Tiếng súng vang lên “đùng” một tiếng, có điều máu không bắn tung tóe từ người Allen mà là từ cánh tay Tần Nghiên, bà ta cầm lấy súng rơi dưới đất của quản gia, ôm lấy cổ tay phải của mình, máu từ trên cánh tay túa ra.
Biến cố ập tới quá đột ngột, không ai ngờ tới Phó Hoành Dật đã tiếp cận khi nào, quản gia khó tin nhìn Tần Nghiên, “Phu nhân, không sao chứ?” Tần Nghiên nhìn Allen chằm chằm, làm ngơ câu hỏi của quản2gia. Nếu chân bà ta không bị phế, thì e rằng bây giờ bà ta đã nhào tới cắn chết Allen rồi.
Peter đã đứng trước mặt Allen để đỡ đạn cho hắn bất cứ lúc nào. Allen nhìn cái gã nhắm mắt nhắm mũi đứng trước mặt mình, rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại đứng yên bất động. Trong lòng hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ, bèn đẩy Peter ra, vẻ ghét bỏ nói, “Đã sợ chết còn dám xông lên trước, tránh ra.”
Peter bị Allen đẩy sang bên5thì lảo đảo hai bước, thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy cánh tay Tần Nghiên chảy máu không ngừng, vỗ ngực mình nhưng vẫn sợ hãi không thôi. Hắn không hiểu sao mình lại xông lên nữa, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao? Nếu Phó Hoành Dật không kịp thời ra tay thì có phải vừa nãy hắn đã chết rồi không?
Nghĩ vậy, Peter toát mồ hôi lạnh khắp người, nhưng khi trông thấy Allen vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mình thì mỉm cười, ít nhất6Allen vẫn không sao, dẫu sao hắn cũng không có nhiều bạn bè trên đời này, hắn không muốn Allen xảy ra chuyện, cho dù trong lòng Allen, có lẽ đến cả bạn bè hắn cũng không bằng. Tần Nghiên nhìn Allen chằm chằm, trong đầu bà ta toàn là những lời hắn nói vừa nãy, từ từ lấy đi chút lý trí cuối cùng của bà ta.
“Cho nên, Tần Nghiên à, bà thử nghĩ xem rốt cuộc mình đáng thương cỡ nào. Nhiều năm trôi qua, ngay cả kẻ thù5là ai cũng không rõ. À đúng rồi, bà còn cứu kẻ thù của bà, lúc trước nếu không nhờ bà thì tôi đã bị cá mập ăn từ lâu rồi, bây giờ có thể đứng ở đây thật đúng là may mà có bà.” Allen khẽ nhếch môi, rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt.
“Phụt.” Tần Nghiên phun ra một ngụm máu tươi làm trước ngực áo lấm tấm những đốm máu, quản gia nhìn mà vô cùng sợ hãi, “Phu nhân.” Tần Nghiên lấy tay lau vết máu ở3khóe miệng, đẩy quản gia ra, “Allen, tao muốn mày chết.” Allen chẳng sợ chút nào.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi quản gia kịp phản ứng, Tần Nghiên đã bị lôi lên xe lăn, một cây súng chĩa vào trán bà ta. Người chĩa súng là Phó Hoành Dật vừa mới bắn một phát sáng khi nãy.
“Thả bọn họ ra, nếu không tôi sẽ bắn chết bà ta.” Phó Hoành Dật lạnh giọng nói với quản gia.
Quản gia không ngờ rằng trong lúc mình sơ suất đã để Tần Nghiên rơi vào tay Phó Hoành Dật, vốn đang làm chủ cục diện, vậy mà trong nháy mắt lại đảo ngược. Quản gia nhìn thoáng qua Tần Nghiên, phất tay với thuộc hạ, “Lùi lại, cất súng đi.”
“Quản gia, ông dám, không ai được phép lùi lại, giết bọn chúng cho tôi.” Tần Nghiên lấy lại lý trí, giận dữ gào thét. Bà ta đã quyết hôm nay sẽ không cho bất cứ ai rời khỏi nơi đây.
