“Đàn anh, quả thật lâu rồi không gặp.” Sắc mặt Giang Thần Hi nhàn nhạt. “Anh không ngờ người đó lại là em.” Đoạn Lăng cất giọng yếu ớt, sắc mặt rất khó coi. Trước đây anh ta và Giang Thần Hi học cùng chuyên ngành, bởi vì học cùng giảng viên, lại đều xuất sắc như nhau nên cũng không xa lạ gì đối phương, thậm chí có thể được gọi là bạn bè. Huống chi lúc đó Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi cũng quen biết, cũng là bạn bè.
“Tôi không ngờ anh Đoạn lại còn có mặt mũi để trở về.” Đoạn Lăng đối đầu gay gắt, Giang Thần Hi cũng không nhường nhịn chút nào. Bầu không khí giữa hai người2lập tức tràn ngập mùi thuốc súng. “Thần Hi, Hạo Hạo là con anh.”
“Tôi biết, nhưng thì sao nào, có đôi lúc máu mủ cũng không có nghĩa là tất cả.” Giang Thần Hi mỉm cười. Sắc mặt của Bùi Nhất Ninh hơi đen, “Đoạn Lăng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” “Nhất Ninh, anh muốn tới thăm em một lát.” Đoạn Lăng nói.
“Bây giờ thấy người rồi, anh có thể đi được chưa?” Sắc mặt Bùi Nhất Ninh khó coi. “Nhất Ninh, dù sao anh ấy cũng là đàn anh của chúng ta, chúng ta phải lễ phép.” Giang Thần Hi dịu dàng nói, nhìn về phía Đoạn Lăng, “Anh Đoạn, thật sự ngại quá, đêm nay tôi và bạn gái của tôi còn6có chuyện muốn làm, đành thứ lỗi không tiếp đón được.” Đoạn Lăng nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, một nam một nữ có thể có chuyện gì muốn làm đêm hôm khuya khoắt. Giang Thần Hi cũng nhìn về phía Bùi Nhất Ninh, “Đêm nay đến chỗ anh?”
Bùi Nhất Ninh gật đầu, “Được, dù sao Hạo Hạo có mẹ em chăm sóc, không có vấn đề gì.” Giang Thần Hi ôm lấy vai Bùi Nhất Ninh, hai người chuẩn bị lên xe, Đoạn Lăng mở miệng, “Nhất Ninh, anh sẽ không buông em ra, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.” Tay Giang Thần Hi nắm Bùi Nhất Ninh hơi siết chặt, quay người nhìn về phía Đoạn Lăng, “Danh Đoạn, bây giờ Nhất7Ninh là bạn gái của tôi. Trước đây là chính anh bỏ rơi cô ấy, bây giờ lại nói như vậy, không cảm thấy quá đáng sao?”
Đoạn Lăng trừng mắt với Giang Thần Hi, “Lúc đầu tôi không biết Nhất Ninh mang thai, nếu biết tôi chắc chắn sẽ không rời đi.” Giang Thần Hi nhìn chằm chằm Đoạn Lăng, buông Bùi Nhất Ninh ra, nắm chặt cổ áo Đoạn Lăng đưa tay đánh một cú, mặt Đoạn Lăng bị đánh đến mức nghiêng về một bên. Giang Thần Hi vẫn không dừng tay, lại đánh thêm một cú vào bụng Đoạn Lăng. “Bây giờ biết có Hạo Hạo nên muốn quay lại sao? Lúc trước anh vứt bỏ Nhất Ninh sao không suy nghĩ Nhất4Ninh là người anh yêu? Khi Nhất Ninh bị chỉ trích, bị người người phỉ nhổ bởi vì chưa kết hôn mà có con, khi cô ấy chịu đựng tất cả nỗi uất ức thì anh ở đâu? Nhất Ninh không muốn Hạo Hạo tủi thân, nên một mình dẫn Hạo Hạo đến nơi khác làm việc, sinh sống, lúc cô ấy bôn ba, xa quê hương, xa gia đình anh ở đâu? Anh chỉ nhớ rõ hồng nhan tri kỷ của anh bị bệnh cần anh chăm sóc, không thể rời cô ta, anh đã bao giờ nghĩ đến Nhất Ninh? Đúng, Nhất Ninh kiên cường hơn hồng nhan tri kỷ kia của anh, nhưng chẳng lẽ kiên cường cũng là sai sao? Cô ấy6kiên cường thì anh có thể lấy cái cớ đó để bỏ rơi cô ấy sao? Đoạn Lãng, tôi chưa từng ghét một người như thế này, anh là người đầu tiên, anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!”.
