“Eden, lần này chúng ta gặp sói đói thật rồi.”
Tô Tinh cười khổ. Hai người nhìn thấy trong mắt bầy sói đó đẩy sự hung ác liền biết nhất định bọn chúng đã nhịn đói2mấy ngày, mà hai người họ đã trở thành món ăn ngon nhất trong mắt chúng.
“Không có cách nào khác rồi, đành liều mạng thôi.” Eden trầm giọng nói, nắm chặt mã tấu. Hiện giờ bọn6họ đã bị bầy sói bao vây, nếu không liều mạng thì cũng chỉ có thể chờ chết. May mà bầy sói này xem qua thì chỉ khoảng hơn hai mươi con, chắc là một bầy7sói nhỏ, nếu gặp phải bầy sói trăm con thì hai người không cần phải phản kháng nữa, mà cứ trực tiếp chờ chết luôn thì hơn.
Eden và Tô Tinh dựa lưng vào nhau, nổ máy4phát sóng vào bầy sói. Nếu như có thể dùng tiếng súng dọa được chúng chạy mất thì tốt nhất, thế nhưng đương nhiên hai người họ không may mắn đến như vậy.
Bầy sói này đã6chịu đói lâu ngày, dù nhìn thấy đồng loại chết nhưng vẫn không chạy đi mà càng vây lấy Eden và Tô Tinh chặt hơn, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Tô Tinh và Eden thấy thế lại bắn liên tục vài phát súng, giết chết mấy con sói. Mùi máu tươi tràn ngập trong đêm đen càng thêm kích thích thú tính của bầy sói. Cuối cùng, một con sói bắt đầu di chuyển để tấn công, những con khác thấy thế, cũng gần như đồng thời nhào về phía Tô Tinh và Eden.
Tiếng súng và tiếng nói tru trong nháy mắt hòa vào nhau, nhưng không lâu sau thì hết đạn, Tô Tinh và Eden phải dùng mã tấu thay thế, chọn cách đánh trực tiếp.
Hai ngày trước, tại sân bay thủ đô.
Một người đàn ông mặc áo da đi từ sân bay ra. Anh ta đeo kính đen, tay cầm va ly, đang nói chuyện điện thoại, “Tôi biết rồi, đừng giục nữa. Tôi đã đến thủ đô rồi, ngay bây giờ sẽ đến bệnh viện.”
Người đàn ông cúp điện thoại, thở dài. Vừa ra khỏi đại sảnh sân bay đã thấy lạnh, thủ đô thật sự quá lạnh, anh ta gọi một chiếc taxi, “Đến bệnh viện quân khu số hai.” Peter đeo kính râm, cười nhìn Phó Hoành Dật, “Nghe nói anh đang tìm tôi, nên tôi tự mình đến.” Phó Hoành Dật không nói gì, đưa Peter đến thẳng phòng bệnh của Thẩm Thanh Lan, “Khám giúp vợ tôi.” Hiện tại, thời gian mà mỗi ngày Thẩm Thanh Lan tỉnh táo đã không đến ba giờ, phần lớn thời gian đều mê man, chấm đỏ trên mặt ngày càng nhiều, trông rất kinh khủng.
Peter cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta chỉ biết nhóm người Thẩm Thanh Lan tìm mình khắp nơi trên thế giới, cho nên vừa nhận được tin thì đã lập tức đến thủ đô ngay, vẫn chưa biết mục đích bọn họ tìm mình. “Cô ấy và Nhân Tịch bị lây nhiễm virus từ Tần Nghiên” Phó Hoành Dật lời ít mà ý nhiều, giọng anh đã vô cùng khàn đặc. Mấy ngày nay ngay cả chợp mắt anh cũng không dám, chỉ sợ là nhắm mắt rồi, khi mở ra Thẩm Thanh Lan đã ngừng thở. Cách mấy phút, anh lại phải kiểm tra xem hơi thở của cô có bình thường không, tim có còn đập không.
“Eden đầu?” Peter hỏi. Chẳng phải Eden cũng rất am hiểu mấy loại bệnh này sao? Có Eden ở đây thì sao lại trở nên thế này?
“Eden đang đi tìm thuốc chữa, trong thuốc trị còn thiếu một vị thuốc.”
“Đã nghiên cứu ra thuốc trị?” Peter kinh ngạc.
