Phó Hoành Dật đắp chăn cho Thẩm Thanh Lan rồi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Điện thoại vừa kết nối thì anh đã đi thẳng vào vấn đề, “Có cách nào tìm được Tô Tinh không?”
Kim Ân Hi đáp, “Tô Tinh không ở một chỗ cố định, tôi không dám chắc có thể tìm được cô ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng.” “Vậy nhờ vào cô. Thanh Lan muốn gặp Tô Tinh, xin hãy nhanh lên.” Phó Hoành Dật thành2khẩn nhờ vả.
“Được, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình tìm Tô Tinh sớm nhất có thể. Ngài Phó, về chuyện Peter, tôi rất xin lỗi.” Cô tìm Peter đã lâu vậy rồi mà không có chút tin tức nào.
Phó Hoành Dật nói, “Chuyện này không phải là lỗi của cô, cô cũng đừng cảm thấy có lỗi. Tôi nên cảm ơn cô đã dốc sức giúp Thanh Lan mới phải.”
Sáng hôm sau, Phó Hoành Dật giúp Thẩm Thanh Lan thay đồ xong thì6đưa cô ra ngoài. Hôm nay anh muốn dẫn cô đi làm những chuyện cô muốn. Địa điểm đầu tiên bọn họ đến là trường tiểu học anh từng học.
“Nếu em không bị bắt đi thì có phải năm xưa em cũng đến đây học, rồi trở thành đàn em của anh không?” Thẩm Thanh Lan ngồi trên xe lăn, khẽ hỏi Phó Hoành Dật ở phía sau.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Đây là trường tiểu học của quân khu, đa số trẻ em trong Đại Viện7đều học ở đây. Anh trai em cũng vậy.” “Các anh từng rất nghịch ngợm sao?” “Đúng vậy. Chẳng hạn như khi còn bé, anh trai em thường ngủ trong giờ học, con kéo bím tóc của bạn nữ, không ít lần bị thầy giáo mời phụ huynh. Lần nào người đến cũng là mẹ em, sau đó trở về ông em sẽ lấy roi quất anh ấy, đánh anh ấy chạy khắp sân, còn gào khóc om sòm.”
Thẩm Thanh Lan nghe chuyện thú vị khi nhỏ4của anh trai, nụ cười đong đầy đáy mắt. Thậm chí trong đầu cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, “Không ngờ một người lịch sự nhã nhặn như anh trai em mà lúc bé lại như vậy.”
“Về sau Quân Dục mới dần dần chín chắn.” Thậm chí có thể xem như từ sau khi Thẩm Thanh Lan mất tích, một Thẩm Quân Dục nghịch ngợm bỗng chốc trưởng thành, trở thành “con người ta” trong mắt người lớn.
“Vậy còn anh? Khi bé anh6cũng nghịch ngợm như anh trai em sao?” Thẩm Thanh Lan càng tò mò về Phó Hoành Dệt khi bé hơn.
“Khi còn bé anh không nghịch như vậy. Theo cách nói của người trẻ tuổi bây giờ thì từ nhỏ anh đã đi trên con đường cao ngạo lạnh lùng.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan lại không tin, “Phải không? Trước đây, em nghe cô nói khi còn bé anh rất hay bị ông nội đánh vì ranh mãnh mà.” “Chắc là cô nhớ nhầm rồi. Người bị đánh là Cổ Dương, không phải anh.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Bộ dạng nghiệm mặt nói xạo của anh thật đáng yêu, không khỏi chạm vào đáy lòng cô. Hôm nay là cuối tuần, trường học rất vắng vẻ, không có ai cả.
“Phó Hoành Dật, lúc nhỏ khi đến trường, trong lòng anh nghĩ gì? Cũng giống như trên ti vi, quậy phá cùng bạn bè và hay trốn học sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò. Trong đời cô, ngoài đại học ra thì các giai đoạn học tập của cô đều trôi qua trong hàng loạt cuộc huấn luyện và làm nhiệm vụ. Việc đến trường đối với cô là một chuyện vô cùng xa vời.
