Thẩm Quân Dục dịu dàng cười, “Không phải chỉ là đưa vai cho em dựa một chút thôi sao. Đáng để em om sòm như vậy cơ à? Mà em đó, thấy chịu hơn chút nào chưa?” “Ừm, tốt hơn nhiều rồi ạ.” Thẩm Quân Dục không yên lòng, dùng cánh tay không còn lại sờ lên trán Thẩm Thanh Lan, thấy nhiệt độ đã hạ bớt, rốt cuộc cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Buổi tối đừng quên uống thuốc, An An thì để anh giúp em chăm sóc mấy ngày, khi nào em khỏi bệnh rồi anh sẽ đưa về.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Được, ban đêm An An đi ngủ hay đá chăn, anh nhớ giúp thằng bé đắp lại chăn.” Cô cũng không khách sáo với Thẩm Quân Dục, đây là anh trai của cô, có2gì mà phải khách sáo. An An ở nhà thì sẽ luôn bám lấy cô, nhưng bây giờ cô đang bị cảm, nếu lây cho An An thì phiền toái.
“Biết rồi, An An là cháu ruột của anh, em còn lo anh sẽ chăm sóc thằng bé không tốt sao?”. Thẩm Thanh Lan không lo lắng chuyện này, nếu thật sự tính toán thì Phó Hoành Dật còn không chăm sóc An An kỹ bằng Thẩm Quân Dục. Đừng nhìn Thẩm Quân Dục không thường xuyên trông An An mà lầm, một khi anh trông nom đều rất ra dáng, An An cũng rất thích anh. “Tối em về nhà ăn cơm chứ?”
“Thôi ạ, chờ lát nữa dì Triệu giúp em nấu cháo là được rồi.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, bây giờ cô không muốn ăn gì cả.
“Được rồi, tôi6anh gọi ông Phó đến nhà ăn cơm, em và dì Triệu ở nhà nhé.” “Ừm. Anh, em khát, giúp em rót ly nước.”. Thẩm Quân Dục đứng dậy đi rót nước cho Thẩm Thanh Lan. Đúng lúc đó, điện thoại di động của Thẩm Quân Dục đổ chuông, Thẩm Thanh Lan ngó qua liền thấy người gọi là Đoạn Lăng, cô nhíu mày, đúng lúc Thẩm Quân Dục trở lại, anh cũng hơi bất ngờ, vừa định nhận thì điện thoại đã cúp máy. “Anh, anh và Đoạn Lăng thân nhau lắm hả?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Thẩm Quân Dục lắc đầu, “Không thân, chỉ là quen nhau thông qua Thôi Trạch Vũ, lần trước cũng chỉ gặp một lần thôi, sau đó không gặp nhau lại lần nào nữa.” Anh hoàn toàn quên mất tối hôm qua anh còn nhìn7thấy Đoạn Lăng uống say như bùn nhão ở Mị Sắc. “Anh, sau này thấy tên này thì tránh xa một chút.” “Ừm? Có chuyện gì sao? Cậu ta chọc giận em hả?” Giọng điệu bỗng trở nên sắc lạnh.
“Không, chẳng qua em không thích anh ta thôi. Hơn nữa, em nghĩ chị họ cũng không hy vọng chúng ta qua lại thân thiết với anh ta.”
“Chuyện này có liên quan gì đến Nhất Ninh?” Thẩm Quân Dục ngơ ngác, anh vẫn không biết Hạo Hạo là con trai của Đoạn Lăng.
“Anh ta là cha ruột của Hạo Hạo.” Thẩm Thanh Lan ném một quả bom nặng ký khiển Thẩm Quân Dục ngây ngẩn cả người.
“Em nói gì cơ? Anh ta là ai?” “Anh ta là cha ruột của Hạo Hạo.”
“Không phải anh ta đã kết hôn sao?” Thẩm Quân Dục4vô thức nói, nhưng lập tức phản ứng kịp, vẻ mặt anh nặng nề, “Anh ta lừa Nhất Ninh?” Nhất Ninh là em họ của anh, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ không tồi, đương nhiên anh không cho phép người ngoài ức hiếp lên người nhà mình. “Nói chính xác là anh ta đã bỏ rơi chị để kết hôn với người khác. Bây giờ biết chị ấy sinh Hạo Hạo, nên muốn quay lại với chị ấy.”
