Cả đám vừa đi vừa tìm đường lui, phát hiện thật ra trên núi còn khó hoạt động hơn, nếu không phải đông hơn đám quản gia, e rằng lúc này đã bị làm gói thành sủi cảo.
“An, chúng ta không còn đường lui rồi.” Kim Ân Hi ngoái lại nhìn vách núi và sóng vỗ ngoài khơi dưới vách núi, thấy độ cao ở đây cách mặt biển hơn trăm mét, từ độ cao này mà rơi xuống thì tuyệt đối chết không có chỗ2chôn. Sắc mặt cả đám đều khó coi. Nhất là Allen, máy bay trực thăng mà hắn gọi đã không đến đúng thời gian dự định, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ bị quản gia bao vây.
“Đã không có đường lui vậy thì liều mạng một lần đi.” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói, cũng chẳng thể đứng yên chờ chết. Phó Hoành Dật đứng trước mặt cô, phía trước là quản gia đã bước ra sau đám người, hai mắt đỏ5ngầu, nhìn cô chằm chằm, “Ai bảo các người giết bà ấy, tất cả các người đều đáng chết!” Quản gia gào thét, đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng Tần Nghiên đã chết, chính ông ta tự tay cột bom vào người Nhan Tịch, thế nhưng kết quả lại làm bà ta chết, ông ta không thể chấp nhận được sự thật này. Phó Hoành Dật lạnh lùng đối mặt với họng súng của quản gia. “Bà ấy6đã đáng thương lắm rồi, nhiều năm qua luôn chịu nỗi dằn vặt mất đi người mình yêu, sao các người còn làm thế với bà ấy?” Giọng nói khàn khàn của quản gia theo gió thổi vào tai cả đám người Thẩm Thanh Lan.
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh sau khi Tần Nghiên mất đi Carl đã như cái xác không hồn chẳng khác gì búp bê vải. Nhiều năm qua, bà ta luôn dựa vào sức mạnh của sự thù hận để5sống tiếp. Nếu chưa trả xong thù lớn, e rằng vào lúc Carl chết đi thì bà ta đã chết theo rồi.
Ông ta đúng là người mà mẹ Allen sắp xếp. Ông ta đã tận mắt chứng kiến Tần Nghiên từ một cô gái ngây thơ trở thành một người bị thù hận khống chế, tuổi còn quá trẻ mà đã sống mơ mơ màng màng, tranh đoạt chút quyền lực ít ỏi với những người đàn ông khác nhau, vì báo thù mà hy sinh3tất cả. Chính tai ông ta đã nghe được tiếng khóc đè nén và tiếng cười vọng ra từ trong phòng vào ban đêm khi bà ta đưa Tần Mộc vào căn cứ. “Bà ấy đáng thương như thế, luôn sống trong đau khổ, vậy mà ngay cả lúc chết cũng không được bình yên, lũ đáng chết các người phải chết cùng bà ấy.” Gân xanh trên cổ và trên mặt quản gia đều đã nổi lên. Tô Tinh không nhịn được nữa, liền chĩa súng về phía quản gia bắn một phát, nhưng bị đàn em của ông ta chặn lại. Cô lạnh lùng giật lấy súng tiểu liên của người bên cạnh rồi nã tới tấp về phía đối diện. Đương nhiên đối phương không khoanh tay hứng chịu như thế, tiếng súng chọc thủng màng nhĩ của mọi người. Hai bên nhanh chóng hết đạn, thể là liền đầu tay không với nhau, Thẩm Thanh Lan luôn cách Phó Hoành Dật một khoảng không xa, cánh tay anh bị thương, nếu hành động nhất định sẽ ảnh hưởng.
Còn Andrew thì bảo vệ Allen và Peter, dù sao hôm nay Allen cũng dẫn người tới cứu Thẩm Thanh Lan, cho nên lúc này bọn họ không thể mặc kệ hắn được. Rõ ràng năng lực đánh tay đôi của bên Thẩm Thanh Lan mạnh hơn, cho dù cũng tổn thất không ít, nhưng tối thiểu tổn thất ít hơn bên quản gia.
