợ rằng người ta sẽ không tin.”
“Không có chứng cứ thì tạo ra chứng cứ, việc này còn cần tôi dạy ông à?”
“Chỉ sợ không kịp.”
Thời gian quá gấp, tuy bọn họ kịp thời thay đổi nơi ở, Thẩm Thanh Lan không tìm được bọn họ, nhưng trong lòng quản gia có linh cảm rằng sớm muộn gì Thẩm Thanh Lan cũng sẽ tìm được nơi này.
Tần Nghiện nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của quản gia, hiện giờ mà tạo chứng cứ sẽ để lại trăm ngàn sơ hở, nhà họ Phó và nhà họ Thẩm ở thủ đô đã nhiều năm, quan hệ vốn tốt, nay lại có thêm quan hệ thống gia, muốn rút dây động rừng làm hai nhà cùng gặp chuyện không may, theo khả năng hiện nay của bà ta mà nói thì có chút miễn cưỡng.
“Chuyện này tạm thời cứ để đấy đã.”
Tần Nghiên nói.
Bà ta không phải là người không biết tiếp thu ý kiến của người khác, biết quản gia nói đúng, bà ta chỉ có thể tạm thời bỏ qua, “Nhưng phải để lão già Thẩm Nguyên Dịch biết, tôi muốn nhìn xem khi ông ta biết cháu gái yêu quý mà ông ta nâng trong lòng bàn tay là một ác ma giết người không chớp mắt thì ông ta sẽ làm thế nào.
“Được, tôi lập tức đi làm chuyện này.”
Quản gia nói.
Hiệu suất làm việc của quản gia cực cao, Tô Tinh còn chưa đến thủ đô mà thư chuyển phát nhanh của quản gia đã đến trước.
Trong bưu kiện chỉ có một phong thư, Thẩm lão gia xem thư xong thì đứng rất lâu trước ảnh của người vợ quá cố, mãi cho đến khi Sở Vân Dung đi vào mời ông ăn cơm.
“Ba, ba đang nghĩ gì vậy? Con gọi ba mấy tiếng mà ba không trả lời.”
Sở Vân Dung nghi hoặc hỏi.
Thẩm lão gia hoàn hồn, bỏ thư vào trong túi áo, Sở Vân Dung thấy lá thư nhưng cũng không có ý muốn xem, “Không sao, ba vừa nghĩ đến bà nội của Lan Lan thôi.”
“Ba, mấy ngày nữa con theo ba cùng đi thăm mẹ nhé.”
“Nói sau đi, người già rồi không muốn hoạt động.
Không phải con nói ăn cơm sao, đi thôi!”
Sở Vân Dung bước lên đỡ Thẩm lão gia, ông nhớ đến chắt trai bảo bối của mình, bèn hỏi: “An An đâu?”
“Thằng bé chơi ở dưới lầu đấy, chị Tống đang trống, không sao đâu.”
Sở Vân Dung nói, mấy ngày nay bà không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà trông cháu.
An An rất ngoan, chẳng qua buổi tối trước khi ngủ không thấy Thẩm Thanh Lan thì sẽ khóc, mà mấy ngày nay không gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan được, ngay cả Phó Hoành Dật cũng không gọi được, điều này khiến lòng bà đầy bất an.
“Không biết Thanh Lan và Hoành Dật xảy ra chuyện gì mà điện thoại vẫn luôn tắt máy.”
Sở Vân Dung phàn nàn với ông cụ.
Thẩm lão gia nhớ đến những lời Phó Hoành Dật nói trước khi đi, ông thản nhiên nói: “Có Hoành Dật ở đó sẽ không sao đâu, chuyện này Hoành Dật đã nói với ba, con không cần hỏi nhiều, có một số việc không biết thì sẽ tốt hơn.
Mấy ngày nay, hai đứa chúng nó không ở đây, cảm xúc của An An không ổn định, con có thời gian thì chơi với thằng bé nhiều hơn.”
Tuy Thẩm Thanh Lan đã nói với Thẩm lão gia rằng Sở Vân Dung đã hết bệnh rồi, nhưng bà bị bệnh đã nhiều năm, ông cũng không chắc là có tái phát hay không.
Cho nên, có một số việc không nên cho bà biết, mà cũng không thể cho bà biết.
Trong phòng khách, An An thấy hai người xuống lầu thì bước về phía bọn họ.
Chị Tổng đi bên cạnh cậu nhóc, đề phòng cậu nhóc bị ngã.
An An lảo đảo lắc lư, đi chưa được mấy bước đã ngã.
Chị Tống không đến đỡ cậu nhóc, Sở Vân Dung nhìn thấy cũng chỉ ngồi xổm xuống, đưa hai tay về phía An An, làm tư thể ôm.