Phó Hoành Dật không nói gì mà đưa báo cáo nghiên cứu của Eden và các chuyên gia cho Peter xem. Anh không hiểu mấy thứ này, truyền đạt sai thì lại phiền, không bằng đưa luôn cho anh ta xem. Peter xem kỹ báo cáo, sau đó nét mặt rất nặng nề, “Đưa tôi đến phòng nghiên cứu.”
Phó Hoành Dật không nói gì, lập tức đi thẳng đến phòng nghiên cứu. Những chuyên gia kia thấy Peter, hiện đã đổi sang áo blouse trắng thì cũng không ngạc nhiên, họ cũng chỉ nghĩ là nhân viên nghiên cứu mà Phó Hoành Dật mời đên.
“Tới thật đúng lúc, qua đây hỗ trợ đi.” Một chuyên gia nói với Peter, anh ta đi tới thì thấy người này cầm ống nghiệm, bên trong là virus biến thể. Khi Peter ra khỏi phòng nghiên cứu thì đã là ba giờ sau, trong tay anh ta cầm một ống tiêm, tiêm cho Nhan Tịch, rồi ghi chép các số liệu của cô ấy. Doug đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn tất cả. Trông anh ta còn tiều tụy hơn cả Phó Hoành Dật, thậm chí có thể nói là tang thương. “Thuốc này chỉ có thể áp chế sự phát triển của virus chứ không thể chữa khỏi được.” Peter nói. Anh ta đã xem những tài liệu mà Eden để lại. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chỉ có thể điều chế ra loại thuốc này, còn thuốc giải thì bất lực, dù sao từ trước đến nay anh ta vẫn chưa từng tiếp xúc với loại loại cây mà Eden nói. Dù loại virus này là chính anh ta tiêm vào người Tần Nghiên, nhưng anh ta lại chưa từng nghiên cứu thuốc giải.
“Còn lại tạm thời tôi cũng bất lực. Eden có nói bao giờ trở về không?” Peter hỏi.
Phó Hoành Dật khàn giọng nói, “Trong vòng một tuần, bây giờ đã sắp qua hai ngày rồi.”
Nói cách khác, anh có năm ngày, “Tôi có thể cam đoan trong vòng năm ngày, bệnh tình hai người họ sẽ không nghiêm trọng thêm.” Như vậy là đủ rồi, chỉ cần bệnh của Thẩm Thanh Lan và Nhân Tịch không nghiêm trọng nữa thì sẽ có thể chờ đến khi Eden tạo ra thuốc giải, tính mạng hai người họ ít nhiều cũng được bảo đảm. Peter cũng tiêm cho Thẩm Thanh Lan một ống thuốc, xác nhận tình trạng hai người đã ổn định thì lúc này mới về phòng nghiên cứu. Anh ta phải tiếp tục nghiên cứu loại virus này. Tuy Eden đã tìm được cách giải quyết, nhưng dù sao không phải chỉ có một cách duy nhất đó, biết đâu may ra có thể tìm được cách khác trước khi Eden mang loại cây kia về, như vậy Thẩm Thanh Lan và Nhân Tịch sẽ bớt chịu khổ hon.
Có lẽ thuốc của Peter có tác dụng, đêm hôm đó, Nhan Tịch tỉnh lại. Doug ngạc nhiên nhìn cô, “Nhan Tịch, cuối cùng em cũng tỉnh.”
Nhan Tịch ngây dại, dường như không hiểu anh nói gì. Ánh mắt cô ngờ nghệch như trẻ con, làm lòng Doug chùng xuống. Nhớ lại lời Eden, rằng loại virus này sẽ ăn mòn não bộ cô, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là trí tuệ cô sẽ không ngừng giảm xuống.
Vậy bây giờ đã ảnh hưởng đến mức này sao? Doug nghĩ tới đây thì viền mắt ửng đỏ. Bàn tay bị nắm nhẹ, Doug cúi đầu thì thấy một bàn tay mảnh khảnh. Nhan Tịch gọi khẽ, “Doug.” Dù giọng hơi khàn, lại nhỏ đến mức không nghe rõ nhưng lại làm Doug mừng như điên, “Nhan Tịch, em biết anh là ai sao?” Ánh mắt Nhan Tịch đầy vẻ nghi hoặc, “Anh không phải là Doug sao?”