Ánh mắt Phó Hoành Dật khẽ thay đổi, thoáng nhìn qua Thẩm Thanh Lan, cô đang ôm chặt Nhan Tịch trong lòng, cũng đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau, nhưng Thẩm Thanh Lan liền lập tức quay mặt đi. Kim Ân Hi đã lặng lẽ tiến đến gần đám người phía sau Tần Nghiên.
Quản gia không làm theo ý bà ta, mà quay sang nói với đám thuộc hạ, “Lùi về sau, bỏ súng xuống, không ai được phép nổ súng.” Có thể không màng sống chết của mình, nhưng ông ta không thể không quan tâm đến sống chết của Tần Nghiên.
“Quản gia, ai cho phép ông tự ý hành động?” Tần Nghiên rất phẫn nộ, nếu bà ta không bị Phó Hoành Dật khống chế, hơn nữa bản thân bà ta cũng hoàn toàn không còn sức lực, thì e rằng bà ta đã phản kháng từ lâu.
Phó Hoành Dật dí súng vào đầu bà ta, nói với quản gia, “Lùi về sau, thả người ra cho tôi.” Họng súng của anh chĩa vào thái dương bà ta, chỉ cần hơi bóp cò thì đầu bà ta sẽ lập tức nở hoa. Phó Hoành Dật là người bò ra từ hiểm nguy, nhiều năm qua đã thi hành không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm trong quân đội, đương nhiên có thể trấn áp tình cảnh này. Quản gia tin rằng, nếu ông ta không làm theo lời Phó Hoành Dật, thì hôm nay Tần Nghiên ắt phải chết trong tay anh.
Tần Nghiên không cho phép thuộc hạ lùi lại, thế nhưng giằng co không xong với quản gia, mà trong lúc hai người đang lưỡng lự giằng co thì đám người Thẩm Thanh Lan đã nhanh chóng áp sát Allen. Vừa đến gần, cô liền giao Nhan Tịch cho Nhan An Bang.
Nhan An Bang ôm con gái mình thật chặt, nhìn Nhan Tịch mặc dù hôn mê mà sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy thì đau lòng đến mức khó hồi phục.
Thẩm Thanh Lan nhận lấy súng ngắn Allen đưa tới, súng của cô đã sắp hết đạn. Nói cách khác, nếu bọn Allen không đến kịp thời thì e rằng đám Thẩm Thanh Lan đã phải đánh nhau tay không với người của Tần Nghiên. Kim Ân Hi vốn định vòng ra phía sau để giải quyết vài tên, ai ngờ Phó Hoành Dật lại bắt vua trước khi bắt giặc, khống chế được Tần Nghiên, đương nhiên quản gia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn hai phe hợp lại, Tần Nghiên tức đến phát run. Nhìn ánh mắt đầy sát ý của quản gia, bà ta rất hoài nghi rốt cuộc quản gia là ai, chẳng lẽ quản gia lại chơi trò vô gian đạo lần nữa. Quản gia nhận ra ánh mắt Tần Nghiên nhìn về phía mình, lòng đắng chát nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, nhìn Phó Hoành Dật, “Thả phu nhân ra.” “Để bọn họ đi trước.” Phó Hoành Dật chẳng mảy may để tâm. “Quản gia, giết bọn chúng cho tôi.” Tần Nghiên kêu lên.
Bà ta tuyệt đối không cho phép đám người Thẩm Thanh Lan còn sống rời khỏi nơi này, mặc kệ Carl đã chết trong tay ai thì mấy người bọn họ cũng không tránh khỏi có liên quan. “Phu nhân, tôi nhất định phải bảo đảm an toàn cho bà.” Quản gia kiên định.