An An ngẩng đầu nhìn mọi người, thấy không ai đỡ mình thì tự bò dậy rồi ngồi yên trên sàn nhà.
Trong tay An An cầm một tấm ảnh đã rất nhau, đó là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan.
Tối hôm qua cậu nhóc khóc liên tục, làm thế nào cũng không chịu ngủ, khóc đến khàn cả giọng, Sở Vân Dung không liên lạc được với Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, đành phải lấy ánh Thâm Thanh Lan nhét vào tay cậu nhóc, ai ngờ cậu nhóc lại thật sự nín.
Cả ngày hôm nay, An An đều cấm ảnh Thẩm Thanh Lan, thỉnh thoảng lại nhìn một cái, tấm ảnh cứ thế mà bị cậu nhóc vò nát, còn bị làm rách một góc.
Sở Vân Dung thấy An An lại cầm ảnh chụp Thẩm Thanh Lan liền đau lòng bước lên ôm cháu, “Bảo bối của bà, mấy ngày nữa mẹ cháu sẽ về, bà ngoại đi nấu cháo cho cháu nhé?”
An An cười khanh khách, không hề thấy buồn, cầm ảnh chụp giơ lên, “Mẹ mẹ.”
“Đúng rồi, đó là mẹ, mẹ của cục cưng đó.
An An có đói bụng không?”
“Đói, ăn.”
An An nói hai chữ.
Bây giờ cậu nhóc có thể hiểu những lời nói mà ngày thường mọi người hay nói với mình, thế nhưng cậu nhóc không thể nói được một câu dài, chỉ có thể nói từng chữ.
May là Sở Vấn Dung trông An An cũng lâu nên có thể hiểu lời cậu nhóc nói.
“Ba, ba ăn trước đi, con đi nấu cháo cho An An đã.”
Sở Vấn Dung quay đầu nói với Thẩm lão gia.
Chị Tổng đứng lên, “Vân Dung, em cứ ăn cơm đi, để chị đi nấu, An An cũng thích ăn cháo chị nấu.”
Sở Vân Dung nhớ đến tài nấu nướng mãi không tiến bộ của mình thì cười trừ, “Được, chị Tống, làm phiền chị rồi.”
Lúc ăn cơm, mặc dù Sở Vân Dung tập trung sự chú ý vào An An, nhưng bà vẫn nhận ra hôm nay Thẩm lão gia có chút không yên lòng, “Ba, cơ thể ba có chỗ nào không thoải mái sao? Con thấy ba ăn uống không ngon miệng lắm.”
Thẩm lão gia hoàn hồn, lắc đầu, “Không sao, người già rồi, không ăn được mấy.”
“Ba thật sự không sao chứ? Nếu có thì thì ba đừng nên giấu con.”
Sở Vân Dung lo lắng.
“Thật sự không có chuyện gì, con cứ ăn cơm đi.”
Sở Vân Dung thấy Thẩm lão gia thật sự không sao, lúc này mới mới tiếp tục ăn.
Cơm nước xong, Thảm lão gia ở dưới lầu chơi với An An một lúc.
Thấy cậu nhóc chơi xếp gỗ vui vẻ, ông đứng dậy lên tầng.
Vào phòng sách, đóng cửa lại, ông gọi điện thoại cho Thẩm Khiêm.
Không gọi được cho Thẩm Khiêm, nhưng người ông muốn tìm tất nhiên có thể tìm được.
Thẩm lão gia không nói rõ qua điện thoại, chỉ nói nhà có việc, bảo Thẩm Khiêm trở về một chuyến, đương nhiên Thẩm Khiểm nói sẽ về.
“A Khiêm, sao anh lại về nhà?”
Sở Vân Dung thấy Thẩm Khiêm thì rất ngạc nhiên.
Thẩm Khiêm cười cười, “Trở về lấy tài liệu quan trọng.”
“Ông ngoại.”
An An bỗng nhiên gọi, nói rõ ràng từng chữ.
Thẩm Khiêm ngạc nhiên nhìn An An, đây là lần đầu tiên cháu trai gọi ông ngoại rõ ràng như vậy.
Ông ngồi xổm xuống nhìn An An, “An An vừa gọi gì nào? Gọi lại lần nữa đi.”
“Ông ngoại.”
An An rất phối hợp, tuy tốc độ nói hơi chậm, nhưng hai chữ ông ngoại vô cùng rõ ràng.
Thẩm Khiêm cười sang sảng, bể An An vào lòng, hôn mạnh mấy cái, mãi cho đến khi cậu nhóc ghét bỏ mà nhíu mày thì ông mới buông ra, “An An của chúng ta càng ngày càng thông minh.”
