“Mẹ, đau.” An An kéo tay áo Thẩm Thanh Lan, gương mặt cau có. Cô đau lòng ôm con vào lòng, “An An ngoan, lát nữa sẽ hết đau thôi.”
Bác sĩ vừa tiêm cho An An, thằng nhóc gào khóc đến xé lòng, khóe mắt hẫng còn vương giọt nước.
Đứa trẻ này không sợ thuốc, chỉ sợ tiêm, từ bé đã sợ.
Thẩm Thanh Lan hôn An An, “Hết đau nhanh thôi, An An dũng cảm nhất.”
An An vẫn chưa hạ sốt, Thẩm Thanh Lan thức cả đêm chăm con trai, lau chùi thân thể cho con đúng lúc để hạ sốt, ngay cả mắt cũng không dám nhắm.
“Hai ông về nhà đi, ở đây có cháu là được rồi.” Thẩm Thanh2Lan lo sức khỏe hai ông cụ không chịu nổi, bèn khuyến họ về nhà trước. Hai ông cụ cũng biết giờ ở lại chỉ gây thêm phiền cho Thẩm Thanh Lan, nên dù lo cho An An nhưng vẫn phải phối hợp về nhà. Ngay cả sở Vân Dung cũng bị Thẩm Thanh Lan khuyên về. Sau khi An An bị ốm cũng rất dính Thẩm Thanh Lan, lúc nào cũng đòi gặp cô, “Mẹ, An An khó chịu.”
Mặt An An đỏ bừng, tiêm thuốc hạ sốt cũng không hiệu quả mẩy, nửa buổi tối trôi qua nhưng vẫn không có dấu hiệu hạ sốt. Thẩm Thanh Lan ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sốt ruột không thôi,6muốn gọi cho Phó Hành Dật, nhưng nhớ anh đang huấn luyện bí mật, hoàn toàn không liên lạc được.
“Mẹ.” An An nức nở, sau khi bị ốm, trừ lúc bị tiêm ra thì lúc khác, thằng bé cũng không hề khóc, rõ ràng là trẻ con, nhưng lại hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng. “Mẹ ở đây.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng dỗ An An.
Lần này An An bị ốm là do nhiễm virus, hạ sốt rất chậm, bác sĩ phải dùng đủ cách mới có thể giúp An An dần hạ sốt vào tối ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Lan thức cả ngày không thể nghỉ ngơi tốt để chăm sóc con trai, hai hôm nay cô3chưa ngủ được phút nào. “Thanh Lan, con đi nghỉ chút đi, An An cứ để mẹ lo.” Thẩm Thanh Lan đau lòng con trai thì Sở Vân Dung cũng đau lòng vì con gái. Thấy đôi mắt thâm quầng và gương mặt mệt mỏi của Thẩm Thanh Lan, bà lại càng đau lòng hơn.
Thẩm Thanh Lan nhìn gương mặt ngủ say của con trai, lắc đầu, “Mẹ, con không sao, con vẫn có thể chịu được, mẹ đi nghỉ trước đi.”
“Thanh Lan, trẻ con ốm là chuyện thường, con đừng lo quá, tâm trạng của con sẽ ảnh hưởng đến An An. Trẻ con rất mẫn cảm, có thể cảm nhận được tâm trạng của con thay đổi. Con thả9lỏng chút, bác sĩ nói rồi, An An chỉ bị sốt bình thường thôi, hạ sốt là ổn rồi.”
Thẩm Thanh Lan lần đầu làm mẹ, không đủ kinh nghiệm, đây lại là lần đầu An An bị ốm nên cô rất sợ. Sở Vân Dung hiểu được tâm trạng này, dù sao thì bà cũng đã từng trải qua rồi.
Thẩm Quân Dục Dục đứng bên cạnh, nghe thể cũng khuyên em gái, “Lan Lan, em nghe lời đi, đi nghỉ chút. Ở đây có mẹ và anh lo rồi, không sao đâu, đợi An An tỉnh thì anh sẽ gọi em dậy.”
Thẩm Thanh Lan mím môi, cầm tay con trai, mắt không chớp lấy một cái, “Em còn chịu được mà,4anh, anh và mẹ về đi.” Cô cảm thấy hơi tự trách. Gần đây cô bận chuyện vẽ vời nên quên mất An An. Nếu cô bỏ nhiều thời gian bầu bạn với con thì thằng bé đã không bị ốm.
Bây giờ cô càng hiểu tâm trạng của Sở Vân Dung lúc trước. Cô đau lòng khi An An bị ốm, vậy lúc bà lạc mất cô thì có lẽ đã sụp đổ giống như tận thế.
“Thanh Lan, con cần phải nghỉ ngơi.” Mắt Thẩm Thanh Lan đã xuất hiện tơ máu. Sở Vân Dung không nỡ để con gái thức đêm.