“Ai bảo ông để ý đến, sống chết của tôi không cẩn ông quan tâm, nhiệm vụ của ông là nghe lệnh tối, giết hết tất cả đám người này cho tôi.” Tần Nghiên rất tức giận vì quản gia không tuân lệnh, đây là lần đầu tiên từ khi quản gia đi theo bà ta trong nhiều năm qua mà không nghe lệnh bà ta. Quản gia không nhúc nhích tí nào, “Các người đi đi.”
Phó Hoành Dật nháy mắt với Allen. Hắn ta bảo vệ đám người Thẩm Thanh Lan rút lui và đi ra xe.
Nhan An Bang bể Nhan Tịch đang hôn mê bất tỉnh bám sát Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn về phía Phó Hoành Dật, anh đang cưỡng chế Tần Nghiên chậm rãi đi theo bọn cô.
Họng súng của cô luôn chĩa vào quản gia để đề phòng xảy ra biến cố. Mặc kệ Tần Nghiên gào thét thể nào, quản gia cũng không nghe lời bà ta, bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Thẩm Thanh Lan lên xe. Phó Hoành Dật lôi Tần Nghiên lên chiếc xe cuối cùng, bây giờ bà ta là bùa hộ mệnh của bọn họ, trước khi chưa xác định mình an toàn thì chắc chắn không thể thả.
Thẩm Thanh Lan cũng ngồi trên chiếc xe này, cùng Phó Hoành Dật kèm cặp Tần Nghiên.
Cánh tay duy nhất có thể cử động được của Tần Nghiên vừa rồi cũng đã bị một phát súng của Phó Hoành Dật phế đi, bây giờ bà ta chẳng còn chút lực tấn công nào. Xe khởi động, quản gia dẫn người bám sát phía sau, hai bên đấu súng liên tục. Tuy nhiên, dẫu sao người của quản gia cũng sợ ném chuột vỡ bình, mà xe chở Tần Nghiên lại chạy sau cùng, tương đương với việc tạo thành một tấm chắn cho bọn Allen, trừ phi quản gia muốn Tần Nghiên chết trước, vậy nên ông ta không cho, cũng không dám bật hết hỏa lực tấn công.
Nhưng bên phía Thẩm Thanh Lan lại chẳng kiêng dè gì, đã cứu được Nhan Tịch rồi, thậm chí cả Tần Nghiên cũng rơi vào tay bọn họ, quản gia không còn là bài tẩy ràng buộc, bọn họ hoàn toàn đánh thả cửa. Trong chốc lát, người của Tần Nghiện thương vong nặng nề.
Kim Ân Hi và Andrew là đánh đã tay nhất. Trước đó, hai người họ đã bị quản gia dẫn người truy đuổi nửa ngày như chó nhà có tang, còn suýt chút bị bao vây nhân sủi cảo, khỏi nói trong lòng nén giận cỡ nào. Bây giờ có cơ hội, không lý nào lại không báo thù. Nếu không phải còn cần dùng Tần Nghiên để uy hiếp quản gia, thì e rằng hiện giờ Tần Nghiên đã thành thi thể rồi. Một bên sợ ném chuột vỡ bình, một bên không hề kiêng dè, ưu thế đã rõ. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, số người bên Tần Nghiên đã nhanh chóng giảm đi 1/5. Có điều, Thẩm Thanh Lan lại chợt phát hiện chỗ quái lạ. Đó là Tần Nghiên quá bình tĩnh. Từ sau khi lên xe, vẻ điên cuồng của bà ta đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh kỳ quặc, kiểu bình tĩnh này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.
“Tần Nghiên, rốt cuộc bà đang giở trò gì?” Thẩm Thanh Lan lạnh giọng hỏi.
Câu hỏi này của cô lập tức thu hút sự chú ý của Kim Ân Hi. Andrew không đi cùng xe với bọn họ, là Tổ Tinh phụ trách lái xe. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi cũng lập tức nhìn Tần Nghiên qua kính chiếu hậu, cảm thấy hơi khó hiểu với ý tứ trong câu hỏi này của Thẩm Thanh Lan. Tần Nghiên cười, “Thật không hổ là Mị, đầu óc rất nhạy bén, có điều bây giờ cô biết cũng đã muộn rồi.” Quả nhiên có vấn đề, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau rồi cùng nghĩ đến một khả năng. Ánh mắt cô khẽ thay đổi, đưa súng cho anh rồi lục soát người Tần Nghiên.