May mắn thay, máy bay trực thăng mà Allen liên lạc rốt cục cũng tới, bèn thả thang xuống. Bên quản gia thấy thế thì càng tấn công dữ dội hơn, đến nỗi lâm vào tình cảnh giết một ngàn địch tự tổn tám trăm cũng hoàn toàn liều mạng đánh nhau.
“Đưa Nhan Tịch lên trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói với Nhan An Bang, ông ta nghe thấy thì lập tức công Nhan Tịch lên, bây giờ không phải lúc lãng phí thời gian, liền nhanh chóng leo lên. Giờ phút này Thẩm Thanh Lan không thể không vui mừng, đạn của bạn quản gia đã hết sạch, nếu không thì Nhan An Bang và Nhan Tịch sẽ trở thành tấm bia sống và sau đó là Peter. “Nhanh lên Tô Tinh.” Thẩm Thanh Lan đẩy Tô Tinh một cái, cô ấy trúng một phát đạn ở bụng, bây giờ máu vẫn chảy liên tục, vốn không thích hợp chiến đấu. Cô nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm, “Cô phải cẩn thận đó.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Hoành Dật, anh giành nói trước, “Em lên trước đi.”
Người bên anh đang rút lui, Thẩm Thanh Lan nhìn lướt qua xung quanh thì thấy chỉ còn lại mấy người bọn họ, “Nhanh lên Ân Hi.”
“Cậu lên trước đi An.” Kim Ân Hi thuận miệng nói, lúc nãy ở trên xe không có cách nào, lúc này không thể lại tiếp tục để Thẩm Thanh Lan rớt lại được.
“Tiểu Thất, em đi trước đi.” Allen cũng nói. Thẩm Thanh Lan nhìn mọi người một cái, không chần chừ nữa mà nhanh chóng bò lên, sau đó là Phó Hoành Dật. Dự tính là ba chiếc trực thăng, nhưng giờ chỉ có hai, tất cả chỉ có thể chen chúc nhau. Sau khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật leo lên thang dây của chiếc trực thăng thứ nhất mới phát hiện đã đầy người, Allen và Kim Ấn Hi chỉ có thể leo lên thang của chiếc trực thăng thứ hai. Quản gia nhìn thấy tình thể trước mặt thì ánh mắt sặc mùi máu. Thẩm Thanh Lan cảm thấy không ổn, quả nhiên nhìn thấy quản gia đang cầm lựu đạn trên tay. Không ai ngờ tới khi hai bên đều đã hết sạch đạn mà trong tay ông ta lại vũ khí có tính sát thương lớn như thế.
Thẩm Thanh Lan lơ lửng giữa trời trông thấy cảnh đó thì ánh mắt khẽ thay đổi, liền phóng con dao quân dụng trong tay. Nhưng giờ phút này trực thăng của bọn họ đã ở giữa không trung, cộng thêm cái thang cứ lắc lư, dao quân dụng không đâm trúng tay quản gia mà cắm vào bả vai ông ta, Tô Tinh đã ở trên trực thăng trông thấy cảnh đó thì giật lấy súng lục trên người phi công, bắn liên tiếp về phía quản gia. Thế nhưng đã muộn, lựu đạn trên tay quản gia đã bay đến chỗ trực thăng gần nhất, đó là trực thăng của đám Kim Ân Hi.
“Không được!” Thẩm Thanh Lan hô to một tiếng, “Ân Hi, nhảy đi.”
Kim Ân Hi và Allen đang leo lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Lan bảo mình nhảy khỏi máy bay, cô nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, nhưng chỉ thấy một vệt đen nhỏ xẹt qua trước mắt, sau đó bên tai liền phát ra tiếng vang thật lớn.