Trên mặt Thẩm Quân Dục tràn ngập khí lạnh, “Tên đàn ông vô sỉ này, uống cho anh tưởng là anh ta yêu sâu đậm chứ.” “Anh, bây giờ chị họ đang hẹn hò với Giang Thần Hi, tên này cũng không liên quan gì với chúng ta. Sau này nếu anh ta tìm anh, anh cứ giữ khoảng cách với6anh ta là được.” Thẩm Thanh Lan không muốn nhúng tay vào chuyện của Bùi Nhất Ninh và Đoạn Lăng, dù sao đây là chuyện riêng của bọn họ thì nên để bọn họ tự giải quyết, đó cũng là mong muốn của Bùi Nhất Ninh.
Cô nói quan hệ của Hạo Hạo và Đoạn Lăng cho Thẩm Quân Dục nghe cũng là vì tránh cho Thẩm Quân Dục vô tình giúp Đoạn Lăng, dính líu vào ân oán của bọn họ, lúc đó thật sự muốn cắt quan hệ cũng không được mà có khi còn rối hơn.
“Được, anh biết rồi.” Thẩm Quân Dục cầm điện thoại di động lên, trực tiếp cho số của Đoạn Lăng vào danh sách đen. Đoạn Lăng gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục nhưng không ai nhận, gọi lần hai liền không gọi được nữa.
“A Lăng, cậu tìm Thẩm Quân Dục để làm gì?” Thối Trạch Vũ hỏi, từ khi Đoạn Lăng tỉnh lại sau cơn say rượu thì vẫn không nói gì, vừa mở miệng đã hỏi anh điện thoại. Anh còn tưởng là cậu ta muốn gọi điện thoại cho Bùi Nhất Ninh, không ngờ lại là Thẩm Quân Dục.
“Tớ muốn nhờ anh ấy giúp.” Đoạn Lăng mở miệng, vì trước đó say rượu nên giọng nói vẫn còn khàn đặc.
“A Lăng, không phải tớ muốn đả kích cậu. Nhưng Thẩm Quân Dục là anh họ của Bùi Nhất Ninh, lại là bạn bè tốt của Giang Thần Hi, cậu cảm thấy anh ấy sẽ giúp cậu sao?” Thôi Trạch Vũ cảm thấy suy nghĩ của Đoạn Lăng rất ngây thơ.
“Trạch Vũ, mặc dù tớ hối hận vì đã nói những lời đó với Hạo Hạo, những lời tớ nói đều là sự thật. Tớ là ba ruột của Hạo Hạo, Hạo Hạo cũng là đứa con duy nhất của tớ, tình cảm của tớ dành cho thằng bé tuyệt đối là vô điều kiện, Giang Thần Hi có thể làm được như tớ ư? Anh ta thật sự có thể giống như lời anh ta nói, yêu thương Hạo Hạo như con trai ruột thịt ư? Thổi Trạch Vũ im lặng. Nói thật, nếu là đổi lại là anh thì anh không thể xem một đứa bé không có chút quan hệ máu mủ nào với mình như con ruột mà yêu thương, dù đó là con của người phụ nữ anh yêu nhất. Từ điều này có thể nói, suy nghĩ của Đoạn Lăng cũng không sai.
“Trạch Vũ, tớ biết quá khứ của tớ hoang đường, bây giờ tớ nhận ra sai lầm, đồng thời cũng muốn bù đắp lỗi lầm của mình. Mấy ngày nay, tớ đã nghĩ rất nhiều, tớ thật sự vẫn yêu Nhất Ninh, muốn bù đắp cho cô ấy. Cậu giúp tớ một chút được không?” Đoạn Lăng khẩn cầu.
Vẻ mặt Thôi Trạch Vũ dao động, “A Lăng, cậu để tớ nghĩ lại đã.”