Mặt An An bị dính nước bọt, tỏ vẻ không vui nhìn sang Sở Vân Dung.
Bà lập tức hiểu ý cháu ngoại, lấy khăn tay lau nước bọt trên mặt An An, chân mày cậu nhóc lập tức giãn da.
Thẩm Khiêm trợn mắt, “Vừa rồi thằng bé ghét bỏ anh à?”
Ông hỏi với vẻ khó tin.
“Đúng vậy, anh bị An An chế.
Bây giờ An An đã lớn, không thích bị hồn.”
Sở Vân Dung vừa cười vừa nói.
Thẩm Khiêm lắc đầu bật cười, giơ tay xoa tóc An An, “Thật đúng là nghịch ngợm.”
Ông đứng dậy định đi.
“Mẹ mẹ.”
An An lại cất tiếng gọi, Thẩm Khiêm cúi đầu nhìn cháu ngoại, chỉ thấy thằng bé cúi đầu nhìn mặt đất, tiếng gọi mẹ vừa rồi giống như vô thức gọi.
“Anh đi làm việc của anh đi, mấy ngày nay Thanh Lan không ở đây, An An nhớ mẹ nên hay gọi.”
Sở Vân Dung giải thích.
Cũng bởi vì Thẩm Thanh Lan không ở đây nên mấy ngày nay An An hoàn toàn cai sữa.
Thẩm Khiêm còn không biết Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật rời khỏi đây, ông dừng bước, hỏi: “Thanh Lan không ở đây? Con bé đi đâu?”
Sở Vân Dung cau mày, “Em cũng không rõ lắm.
Bây giờ không gọi điện thoại được cho nó, có điều nó đi cùng Hoành Dật, có Hoành Dật bên cạnh thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bà rất tin tưởng năng lực của Phó Hoành Dật.
Thẩm Khiêm nghĩ đến giọng nói nghiêm túc của Thẩm lão gia khi gọi điện thoại bảo ông trở về, trong lòng có vài suy đoán, “Anh đi vào trước.
Anh thấy tâm trạng An An không tốt lắm, em dẫn thằng bé ra Đại Viện chơi đùa với bạn bè cùng tuổi cho vui.”
Mắt Sở Vân Dung sáng lên, bà cũng thật là, sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ, “May là có anh nhắc, em dẫn An An ra ngoài, anh đi vào đi.”
Nói xong, bà ôm An An đặt lên xe đẩy trẻ em, sau đó đẩy xe đi sang nhà hàng xóm.
Thẩm Khiêm không thấy Thẩm lão gia ở tầng một, bèn đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai gõ cửa, “Ba.”
“Vào đi.”
Giọng nói già nua mà vẫn đầy khí thế của Thẩm lão gia từ bên trong truyền ra.
Thẩm Khiêm mở cửa phòng, liền thấy Thẩm lão gia đang đứng cạnh cửa sổ nhìn vườn hoa dưới lầu, “Ba, sao ba gọi con trở về gấp như vậy, có chuyện gì sao ba?”
Thẩm lão gia xoay người, không nói gì mà đưa lá thư trong tay cho Thẩm Khiêm.
Ông cẩm thư nhìn thoáng qua, trên mặt không có vẻ gì là kinh ngạc, ông cụ lập tức hiểu ra, “Con đã sớm biết?”
“Con mới biết không lâu.
Lá thư này chỉ có ba nhận được sao? Bên chú Phó...”
“Chú Phó con còn chưa biết, con thấy chuyện Lan Lan thế nào?”
“Ba, nói cho cùng chuyện này do con mà ra, mục tiêu của những người đó là nhà họ Thẩm.
Nếu không phải Thanh Lan là người nhà họ Thẩm thì con bé sẽ không phải trải qua những chuyện này.
Vì vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì con nhất định sẽ bảo vệ Thanh Lan.”
Thẩm lão gia yên lặng nhìn Thẩm Khiêm, thấy vẻ mặt kiên định, không có một chút ý đùa giỡn nào của ông thì nói: “Nhớ kỹ những lời con nói, ba cũng có ý này.
Ba coi như không nhìn thấy lá thư này, con cầm đốt đi, đừng để ai thấy.
Lần này Thanh Lan và Hoành Dật ra ngoài là vì liên quan đến chuyện này.
Mấy ngày nay con chú ý bên quân đội, nếu có động tĩnh gì thì lập tức liên lạc với ba.”
“Ba lo bọn họ sẽ xuống tay từ bên quân đội?”
“Lòng người không thể không phòng.”
Thẩm lão gia thản nhiên nói, muốn nói ông không chút hoài nghi về thân phận Thẩm Thanh Lan là không thể nào, nhưng dù sao có vài chuyện đã qua thì không cần phải nhắc lại nữa.