Phó Hoành Dật nghĩ ngợi rồi đáp, “Khi còn bé anh khá ngoan, đi học thì lo học hành, có lẽ cũng hay đùa nghịch nhưng anh không nhớ nữa.” “Thật thích, thời học trò thật đẹp. Sau này An An cũng sẽ đến đây học, nếu sau này con mắc lỗi bị mời phụ huynh, thì anh tuyệt đối không được la mắng con trước mặt mọi người nhé. Khi ở riêng anh có thể dạy con thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài anh phải cho con tôn nghiêm, biết không?” “Vậy sau này khi An An bị mời phụ huynh thì em đi đi. Anh sợ sẽ không nhịn được.” “Phó Hoành Dật, em sợ mình không đi được.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan bỗng nhỏ lại. Phó Hoành Dật dừng lại, ngồi xuống nhìn vào mắt cô, “Không đâu. Sau này em còn phải đi họp phụ huynh cho An An, những bạn nhỏ khác nhất định sẽ rất ngưỡng mộ con vì con có một người mẹ xinh đẹp như vậy.”
Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong nhẹ, “Không chỉ vậy, con mình còn có một người cha rất đẹp trai.”
Phó Hoành Dật mỉm cười gật đầu, chỉnh lại mũ cho Thẩm Thanh Lan, “Trời lạnh quá, chúng ta về thôi.” Địa điểm thứ hai là rạp chiếu phim. Phó Hoành Dật chọn một bộ phim tình cảm. Lần này bọn họ xem từ đầu đến cuối, không ra về giữa chừng. Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Thanh Lan đã ngủ trên xe.
Phó Hoành Dật nhìn gương mặt yên bình của cô khi ngủ đáy mà mắt đầy vẻ bị thương. Hôm nay thời gian cô tỉnh táo ít hơn hôm qua một tiếng.
Đến tận ba ngày sau mới tìm được tung tích của Tô Tinh. Phó Hoành Dật đích thân liên lạc với cô ấy, thuật lại tình hình của Thẩm Thanh Lan, “Cô ấy muốn gặp cô. Nếu có thể, xin cô hãy đến gặp cô ấy một lần.” Đầu dây bên kia điện thoại chìm trong im lặng một lúc lâu. Ngay khi Phí Hoành Dật định từ bỏ thì Tô Tinh đáp, “Được, ngày mai tôi sẽ đến.” Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật. Anh gật đầu, “Cô ấy bảo ngày mai sẽ đến thăm em.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan sáng lên vẻ tươi cười.
***
Vùng Trung Đông.
Tô Tinh vừa cúp điện thoại thì định rời đi ngay, nhưng có một người đàn ông kéo cô lại, “Tô Tinh, cô đi đâu vậy?” Tô Tinh thản nhiên đáp, “Tôi không làm nhiệm vụ này nữa. Bây giờ tôi muốn đi.” “Không được, trước tiên cô phải làm xong chuyện này mới có thể đi. Tô Tinh, cô biết nếu bây giờ cô bỏ đi sẽ có hậu quả gì không?” Tô Tinh hất tay người đàn ông ra, “Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả. Anh có thể nói với ông chủ rằng nhiệm vụ thất bại là lỗi của tôi, cứ đẩy hết trách nhiệm lên người tôi là được. Ông ấy sẽ không phạt anh đâu.” “Không được. Tô Tinh, cô sẽ bị đánh chết mất. Trước tiên cùng tôi thực hiện nhiệm vụ này, chúng ta sẽ nhanh chóng lấy được tin tức, sau đó cô đi làm việc của cô cũng không muộn mà, không phải sao?” “Chuyện này không cần thương lượng nữa. Bây giờ tôi phải đi. Anh biết mà, nếu tôi đã muốn đi thì anh không cần được tôi đâu.”