Thẩm Thanh Lan thấy mẹ và anh trai lo lắng cho mình như vậy thì không kiên trì nữa, “Vậy con nghỉ ở ghế sô-pha bên ngoài một chút. An An dậy thì mọi người nhớ gọi con nhé.” “Được, đi đi.” Thẩm Quân Dục vỗ vai em gái. Thẩm Thanh Lan không thể yên tâm nghỉ ngơi, bên tai cứ nghe tiếng An An khóc. Cô mở mắt ra, thấy trong phòng bệnh im ắng thì từ từ ngồi dậy, sau đó thấy Sở Vân Dung bể An An đi qua đi lại, dỗ dành bé.
An An vùi trong lòng bà ngoại, cả người ỉu xìu. Thấy Thẩm Thanh Lan, bé lập tức đưa tay về phía cô. Cô liền đi đến bế con trai.
An An tựa vào lòng Thẩm Thanh Lan, không nói gì mà chỉ ôm cổ cô thật chặt, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.
Vu Hiểu Huyên biết An An bị bệnh nên tức tốc chạy đến, thấy mặt bé tái nhợt phờ phạc thì vô cùng đau lòng, “Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại ngã bệnh thế?”
Nói xong cô ấy định sờ trán An An, nhưng lại bị An An tránh đi. Bây giờ bé không thích bị ai chạm vào cả “Bị nhiễm virus cảm cúm, cũng không biết lấy từ ai nữa.” Thẩm Thanh Lan đáp. Vu Hiểu Huyên thấy An An bám Thẩm Thanh Lan nên không định bể bé nữa, “Đã hỏi bác sĩ chưa?”
“Đã hạ sốt rồi, có điều phải theo dõi thêm hai ngày nữa.” Tiếp theo Phương Đông đến, sau đó là Bùi Nhất Ninh, hầu như ai cũng vô cùng lo lắng. Hạo Hạo biết em trai bị bệnh thì nhất quyết đòi tới thăm em trai, còn thường xuyên ở lại cả ngày cùng An An. Mấy ngày qua ở trong bệnh viện, An An vẫn rất mất tinh thần, trông thấy Hạo Hạo, cuối cùng cậu nhóc cũng tươi cười. “Ba đâu ạ?” Tâm trạng An An tốt lên nên cuối cùng cũng nhớ tới ba mình.
“Ba đang làm việc, hay mẹ gọi điện thoại cho ba có được không?” Thẩm Thanh Lan kiên nhẫn dỗ con trai.
An An ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Thanh Lan canh giờ rồi gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật, đúng lúc đang nghỉ trưa nên anh nhanh chóng nghe máy.
“Ba ơi.” Bên đầu kia điện thoại, An An gọi Phó Hoành Dệt một tiếng, giọng nói rất yếu ớt. Phó Hoành Dật vừa lập tức nghe ra, nhíu chặt mày, “An An làm sao vậy?” “Ba ơi, tiêm.” An An ấm ức nói.
Điện thoại mở loa, Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền giải thích qua loa, “An An bị bệnh, em đưa con vào bệnh viện khám.”
Phó Hoành Dật nghe vậy liền lo lắng, “Bị bệnh gì? Nghiêm trọng lắm không em?” “Không nghiêm trọng, chỉ bị cảm vặt thôi, tiêm và uống thuốc là ổn rồi.” Cô cố gắng nói nhẹ đi tình trạng của An An, tránh làm anh lo lắng. Phó Hoành Dật vẫn rất lo nên đêm hôm đó liền chạy về. Thẩm Thanh Lan thấy anh xuất hiện ở bệnh viện thì vô cùng ngạc nhiên, “Sao anh lại về? Không phải đã nói anh không cần về sao?”
Phó Hoành Dật vội đi tới trước giường bệnh, thấy An An ngủ say và không còn sốt cao nữa, lúc này mới dần yên tâm, “Anh lo cho hai mẹ con.” “Anh tự ý trở về thế này không sao chứ?”
“Không sao, sáng mai anh quay lại ngay là được.” Phó Hoành Dật thấy mặt mày Thẩm Thanh Lan tiều tụy thì rất đau lòng, “Sao em không gọi điện thoại cho anh sớm hơn?” “Đâu phải bệnh nặng gì, hơn nữa con cũng đã nhanh chóng khỏe lại rồi.” Thẩm Thanh Lan khẽ cười, nét mặt bình tĩnh, không còn nhìn ra sự lo lắng như mấy hôm trước nữa. Phó Hoành Dật thấy cô tỏ ra thản nhiên như thế, sao có thể không hiểu cô chỉ muốn mình không lo lắng mà thôi. Anh đau lòng ôm lấy cô, “Thanh Lan, hình như anh nợ em càng ngày càng nhiều rồi.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Giữa vợ chồng có cái gì gọi là ai nợ ai chứ.” Sau khi vượt qua nỗi lo lắng ban đầu, cô đã thở phào. Phó Hoành Dật không nói gì nữa, chỉ bảo Thẩm Thanh Lan đi nghỉ, còn anh chăm sóc con trai.
Buổi tối, An An ngủ hay đá chăn, thỉnh thoảng Phó Hoành Dật lại dém chăn cho con, còn thường kiểm tra xem con có sốt lại không. Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, anh mới vội vã quay về quân đội.