“Đúng, anh là Doug, anh là Doug.” Doug liên tục gật đầu, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
“Doug, đây là đâu vậy?” Nhan Tịch nháy mắt mấy cái. Vẻ ngây dại ban đầu đã biến mất, bây giờ ánh mắt cô rất tỉnh táo.
“Đây là bệnh viện. Em ngã bệnh nên ngủ mê man mấy ngày, em có nhớ không?”
Nhan Tịch lắc đầu. Cô không nhớ rõ, hiện giờ đầu cô rất hỗn loạn, rất nhiều thứ kỳ lạ hiện ra trong đầu, khiến cô không thể phân biệt rõ cái nào là thật, cái nào là giả. Cô chỉ nhớ rằng người trước mặt là Doug, người cô rất yêu.
Doug dần bình tĩnh lại, “Nhan Tịch, em có còn nhớ tại sao mình lại đến đây không?” Nhan Tịch lại lắc đầu.
“Vậy em có còn nhớ mình đang ở đâu không?”
Nhan Tịch lắc đầu.
“Người thân của em?” Nhan Tịch tiếp tục lắc đầu, “Doug, người thân của em là ai?”
Doug lập tức hiểu ra, bây giờ trí nhớ của Nhan Tịch gần như đã trống không, ngoại trừ bản thân mình và anh ra thì cô không nhớ ai cả. Anh cũng không biết tình trạng này là nhất thời hay đến lúc cô khỏi bệnh sẽ hết. Mà thật ra anh lại hy vọng trường hợp thứ hai hơn.
Doug sờ trán cô, “Người thân của em chính là anh trai và ba em, nhưng hiện giờ bọn họ không biết em ngã bệnh. Anh sợ bọn họ lo lắng nên mới không nói, bây giờ anh gọi bọn họ tới gặp em được không?”
Không ngờ Nhan Tịch lại lắc đầu, “Doug, vì sao em không nhớ ra bọn họ?” Cô không có một chút ấn tượng nào với anh trai và người ba mà Doug nói. “Bởi vì em ngã bệnh nên tạm thời quên mất bọn họ, thế nhưng đây chỉ là tạm thời, em sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi.”
Nhan Tịch cái hiểu cái không mà gật đầu, rồi đột nhiên ôm đầu, vẻ mặt đau đớn. Doug biển sắc, “Nhan Tịch, em làm sao vậy?” “Đầu em đau quá, cứ như sắp nổ tung vậy.” Nhan Tịch đau đớn nói. Vừa rồi cô chỉ muốn nhớ lại ba và anh trai mình, nhưng đầu bỗng bắt đầu đau.
Doug đặt tay lên huyệt thái dương của Nhan Tịch, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, “Đừng sợ, sẽ hết nhanh thôi, thả lỏng đi em.” Nhan Tịch dần thả lỏng, rồi hỏi, “Doug, em bị bệnh gì vậy, phải ở chỗ này bao lâu?” “Em sẽ nhanh được xuất viện thôi. Bệnh của em đang ở trong giai đoạn chữa trị quan trọng, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” Doug trả lời, nhưng không nói là bệnh gì. Nhan Tịch à một tiếng, rồi chớp mắt mấy cái, “Doug, em mệt quá, em muốn ngủ.” Lúc Doug cúi đầu nhìn thì Nhan Tịch đã nhắm mắt ngủ. Cô lại tiếp tục mê man, miệng anh đắng chát. Thời gian cô tỉnh lại vẫn rất ngắn, nhưng so với cả ngày mê man thì rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng bệnh của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật đọc sách cho cô nghe. Người trên giường nhắm chặt mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh, nhưng anh không quan tâm, vẫn tiếp tục đọc. Thẩm Thanh Lan chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, mọi thứ trong mơ rất lộn xộn. Cô không nhớ được cảnh tượng trong mơ, chỉ muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được. Cô có thể nghe rõ tiếng của Phó Hoành Dật, cô muốn đáp lại nhưng không thể mở miệng nổi.
Cô có thể cảm nhận được tay mình đang được nắm lấy. Giọng nói của Phó Hoành Dật vang lên bên tai cô, rất nhẹ, rất dịu dàng, như gió xuân. Cô có thể cảm nhận được sự hoang mang, bất lực và cả sự lo lắng trong lòng anh. Người đàn ông này đang lo cho cô.