Lựu đạn nổ tung giữa không trung. “Allen!” Tiếng kêu của Peter xé rách không khí, vang vọng cả bầu trời. “Ân Hi.” Thẩm Thanh Lan gọi lớn. Trước mắt mọi người lại lần nữa bùng lên đám mây to, Thẩm Thanh Lan thì người, trơ mắt nhìn Kim Ân Hi và Allen rơi xuống biển như sao băng, mà chiếc trực thăng kia cũng lao thẳng xuống biển. Quản gia nhìn cảnh tượng trước mặt rồi nhắm mắt nhếch miệng. Tốt lắm, phu nhân, coi như tôi đã báo thù cho bà, tôi sẽ đến với bà nhanh thôi. Kiếp sau, nếu như có thể, hãy để tôi bảo vệ bà.
***
“Nghỉ ngơi một lát đi Thanh Lan.” Phó Hoành Dật giữ lấy Thẩm Thanh Lan lại định nhảy xuống biển tìm người lần nữa, trầm giọng nói. Cô mặc đồ lặn, cả người lạnh run. Lần này không biết là lần thứ mấy cô từ dưới biển bước lên rồi. Sau khi trực thăng rơi xuống biển thì bọn họ không rời đi mà lập tức xuống khỏi trực thăng.
Tô Tinh tìm được mấy chiếc ca nô, bọn họ vẫn đang tiến hành trục vớt Kim Ân Hi và Allen ở vùng biển lân cận. Thế nhưng kết quả đã rõ ràng, hoàn toàn không tìm thấy người. Thật ra, trong lòng bọn họ đều biết rõ, rơi từ độ cao như thế xuống biển thì khả năng còn sống sót rất thấp. Nhất là bọn họ cũng không dám chắc rằng lúc nổ lựu đạn Kim Ân Hi và Allen không bị thương.
Thẩm Thanh Lan hất tay Phó Hoành Dật ra, mặt không cảm xúc, lại nhảy xuống biển lần nữa, cô phải tìm bọn họ, nhất định phải tìm được.
Mà lần tìm kiếm này kéo dài đến tận ba ngày.
“An, đừng tìm nữa.” Andrew ôm lấy Thẩm Thanh Lan lại muốn nhảy xuống biển. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, đã lỡ mất thời gian cứu viện tốt nhất, hơn nữa bọn họ đã tìm khắp xung quanh vùng biển này mà vẫn hoàn toàn không tìm thấy, có lẽ bọn Kim Ân Hi đã...
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan gần như trong suốt. Ba ngày nay cô không hề nghỉ ngơi chút nào, cứ luôn tìm kiếm dưới biển. Mỗi lần xuống nước là một lần lâu hơn, cả đám nhìn mà kinh hãi không thôi.
Phó Hoành Dật được kéo lên khỏi biển, thể lực anh tiêu hao rất nhanh, thấy Thẩm Thanh Lan bất chấp lời khuyên can của Andrew, lại muốn xuống biển lần nữa thì ôm cô lại, “Thanh Lan, không tìm được đâu, đừng tìm nữa.”