An An không biết ba đã về thăm mình, tỉnh dậy thấy mẹ thì lại càng không nhớ đến ba nữa, quấn lấy Thẩm Thanh Lan đòi nghe kể chuyện.
Ở trong bệnh viện suốt một tuần, đến khi khỏi bệnh hẳn, An An mới được về nhà. Bị bó buộc một thời gian, trở về cậu nhóc lập tức hoạt bát hơn, lắc lư chạy khắp phòng. “An An, con xem đây là cái gì này?” Thẩm Thanh Lan đi từ bên ngoài vào, trong tay cầm một cái lồng nhỏ. An An quay lại nhìn rồi ánh mắt liền sáng lên, “Chó.”
Trên tay Thẩm Thanh Lan cầm một cái lồng nhỏ, trong lồng là một con chó con đang rên khe khẽ về phía An An.
Lúc nằm viện, An An nhìn thấy người khác nuôi chó, sau đó cứ nhớ mãi. Thẩm Thanh Lan nói chuyện này cho Phó Hoành Dật nghe, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ, rồi bảo người gửi cho cô một con chó con, nói là tặng cho An An.
“Là quà ba tặng cho An An đó, An An có thích không?” Thẩm Thanh Lan ôm con chó con ra, thả xuống đất. An An ngồi xổm trước mặt chó con, cười tít mắt, rõ ràng vô cùng thích. Bé muốn đưa tay sờ chó con, nhưng lại không dám. Còn con chó con có lẽ vì lạ chỗ nên hơi nhát, trốn trong lồng không chịu ra, cả người còn run run.
“Mẹ.” An An ngẩng đầu, lúng túng nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn con cổ vũ, “Không sau đâu, nó còn không cắn đâu con.” An An nghe vậy lại cúi đầu nhìn con chó con, sau đó đưa tay sờ đầu nó. Con chó con rụt đầu rồi sủa nhỏ một tiếng.
“Sau này nó chính là bạn của An An, An An phải đối xử với nó thật tốt, biết không?” Thẩm Thanh Lan dịu giọng dạy con.
An An gật đầu, “Ba, quà.”
“Đúng vậy, nó là quà ba tặng con, cũng là bạn của con, con không được ăn hiếp nó đâu.”
“Ạ.” An An hớn hở.
Nhà họ Phó có thêm thành viên mới, đó chính là bạn nhỏ Nhị Cáp, người mũm mĩm, lông mềm mại, là thú cưng của An An. Đến nhà họ Phó thì sẽ thường xuyên thấy một bé trai trắng trẻo đáng yêu và một con chó đốm đen trắng chơi ngoài bãi cỏ, một người một chó đùa giỡn đến cả người đầy mồ hôi. Thẩm Thanh Lan vào nhà lấy khăn để lau mồ hôi cho con trai, khi đi ra thì thấy An An và Nhị Cáp đang lăn lộn chơi đùa. Thấy cô ra, An An vội đứng dậy nhưng cả người đã dính đầy cỏ.
“Mẹ, chơi với Mũm Mĩm vui quá.” An An với với Thẩm Thanh Lan, Mũm Mĩm là tên bé đặt cho Nhị Cáp.
“Con đó.” Thẩm Thanh Lan yêu chiều cười, rồi ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho con trai. Cô đưa tay sờ lưng An An thì phát hiện áo con đã ướt đẫm, nên liền dùng khăn lông lau khô mồ hôi.
Khi Phí Hoành Dật trở về thì thấy hình ảnh này, hai người và một chó ngồi trên sân, không biết đang nói gì mà An An cười khanh khách.
Phó Hoành Dệt mỉm cười, đi tới, “An An.”
An An nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy ba, ánh mắt bé liền sáng lên, lập tức lao về phía Phó Hoành Dật. Đi quá nhanh nên bé bỗng ngã xuống đất, đè lên mình con chó nhỏ. Phó Hoành Dật xấu xa bật cười, thấy An An ấm ức thì liền đi tới bế con trai lên, “Con trai ngốc.” “Ba, ngốc.” An An không thừa nhận mình ngốc. Phó Hoành Dật cưng chiều cười, “An An có nhớ ba không?”
“Nhớ ba.” An An thành thật gật đầu. Nó xong, bé còn hôn lên mặt Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật xoa đầu con, sau đó đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó ngọ nguậy, cúi đầu nhìn thì thấy một con chó nhỏ mập mạp. “Mũm Mĩm.” An An gọi, còn vẫy tay với con chó. Mũm Mĩm nghe chủ gọi, liền vẫy đuổi với An An.
Phó Hoành Dật cau mày, sao anh cứ cảm thấy con chó con này mập hơn lúc mình gửi về rất nhiều vậy? Thẩm Thanh Lan đi tới, nhận lấy hành lý trong tay Phó Hoành Dật, “Huấn luyện xong rồi à?” “Ừ, xong rồi. Lần này có thể ở nhà vài hôm rồi.” Phó Hoành Dật dịu giọng đáp. Ba tháng rồi anh không về nhà, trước kia với anh chuyện này là chuyện thường tình, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không chịu được. Chẳng mình đã già thật rồi sao?