“Đúng vậy, tôi không cản cô được. Nhưng Tô Tinh à, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng đối với ông chủ. Nếu như thất bại thì cô biết cô sẽ phải đối mặt với điều gì không?” Người đàn ông tận tình khuyên nhủ. Anh ta lớn lên cùng Tô Tinh nên không muốn cô ấy gặp phải chuyện không hay nào. Nếu bình thường thì không sao, với năng lực của Tô Tinh, dù có bỏ một nhiệm vụ ông chủ cũng sẽ không làm gì. Nhưng nếu nhiệm vụ này có sai sót gì, thì anh ta và Tô Tinh không ai có thể sống yên cả. “Ông ta không giết tôi đâu.” Tô Tinh thờ ơ nói. Chỉ cần không chết thì có gì phải sợ.
“Tổ Tinh, ông chủ sẽ không giết cô, nhưng hậu quả còn đáng sợ hơn cả cái chết. Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì mà lại quan trọng đến vậy? Có thể khiến cố chấp nhận bỏ qua nhiệm vụ này.”
“Có một người còn quan trọng hơn mạng sống của tôi. Tôi phải đi gặp cô ấy.” Người đàn ông đành trơ mắt nhìn Tổ Tinh rời đi, tức giận đến mức giậm chân. Tô Tinh chính là một người phụ nữ bí ẩn như vậy, mãi mãi không ai có thể nhìn thấu cô ấy. Khi Tô Tinh đến bệnh viện thì Thẩm Thanh Lan vẫn chưa tỉnh. Cô vừa thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan đã hoảng sợ.
“Vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc trị sao?” Tô Tinh hỏi Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Eden đã cố hết sức. Hai ngày trước có chút tiến triển nhưng vẫn chưa nghiên cứu được giải pháp.”
Không ai ngờ rằng Tần Nghiên lại giở trò này, có thể ngay cả chính bà ta cũng không ngờ kế hoạch vốn tưởng đã thất bại lại vì Nhân Tịch mà thành công.
“Tôi có thể ở riêng với cô ấy một lúc không?” Tô Tinh hỏi. Phó Hoành Dật gật đầu rồi quay người ra khỏi phòng bệnh. Tổ Tinh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt Thẩm Thanh Lan. Đã hơn nửa năm không gặp, cô cứ nghĩ cả đời này cũng sẽ không gặp lại Thẩm Thanh Lan nữa, nhưng không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi bọn họ lại gặp nhau, còn dưới tình huống thế này. Thấy dáng vẻ gầy gò của Thẩm Thanh Lan, trái tim Tô Tinh đau đớn vô cùng. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào gò má Thẩm Thanh Lan, “Tiểu Thất, chị đến rồi.” Mắt Thẩm Thanh Lan nhắm chặt, vẫn đang ngủ say. Thấy trán cô nóng ran, Tô Tinh đứng dậy vào phòng vệ sinh vắt một cái khăn. Vừa đắp lên trán cô, cô đã mở mắt ra.
“Chị đến rồi à.” Thẩm Thanh Lan yếu ớt nói.
Tô Tinh mỉm cười, “Ừ, chị đến rồi.”
“Tốt quá.”
“Không ngờ em lại ngã bệnh.” “Còn có thể sẽ chết.”
“Không đâu, Tần Nghiên còn có thể sống thì em nhất định cũng sẽ có thể.” “Em muốn gặp chị là để hỏi chị một chuyện.” Tô Tinh gật đầu, “Chị biết em muốn hỏi gì. Thanh Lan à, chuyện đó quan trọng lắm sao?” “Với em mà nói thì vô cùng quan trọng. Cho nên bây giờ chị có thể nói thật cho em biết không?” “Thanh Lan, chị không phải. Chị là Tô Tinh.” Tô Tinh gằn từng chữ một.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên sự thất vọng rồi bỗng nở nụ cười, “Muốn nghe chuyện cũ của em và Tần Mộc không?”
Tô Tinh mím môi rồi chậm rãi gật đầu, “Nếu như em sẵn lòng kể.”
“Có thể đỡ em dậy không? Em muốn nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ.”