Dường như cô còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hình như là giọng An An. Cô cố gắng muốn mở mắt. “Hoành Dật, cháu nghỉ ngơi một chút đi. Để cô thay cháu.” Phó Tĩnh Đình đau lòng nói. Phó Hoành Dật lắc đầu, khàn giọng nói, “Cô à, Thanh Lan ở đây có cháu chăm sóc là được rồi, trong nhà đành nhờ cô.” Anh biết Phó lão gia ngã bệnh, vốn nên trở về thăm, nhưng anh hoàn toàn không dám rời khỏi Thẩm Thanh Lan, đành không chăm lo được cho người nhà.
Phó Tĩnh Đình thở dài, “Cháu không cần lo lắng chuyện ở nhà. Ông nội bảo cháu cứ chăm sóc cho Thanh Lan và bản thân là được rồi. Nhưng Hoành Dật à, bệnh tình của Thanh Lan nhất thời chưa thể khỏi ngay được, nếu cháu cứ không ăn không uống thì sao chịu nổi. Nghe lời cô, trước tiên cứ đi ăn uống nghỉ ngơi đã. Cô cam đoan sẽ không rời Thanh Lan một bước nào cả.”
“Cô, cô đem cơm đến đây đi, cháu sẽ ăn.” Phó Tĩnh Đình nghe vậy thì vội vàng mở hộp giữ nhiệt. Phó Hoành Dật cầm đũa gắp thức ăn vào miệng, thậm chí ngay cả nhai cũng không nhai mà đã nuốt xuống. Phó Tĩnh Đình nhìn thấy mà sống mũi cay cay, quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Bà chỉ vừa cùng Cố Bác Văn ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian mà khi quay về gia đình đã xảy ra biến cố đến nghiêng trời lệch đất. Phó lão gia bị bệnh, Thẩm Thanh Lan cũng bệnh nặng, sống chết khó nói.
Hiện giờ, Phó Tĩnh Đình đang ở nhà họ Phó, chuyên tâm chăm sóc ông cụ. Hôm nay bà qua đây đưa cơm cho Phó Hoành Dật, nhìn thấy anh thế này, dĩ nhiên rất đau lòng.
“Cô à, ông nội đành làm phiền cô.” Phó Hoành Dật cơm nước xong thì đưa hộp giữ nhiệt cho Phó Tĩnh Đình rồi nói.
Phó Tĩnh Đình thở dài, “Được, nhưng Hoành Dật à, bệnh của Thanh Lan không biết lúc nào mới khỏi, cháu coi như là vì con bé đi, phải giữ gìn sức khỏe. Nếu cháu ngã xuống thì lấy ai chăm sóc nó đây.”
Phó Tĩnh Đình biết Phó Hoành Dật quan tâm Thẩm Thanh Lan, chỉ có thể lấy cô ra để nói, như vậy anh mới có thể nghe lọt tai.
Phó Hoành Dật gật đầu, không quay lại mà chỉ nói, “Cô đi cẩn thận.” Phó Tĩnh Đình lại nhìn Thẩm Thanh Lan lần nữa, ánh mắt phức tạp. Vợ chồng trẻ tình cảm mặn nồng, đây vốn nên là chuyện vui, nhưng hiện giờ bà không vui nổi, bởi hai người này tình cảm quá sâu, nếu một người có chuyện thì người còn lại rất có thể..
Năm đó Phó Hoành Dật gặp chuyện, Thẩm Thanh Lan còn không quan tâm bản thân đang mang thai mà kiên quyết xông vào nơi nguy hiểm để tìm anh. Bây giờ cô ngã bệnh, anh lại không ăn không uống chăm sóc cô.
Bà thật sự rất lo rằng, nếu như lần này Thẩm Thanh Lan không qua khỏi thì liệu có khi nào Phó Hoành Dật cũng suy sụp theo.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phó Hoành Dật lập tức trở nên dịu dàng, “Thanh Lan, em xem mọi người đều đang lo cho em kìa. Em có thể cảm nhận được đúng không, cho nên em nhất định phải kiên cường, vượt qua cửa ải này. Anh tin là em có thể làm được.”