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha.” Tần Nghiên cười phá lên, “Thẩm Thanh Lan, cô không tìm thấy đâu, bởi vì nó vốn dĩ không ở trên người tôi.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan trở nên rất khó coi, câu này của Tần Nghiên tương đương với việc gián tiếp thừa nhận suy đoán của cô, “Dừng xe, màu dừng xe.” Thẩm Thanh Lan hô lên với Peter đang lái chiếc xe đằng trước. Peter khó hiểu nhìn Thẩm Thanh Lan, Allen ngồi ở vị trí kế bên tài xế nghe thấy vậy, lập tức bảo Peter dừng xe lại.
Thẩm Thanh Lan nhanh chóng xuống xe, Phó Hoành Dật lập tức yểm trợ cô, không để quản gia hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ thấy Thẩm Thanh Lan chạy lên xe Allen, mở cửa chỗ ngồi phía sau ra. Andrew và Nhan An Bang đang ôm Nhan Tịch ngồi ở đó. Cô tìm kiếm khắp người Nhan Tịch, vừa vén quần áo cô ấy lên đã phát hiện một quả lựu đạn mini được buộc trên người cô ấy.
Người trên xe đều nhìn thấy bom được cột trên người Nhan Tịch. Trước đó, sau khi Thẩm Thanh Lan cứu Nhan Tịch chỉ lo rời khỏi chứ không hề cẩn thận kiểm tra trên người cô ấy, cho nên đương nhiên không biết Nhan Tịch bị người ta gắn bom lên người.
Thẩm Thanh Lan nhanh chóng kiểm tra một hồi, trái bom này không lớn. Cũng bởi vì không lớn nên buộc trên người mới không dễ dàng bị phát hiện như thế. Nếu Nhan Tịch tỉnh táo thì có lẽ sẽ nói cho cô biết, nhưng hiện giờ Nhan Tịch đang lâm vào trạng thái thần trí mơ hồ, chẳng thể làm được gì.
Mọi người trên xe đều biến sắc, Allen lại dấy lên kích động muốn ném Nhan Tịch xuống biển lần nữa. Nếu không tại cô gái này thì Thẩm Thanh Lan cũng không cần mạo hiểm nhiều lần, cô ta chính là gánh nặng của Thẩm Thanh Lan.
Nhan An Bang cũng giật mình hoảng sợ khi thấy bom trên người Nhan Tịch, nhận ra sát ý trong mắt Allen, ông ta ôm chặt Nhan Tịch hơn, hơi nghiêng người để cản ánh mắt của Allen.
“Có thể gỡ được không?” Nhan An Bang hỏi.
Thẩm Thanh Lan nghiêm nghị, “Có thể, nhưng phải cần thời gian.” Nhưng hiện giờ, thứ bọn họ thiểu nhất chính là thời gian, Tần Nghiên đã làm thế thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ đủ thời gian, huống hồ vừa rồi bà ta nói các cô đã phát hiện quá muộn. Quả nhiên, khi Thẩm Thanh Lan vừa nói xong câu đó thì bom trên người Nhan Tịch lập tức sáng đèn, một dãy số chớp nháy hiện lên. Nhìn thời gian hiển thị phía trên, bọn họ chỉ còn lại không quá năm phút. Đám người quản gia cũng dừng xe lại, Phó Hoành Dệt và Allen đứng phía trước song song với người của quản gia. Tần Nghiên vẫn bị Phó Hoành Dật cưỡng chế. Có bà ta trong tay, đương nhiên quản gia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bà ta nhìn Allen đứng cách mình không xa, sự căm hận trong lòng lập tức dâng lên, nhìn hắn chằm chằm, “Mày trả lại Carl cho tao.” Bà ta nhìn vào tay Allen.