Tô Tinh đẩy xe lăn tới, đỡ Thẩm Thanh Lan lên rồi đẩy đến bên cửa sổ. Thẩm Thanh Lan nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài, chậm rãi nói, “Em quen biết Tần Mộc vào năm em mới năm tuổi. Chị ấy đến trước em vài ngày. Trong đám người kia, chị ấy là người đầu tiên đối xử tốt với em. Chúng em cùng ăn, cùng ngủ, cùng huấn luyện. Lúc em bị những người kia đánh đập, chị ấy sẽ ôm em vào lòng, thay em chịu hình phạt vốn dĩ em phải chịu.” “Chúng em cùng trải qua rất nhiều lần huấn luyện sinh tử. Lần nào chị ấy cũng giúp em tiêu diệt hết kẻ thù, cứu giúp em. Chị ấy nói trên đời này có rất nhiều người không nên nhìn thấy sự bẩn thỉu, chị ấy không biết mình có thể bảo vệ em bao lâu, nhưng chị ấy hy vọng khi mình còn khả năng thì có thể giữ gìn một phần sạch sẽ trong em. Cho nên khi tay chị ấy đã nhuộm đầy máu tươi nhưng tay em vẫn sạch sẽ.”
“Em đã từng nghi ngờ ý nghĩa của cuộc sống, thậm chí còn từng muốn chết. Nhưng mỗi lần em cảm thấy tuyệt vọng, Tần Mộc đều sẽ nói với em rằng, thế giới này tuy bẩn thỉu, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự tốt đẹp. Có người đang đợi em trở về, nếu như em vứt bỏ cuộc sống này thì sẽ mãi mãi không được gặp người nhà. Chỉ có sống mới có hy vọng, chết rồi thì sẽ không còn gì nữa.
“Một Tần Mộc đã ở bên em như thế, cùng em vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất, lại mãi mãi rời bỏ em trong một lần rèn luyện. Vì cứu em, chị ấy đã đỡ thay em một dao. Em tận mắt nhìn thấy con dao đó xuyên qua ngực rồi cắm vào tim chị ấy. Máu tươi bắn ra như một đóa hoa ma quỷ, ngay trước mặt em. Nhưng chị ấy lại mỉm cười và nói với em rằng, nhất định phải sống tiếp, phải về nhà. Chị ấy đã từng nói với em, cả đời này vọng lớn nhất của chị ấy chính là về nhà, trở về bên người thân, chế nhạo người mẹ ruột đã đưa chị ấy đến địa ngục này.”
“Em chôn chị ấy ở một nơi, rồi sau đó mang theo hy vọng của chị ấy trở về nhà họ Thẩm, làm đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Từ đó, em là Thẩm Thanh Lan, không còn là đứa bé vùng vẫy trong vực thẳm tối tăm đau khổ kia nữa.” “Em đã mơ thấy chị ấy vô số lần. Mơ thấy chị ấy nói muốn về nhà. Em cũng từng nghĩ nếu khi đó không cứu em thì có phải bây giờ chị ấy đã tìm được người nhà của mình rồi không? Em muốn chị ấy sống, nhưng sâu trong tiềm thức lại biết đây chỉ là giấc mơ, mãi cho đến khi gặp được chị.”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, chị đã cho em một cảm giác rất quen thuộc. Em luôn cảm thấy chị chính là chị ấy. Thậm chí em còn đến khu rừng nơi em đã chôn cất chị ấy, tự tay đào hài cốt của chị ấy lên và mang trở về thủ đô.”
Giọng nói của Thẩm Thanh Lan rất nhẹ, rất yếu ớt, cũng rất bình tĩnh. Cứ như đang kể lại một câu chuyện của người khác vậy. Tay Tô Tinh run run, giấu trong tay áo không dám cho người khác thấy.
“Thanh Lan...”