Nói xong, anh lại giáng một cú đấm vào mặt Đoạn Lăng. Đoạn Lăng khom người ho dữ dội, “Cho nên... cho nên bây giờ tôi... muốn... khụ khụ... bù đắp cho Nhất Ninh.” “Bù đắp, ai thèm anh bù đắp. Mấy năm nay không có anh, Nhất Ninh và Hạo Hạo sống rất tốt, sau này chắc chắn càng sống càng tốt hơn. Ai cần anh bù đắp? Đoạn Lăng, rốt cuộc từ đâu mà anh có lòng tin rằng Nhất Ninh sẽ mãi mãi đứng yên một chỗ chờ anh trở về? Anh xem cô ấy là cái gì? Gọi là đến, xua tay là đi, anh thật sự nghĩ đến cảm nhận của Nhất Ninh sao?” Giang Thần Hi lớn tiếng hỏi, anh đã bất mãn với Đoạn Lăng từ lâu, coi như hôm nay nói hết cho hả dạ. Anh hận nhất chính là loại đàn ông không có trách nhiệm, lần này lại gặp anh ta, tất cả cảm xúc lập tức bùng lên.
“Vậy còn cậu? Cậu có tư cách gì mắng nhiếc tôi. Ít nhất tôi là ba của Hạo Hạo, còn cậu là cái gì?” Đoạn Lăng hỏi lại.
“Ồ, ba của Hạo Hạo, anh xứng sao? Đoạn Lăng, là một người đàn ông, tôi xem thường anh.” Giang Thần Hi thở hổn hển, vẻ mặt tức giận.
Bùi Nhất Ninh ngơ ngác trước sự bùng nổ đột ngột của Giang Thần Hi, bây giờ mới phản ứng được liền tiến lên kéo anh ra, “Đừng đánh nữa, vì một tên đàn ông cặn bã như thế thì không đáng.”
Giang Thần Hi nhìn cô thật lâu mới từ từ buông Đoạn Lăng ra. Trên mặt Đoạn Lăng bị thương, phần bụng bị Giang Thần Hi đánh mấy cú rất nặng, nằm rạp dưới đất không đứng dậy nổi, Bùi Nhất Ninh nhìn xuống anh ta từ trên cao, “Đoạn Lăng, sau này anh đừng tới nữa, anh cũng đừng gặp Hạo Hạo nữa. Thần Hi nói đúng, tôi đã không cần anh từ lâu, bây giờ không cần, sau này cũng sẽ không cần. Về phần Hạo Hạo, tôi sẽ cho thằng bé một ngôi nhà hoàn chỉnh, cho nó một môi trường tốt để trưởng thành, nhưng điều này cũng không hề liên quan gì đến anh.”
Bây giờ cô mới nhận ra, suy nghĩ lúc đầu của cô là sai lầm, cái gì mà tình thương của cha chứ? Người như Đoạn Lăng hoàn toàn không thể nào trao được cho Hạo Hạo tình thương của cha, mà Hạo Hạo cũng không cần tình thương của anh ta.
Bùi Nhất Ninh kéo tay Giang Thần Hi, khom người ngồi vào xe của Giang Thần Hi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Đoạn Lăng. Đoạn Lăng nằm dưới đất, thật lâu vẫn chưa đứng dậy, mấy cú đánh vừa rồi của Giang Thần Hi cũng không nể mặt chút nào. Anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh đến mức lộn nhào lên.
Nhưng so sánh với cơn đau đớn trên người, Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh mới là điều làm anh ta tuyệt vọng nhất. Vừa rồi ánh mắt của Bùi Nhất Ninh dứt khoát như vậy, cô thật sự muốn vạch rõ giới hạn với anh ta, không sẵn lòng cho anh ta một chút cơ hội nào.
Đoạn Lăng nhìn khoảng không tối đen như mực, vẻ mặt đau buồn. Nhất Ninh, anh thật sự mất em rồi sao? “Này anh, anh còn ổn chứ? Cần giúp không?” Có người qua đường thấy Đoạn Lăng, bèn đi tới hỏi.
Đoạn Lăng khoát tay, lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, chầm chậm đi về phía xe của mình, bóng lưng tiêu điều.