“Giao điều khiển từ xa ra.” Allen đưa ra điều kiện.
Tần Nghiên cắn răng, “Không có điều khiển từ xa.” Lúc bà ta phát hiện Thẩm Thanh Lan đi ra sau lưng Nhan Tịch thì đã bật công tắc trên điều khiển từ xa. Kích hoạt bom xong đã ném nó xuống biển, bây giờ nào còn điều khiển từ xa, mà dù có thì cũng không dừng lại được, trừ phi gỡ bỏ, nếu không chỉ có thể mặc nó nổ tung.
“An, lần này phiền phức rồi, bom này liên kết với nhịp mạch của Nhan Tịch, nếu gỡ bỏ sẽ nổ ngay.” Nhưng nếu không gỡ bỏ thì năm phút sau cả đám bọn họ sẽ chôn theo Nhan Tịch.
Kim Ân Hi túa mồ hôi lạnh đầy đầu, Tần Nghiên quả thật là kẻ ác độc, ấy vậy mà lại lấy được thứ như thế, còn sử dụng nó với Nhân Tịch. Cách giải quyết tốt nhất là bỏ rơi Nhan Tịch và rút lui khỏi phạm vi nổ tung của quả bom trong vòng năm phút. Bà ta muốn để Thẩm Thanh Lan chọn lựa chết cùng Nhan Tịch hoặc là để Nhan Tịch chết một mình.
Nếu Thẩm Thanh Lan lựa chọn về sau thì cả đời này cô sẽ áy náy với Nhan Tịch, cả đời sẽ khó có thể yên lòng. Còn nếu chọn cái trước, vậy thì bà ta sẽ đạt được mục đích. “An, tớ phải giết chết bà ta.” Kim Ân Hi nghiến răng. Nhan An Bang cũng biết tình hình đã trở nên nghiêm trọng, xót xa nhìn Nhan Tịch, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, kiên định nói, “Thanh Lan, các cô đi nhanh đi, hãy rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.”
Thẩm Thanh Lan làm lơ ông ta, quả bom này được thiết kế rất tinh vi, hơn nữa còn có một hạn chế rất lớn là nhất định phải buộc nó vào người, phải lợi dụng mạch đập của vật sống thì mới có tác dụng, nếu không sẽ phát nổ, mọi cố gắng hoàn toàn vô ích.
Nếu Tần Nghiên không khởi động chương trình, thì bọn họ chỉ cần một cây kéo là có thể phá được bom. Nhưng hiện giờ bom đã được kích hoạt, nếu tháo ra, quả bom không cảm ứng được mạch đập sẽ lập tức nổ, tất cả mọi người ở đây, kể cả đám người quản gia cũng sẽ chết không toàn thây.
Thời gian dần trôi qua, mấy người Thẩm Thanh Lan vẫn đang nghiên cứu xem làm sao để gỡ bom. Nhan An Bang thấy thời gian trôi qua cũng trở nên gấp gáp, “Thanh Lan, không cần lo cho Nhan Tịch, các cô đi nhanh đi.” Ông ta không muốn Nhan Tịch chết, nhưng càng không muốn để Thẩm Thanh Lan chết theo Nhan Tịch. Ông ta không quên cô và Phó Hoành Dật vừa mới được làm cha mẹ, vẫn còn con nhỏ chưa đầy một tuổi ở nhà. Ông ta đã thấy tình nghĩa của cô đối với Nhan Tịch, Nhan Tịch có thể có được người bạn này chính là phúc phận của con bé. “Thanh Lan, mau đi đi, tôi rất cảm kích về tất cả những gì cô đã làm cho Nhân Tịch, nhưng cô phải nghĩ đến con mình ở nhà, thằng bé vẫn chưa đầy một tuổi, chẳng lẽ cô muốn thằng bé trở thành cô nhi sao? Kiếp này tôi không làm tròn bổn phận của một người cha, tôi sẽ chết theo Nhan Tịch, sẽ không để con bé cô đơn một mình.” Nhan An Bang tận tình khuyên nhủ.