“Tô Tinh, hay là, em nên gọi chị là Tần Mộc. Chị Mộc Mộc, chị còn không chịu thừa nhận sao? Tiểu Thất, cái tên này ngoài Allen ra thì chỉ có chị gọi như vậy.” Tô Tinh bỗng mở to hai mắt, “Em...” “Đúng vậy, thật ra từ khi chị vừa bước vào phòng nói chuyện với Phó Hoành Dật thì em đã tỉnh rồi. Thật may vì em đã tỉnh, bằng không có phải chị sẽ tiếp tục phủ nhận nữa không?” Tô Tinh im lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, một lúc lâu sau mới thở dài, “Tiểu Thất, tội gì em phải làm vậy. Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, không phải tốt hơn sao?” Nước mắt của Thẩm Thanh Lan lập tức tuôn trào. Tô Tinh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói yêu thương dịu dàng, “Đừng khóc, đã làm mẹ rồi, sao lại còn thích khác như vậy?” Thẩm Thanh Lan cầm tay Tô Tinh, “Sao lại không đi tìm em?” Tô Tinh thở dài, “Tiểu Thất, em đã có cuộc sống của riêng mình, hãy để Tần Mộc vĩnh viễn tồn tại trong ký ức của em đi.” “Lần này nếu không phải vì em bệnh, có phải chị sẽ vẫn không thừa nhận hay không?”
Tô Tinh im lặng. Đáp án đã quá rõ ràng. Nếu có thể, cô hy vọng cả đời này Thẩm Thanh Lan cũng không biết.
“Có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Thẩm Thanh Lan rất muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì. Tần Mộc rõ ràng đã chết, thậm chí còn chết ngay trước mặt cô, vậy mà vì sao bây giờ lại có thể đứng trước
mặt cô? Nếu không nhờ một tiếng Tiểu Thất kia, nếu không phải vì Tô Tinh sơ ý để lộ chút sơ hở, thì có lẽ cô vẫn sẽ không thể nào tin nổi người này chính là Tần Mộc. “Tiểu Thất, đừng nhắc lại chuyện đã qua nữa. Bây giờ chị là Tô Tinh, sau này cũng chỉ có thể là Tô Tinh.” Tô Tinh nói. Quá khứ đó là chuyện cô ấy không muốn nhắc lại, nếu có thể, cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Thẩm Thanh Lan thấy cô thật sự không muốn nói nên không cổ hỏi nữa. Như vậy chắc trong chuyện này có điều cô không muốn cho người khác biệt. Đó hẳn không phải là hồi ức tốt đẹp gì với Tô Tinh cả. “Vậy sao chị lại ở bên cạnh Tần Nghiên?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Ban đầu khi biết Tô Tinh thì cô chính là đàn em làm việc cho Tần Nghiên.
Ánh mắt Tô Tinh tối lại, “Trong một lần bị thương nặng do nhiệm vụ, Tần Nghiên đã cứu chị. Chị hứa với bà ta sẽ giúp bà ta làm mười chuyện để đền ơn.” “Thật ra chị vẫn luôn biết mình bị ai đưa đến căn cứ, có phải không?”
“Đúng vậy.” Tô Tinh thừa nhận.