“Anh nói bậy.” Đây là câu đầu tiên cô nói trong ba ngày qua. Phó Hoành Dật ôm chặt cô không buông, “Thanh Lan à, đã ba ngày rồi, nếu bọn họ còn sống thì đã tìm được từ lâu rồi.” “Đừng nói nữa Phó Hoành Dật, xin anh đừng nói nữa, bọn họ nhất định còn sống và đang chờ em, anh thả em ra, anh không tìm giúp em thì đừng ngăn cản em.” “Thẩm Thanh Lan, em muốn tự lừa dối mình đến khi nào nữa, trong lòng em biết rõ là bọn họ sẽ không về được, sao lại không muốn đối mặt với sự thật hả? Trốn tránh không phải tính cách của em!” Phó Hoành Dật gào lên. Ba ngày nay, thầy cô như người máy tìm người dưới biển không biết mệt, không ăn không uống không ngủ, thậm chí cũng không nói câu nào, anh nhìn mà đau lòng. Thẩm Thanh Lan nhìn vào mắt anh, vành mắt bỗng nhiên đỏ hoe, khẽ khẩn cầu, “Phó Hoành Dật, em xin anh, hãy để em đi tìm họ được không? Có lẽ bọn họ vẫn còn sống và đang đợi em đến tìm, em không muốn bỏ cuộc, em sợ em bỏ cuộc thì bọn họ sẽ thật sự không về được nữa. Phó Hoành Dật, bọn họ vì em mới bị rơi xuống biển, đều là tại vì em. Anh để em đi tìm bọn họ được không, xin anh đấy.” Phó Hoành Dật nghe được lời khẩn cầu khe khẽ và yếu ớt này thì tim bỗng thắt lại, anh yên lặng nhìn cô, “Được, anh tìm giúp em, em ở đây chờ anh.” Nói xong, không đợi cô phản ứng đã nhảy thẳng xuống biển. Trên người anh vẫn còn vết thương do đạn bắn, mặc dù Peter đã lấy viên đạn ra giúp anh nhưng mấy ngày nay cứ ngâm mình dưới biển, vết thương đã trở nên trắng bệch, xung quanh còn sưng đỏ, thỉnh thoảng sẽ đau như kim chấm muối xát một hồi.
Bởi lo lắng cho cô nên anh cũng không ăn không uống không ngủ, thể lực đã sớm cạn kiệt, vừa mới xuống nước không lâu đã bị chuột rút, “Không ổn rồi, anh ấy bị đuối nước.” Tô Tinh vừa đi tới đã nhận ra tình hình khác thường của Phó Hoành Dật, con ngươi Thẩm Thanh Lan co lại, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Cô kéo anh lên boong tàu, anh đã uống phải không ít nước biển và rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Thẩm Thanh Lan cấp cứu cho anh, nước mắt bất chợt rơi xuống. Phó Hoành Dật phun nước ra, ho khan vài tiếng rồi từ từ tỉnh lại, cảm nhận được nước mắt rơi xuống mặt mình thì khóe miệng bất giác cong lên, mỉm cười. “Đừng lo, anh đây mà.” Anh chậm rãi lên tiếng, giọng hơi khàn. Thẩm Thanh Lan đột nhiên ôm lấy anh gào khóc, đây là lần đầu tiên sau năm năm tuổi cô khóc đến khản giọng thế này. Mọi người trên thuyền thấy bộ dạng của cô thì không chịu nổi mà quay đi, Phó Hoành Dật ôm cô, để mặc cô trút hết cảm xúc. Ba ngày qua, cô luôn trong tình trạng căng thẳng, im lặng đến đáng sợ, ngoài mặt trông rất tỉnh táo, dù là sắp xếp cái gì cũng gọn gàng ngăn nắp, nhưng thực ra trong lòng đã căng thẳng tới cực hạn, có lẽ trước giờ hình ảnh và phong cách của cô đã khiến mọi người quên mất rằng cô mới chỉ hai mươi bốn tuổi. Tận mắt chứng kiến bạn bè gặp nạn vì mình, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ suy sụp, mà cô lại chịu đựng lâu như thế, nếu không phải Phó Hoành Dật xảy ra chút chuyện, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục chịu đựng.
“Khóc đi, khóc xong sẽ thoải mái hơn.” Anh dịu dàng dỗ dành cô.
Tô Tinh vừa quay đầu nhìn ra mặt biển tĩnh lặng thì trong mắt tràn đầy đau lòng và bị thương. Nếu có thể, cô muốn giúp Thẩm Thanh Lan đi tìm Kim Ân Hi và Allen. Trên thuyền rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc bị thương và kìm nén của Thẩm Thanh Lan.