“Đừng nói nữa.” Thẩm Thanh Lan nghiêm nghị nói rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cô nhìn chằm chằm vào mấy sợi dây xanh đỏ trên quả bom, mấy sợi dây này được cột vào ngực Nhan Tịch, nhấp nhô theo nhịp tim cô ấy.
Tổ Tinh nghe lời nói ban nãy của Nhan An Bang thì cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới chợt lên tiếng, “Tôi có cách.” Vừa nói ra, mọi người đều lập tức nhìn sang cô. Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi nói, “Chuyển bom qua người tôi đi.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan biến đổi, thốt lên, “Không được.” Loại bom này có hai kiểu nổ, một kiểu là Nhan Tịch chết, tim ngừng đập, kiểu còn lại là đến giờ sẽ tự động phát nổ.
Thật ra, kiểu thứ nhất có thể bị người ta lợi dụng sơ hở là chuyển bom qua một người còn sống khác, sau đó lợi dụng nhịp tim của người này kéo dài thời gian nổ. Nhưng quá trình di chuyển này phải nhanh, hơn nữa không được chuyển mấy sợi dây cùng một lúc, nếu chuyển cùng một lúc sẽ lập tức phát nổ. Nhan An Bang đã nghe rõ cách này, lập tức nói, “Để tôi, cột bom lên người tôi đi.” Bên cạnh là biển cả, chỉ cần ông ta nhảy xuống biển, dù bom có nổ tung thì đám người Thẩm Thanh Lan cũng sẽ bình an vô sự.
“Không được.” Thẩm Thanh Lan phản đối. “Không còn thời gian đâu Thanh Lan, hãy để tôi, tôi là ba của con bé, tôi có nghĩa vụ bảo vệ con bé. Hai mươi năm qua tôi đã không làm một người ba tốt, đã vậy tôi còn có mắt như mù mà để con bé chịu khổ nhiều như thế, coi như đây là chuyện cuối cùng tôi làm vì con bé đi, tôi chỉ xin cô sau này hãy chăm sóc con bé giúp tôi.” Ông ta điềm đạm nói rồi cúi đầu dịu dàng yêu thương nhìn Nhan Tịch trong lòng. Thật ra ông ta vô cùng thương đứa con gái này, từ nhỏ đã nâng niu yêu thương như bảo bối, ông ta không khỏi nhớ lại khi Nhan Tịch quấn quýt bên mình gọi ba hồi còn bé. Cũng nhớ lại khi con bé trở nên xa cách lạnh lùng sau khi ông ta ly hôn với Triệu Giai Khanh và sự thù hận khắc cốt ghi tâm lúc bà ấy chết. Ông ta thẹn với con gái mình, về phần đứa con gái khác thì ông ta càng đau đớn không nguôi.
Trước đó, bảo bọn Thẩm Thanh Lan rời đi là bất đắc dĩ, bây giờ đã biết cách cứu Nhan Tịch, dù là mạng đổi mạng ông ta cũng không tiếc.
“Nếu Nhan Tịch tỉnh lại, con bé sẽ hận tối đến chết.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
“Cứ để tôi, dù sao tôi cũng một thân một mình, sống chết không quan trọng.” Tô Tinh thờ ơ nói. “Ôi, các người đừng tranh cãi nữa, cứ để Tần Nghiên là được rồi.” Kim Ân Hi chợt nói. Đây là câu nói làm người ta tỉnh mộng. Mắt Thẩm Thanh Lan sáng lên, vừa rồi quá nóng vội nên cô quên mất Tần Nghiên. Tổ Tinh tức tốc đứng dậy, chạy đến chỗ Phó Hoành Dật lôi Tần Nghiên như lôi một con chó chết ném vào xe.