Tim Thẩm Thanh Lan đau nhói. Tô Tinh thấy thế thì cười nói, “Đã qua cả rồi. Bây giờ chị rất ổn. Những điều Tần Nghiên gây ra với chị, chị đã trả lại cho bà ta. Ân oán đời này đã thanh toán xong, không ai nợ ai nữa. Tiểu Thất, hãy nghe chị nói, em nhất định phải gắng gượng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, dù là vì người nhà em hay vì chồng con em. Những gian khổ trong quá khứ còn có thể vượt qua thì bây giờ chuyện này có là gì với em.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chị Mộc Mộc, em sẽ kiên trì. Lần này, chị cũng sẽ ở bên em chứ?” “Ừ, chị sẽ bên em.” Cho đến khi em bình phục. Thẩm Thanh Lan nắm chặt tay Tô Tinh, dán mặt vào lòng bàn tay cô, “Chị Mộc Mộc, có thể gặp lại chị thật tốt.” Tô Tinh vuốt mái tóc Thẩm Thanh Lan, im lặng không nói gì. Tiểu Thất à, chị phải làm gì với em bây giờ? Đã chứng thực được thân phận của Tổ Tinh nên Thẩm Thanh Lan rất vui. Nhưng điều này cũng không thể ngăn bệnh tình của cô chuyển biến xấu đi. Ngay ngày thứ ba Tô Tinh đến thủ đô thị Thẩm Thanh Lan là bắt đầu sốt cao, kèm theo cơn sốt là những chấm đỏ nổi khắp người. Chấm đỏ này giống như hạt đậu, nổi khắp người cô, không đau không ngứa nhưng nhìn rất đáng sợ. Thẩm Thanh Lan không cho An An vào bệnh viện nữa. Sở Vân Dung có đến một lần nhưng cũng bị cô đuổi ra. Ngoài Phó Hoành Dật và Tổ Tinh ra, cô không cho ai bước vào phòng bệnh cả. Eden đã nghiên cứu đến thời điểm mấu chốt nhất. Anh cùng những chuyên gia về phương diện này phát hiện ra trong loại virus này có một chất rất lạ, dường như rất quen thuộc, có điều rốt cuộc nó là cái gì thì vẫn cần có thời gian kiểm nghiệm. Nét mặt Phó Hoành Dật vừa đau khổ vừa nôn nóng, “Eden, xin hãy nhanh lên đi. Hôm nay Thanh Lan bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy trong người đau đớn không chịu được, có vài chấm đỏ đã bị vỡ, chảy ra máu loãng. Tôi lo cô ấy...” Anh không nói tiếp được nữa. Ý nghĩ này quá đáng sợ, dù chỉ nghĩ thôi anh cũng cảm thấy đau đến không thở nổi. Sắc mặt Eden rất nặng nề, “Bảo Thanh Lan hãy kiên trì một chút nữa thôi. Chỉ cần nửa tháng nữa là được.” Nói xong, anh liền lao vào phòng thí nghiệm. Phó Hoành Dật nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai tay siết chặt. Không tìm được Peter, Eden chính là hy vọng cuối cùng. “Chị xem mặt trời hôm nay thật đẹp.” Mặt Thẩm Thanh Lan đã được băng bó, ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ, còn Tô Tinh đang ở bên cạnh cô. Cô nhìn mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết trên sân. Tối hôm qua trời đã đổ một trận tuyết lớn, vậy mà sáng nay mặt trời lại rất rực rỡ.
“Đúng vậy, bọn nhóc chơi thật vui vẻ.” Tô Tinh cũng phụ họa. “Chị Tô Tinh, chị đã gặp An An con em chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi, giọng nói đứt quãng, chữ cuối cùng cô gần như phải cố hết sức để nói. Tô Tinh không muốn nhắc tới chuyện cũ nên Thẩm Thanh Lan liền gọi tên hiện giờ của cô.
“Chị gặp rồi, là một đứa bé rất đáng yêu, đôi mắt giống y như em khi còn bé.”
“Ai cũng nói vậy.” Thẩm Thanh Lan nở nụ cười thản nhiên. Có điều nhắc đến An An, nụ cười trên mặt cô lại dần tắt, “Chị Tô Tinh, chị nói thử xem sau này khi trưởng thành rồi, An An có còn nhớ dáng vẻ của em nữa không?” Tim Tô Tinh đau như bị dao cứa. Cô nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, em đã hứa với chị tuyệt đối không bỏ cuộc.”
“Em không bỏ cuộc. Có điều chị Tô Tinh à, em thật sự cảm thấy mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, nét mặt rất bình tĩnh, “Có thể em đã sử dụng hết may mắn của mình rồi, cho nên ông trời không cho em may mắn nữa.” “Không sao, chị sẽ đem may mắn của mình cho em. Em xem chị như vậy còn có thể sống lại thì em nhất định sẽ không sao đâu.” Tô Tinh cười nói.