Trong mắt người đàn ông vẫn luôn mang vẻ rét lạnh, “Tới xem cô chết chưa, bây giờ xem ra trừng phạt vẫn còn quá nhẹ.” Tô Tinh lạnh mặt, “Nhìn cũng nhìn rồi, mời ra ngoài.” “Tô Tinh, tôi là cấp trên của cô, thái độ của cô đối với tôi thế này ư?”
“Sắp không phải rồi, kỳ hạn mười lăm năm sắp đến.” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, lắc mình một cái, đi đến trước mặt Tô Tinh, nắm cằm cô, “Tô tinh, cô cứ muốn rời khỏi tôi như vậy sao?” Ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Tô Tinh nhìn anh ta, lạnh lùng đáp, “Đúng vậy.” Cơn giận trong lòng gã lập tức dâng lên, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, “Cô muốn rời khỏi tôi, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không?” Ánh mắt Tô Tinh phát lạnh,2“Anh đừng quên, giữa chúng ta chỉ có kỳ hạn mười lăm năm. Ngày đó sắp đến rồi, anh nhất định phải thả tôi.” Gã cười lạnh, “Tô Tinh, nếu như năm đó không có tội thì cô đã sớm trở thành bộ xương khô rồi. Bây giờ đôi cánh của cô cứng cáp rồi liền muốn rời khỏi tôi, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt nào như vậy.” “Đúng là anh đã cứu tôi, nhưng anh cũng đừng quên, tôi cũng vì anh mà vào sinh ra tử mười lăm năm. Những gì tôi nợ anh sớm đã trả xong rồi.” “Trả xong rồi? Tô Tinh, cô lấy cái gì để trả? Ngay cả mạng của cô cũng là của tôi.” Tô Tinh lạnh lùng nhìn người trước mặt người đã từng cứu mình, “Nếu như có thể, tôi thì anh chưa từng cứu7tối. Chỉ là một cái mạng thôi mà, anh muốn lấy thì lấy đi.” Gã im lặng nhìn Tô Tinh, trong hai mắt cô không hề có vẻ sợ hãi. Thật lâu sau, gã cũng thả cô ra, “Giết cô, làm sao tôi nỡ, lúc trước tôi bỏ hết công sức mới cứu sống được cô. Bây giờ cô muốn đi, đúng là không có lương tâm.”
“Anh nghĩ tôi sẽ có loại lương tâm loại đó sao?” Tô Tinh nhíu mày. Gã cười khẽ, “Cũng đúng, do đích thân tôi dạy dỗ, nếu cô vẫn còn tính người, thì cô đã không sống được đến bây giờ. Vậy cô hãy nói cho tôi biết, tại sao cô lại không hoàn thành nhiệm vụ lần này? Sau khi cô hủy bỏ nhiệm vụ đã đi đâu?”
Tô Tinh lạnh lùng đáp, “Không muốn làm thì bỏ đi, còn chuyện tôi1đã đi đâu, cần phải báo cho anh biết sao?”
Gã tức giận, nắm chặt cánh tay Tô Tinh, đụng vào vết thương, máu tươi nhuộm đỏ bằng gạc, vẻ mặt cô cứng đờ.
“Nói cho tôi biết, cô đã đi đâu?” Trong giọng nói không có một chút hơi ấm.
Tô Tinh cắn chặt răng, không muốn trả lời. Gã giơ tay khác nâng cằm cô lên, ép buộc cổ đối mặt với mình, “Nói cho tôi biết. Tô Tinh, cô cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy.” Tô Tinh quật cường nhìn gã, “Giết tôi à.”
Gã càng mạnh tay hơn, sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, “Cho dù anh có biết tôi, tôi cũng không nói cho anh biết.” Tô Tinh cười phá lên, dường như không cảm giác được đau đớn trên cánh tay. Ánh mắt gã rét lạnh giống như tảng bằng, “Cô nghĩ tôi7không dám sao?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Gã nhắm mắt rồi lại mở mắt nhìn Tô Tinh, đột nhiên thả tay cô ra, trên tay nhuốm đầy máu tươi. Gã nhìn thoáng qua tay mình, cười khẽ, sau đó đưa tay vào miệng, liếm sạch sẽ, ánh mắt vẫn nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, “Mùi vị không tệ” Dứt lời liền rời khỏi phòng.
Tô Tinh đóng cửa phòng lại, lấy bằng gạc đã thấm đầy máu liền thay bằng mới. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nhưng vẫn không ngủ được. Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ vào lồng ngực mình, nơi đó còn có một vết sẹo mờ nhạt, vị trí đó gần trái tim. Ánh mắt cô lạnh lẽo, có ai ngờ tới trời sinh trái tim của cô đã khác hẳn người thường, không nằm bên trái, mà lại nằm0bên phải. Tuy một dao năm đó không lấy được mạng của cô, nhưng lại khiến cô rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Sau khi Thẩm Thanh Lan đưa cô đi mai táng thì có người đào cô từ dưới đất lên. Cô không biết đối phương là ai, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trên hòn đảo này.
Hòn đảo này cũng giống như căn cứ ma quỷ, là trụ sở huấn luyện bí mật. Nhưng căn cứ ma quỷ huấn luyện sát thủ, còn nơi này thì huấn luyện đặc công, hoặc cũng có thể gọi là gián điệp. Cô ở đây ba năm, học hết đủ mọi kỹ năng, còn chịu giày vò hơn gấp trăm lần so với căn cứ ma quỷ, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên tại sao mình còn có thể sống sót qua những lần huấn luyện đó. Trên thế giới có rất ít người biết đến tổ chức này, đa phần đều là những chính khách có cấp bậc cao nhất trên thế giới mới biết đến bọn họ. Người đứng đầu của bọn họ, chính là gã đàn ông vừa rồi, sẽ nhận nhiệm vụ, sau đó thu tập tình báo mà những chính khách này yêu cầu. Và tất nhiên, cũng phải giải quyết một chút chuyện không thể để lộ trước ánh sáng của bọn họ. Những chính khách phần lớn đều cần tin tình báo về chính trị của kẻ thù, không thích hợp để nhân viên nội bộ trong quốc gia can dự vào. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của bọn họ. Từ lúc rời khỏi căn cứ ma quỷ thì Tần Mộc đã chết. Bây giờ cô là Tô Tinh, một thân phận hoàn toàn mới, thậm chí ngay cả gương mặt cũng hoàn toàn mới.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Tinh hiện vẻ châm chọc, Tần Mộc là con gái của nhà họ Nhan, bởi vì thù hận mà được sinh ra trên thế giới này, lại có được tình yêu thương của cha mình, nhưng lại bị người mẹ ruột của mình tự tay đẩy vào địa ngục. Tô Tinh là cô nhi, không có bất kỳ ràng buộc nào trên đời này, là đặc công xuất sắc nhất, đã vào sinh ra từ nhiều năm, đổi lấy những vết thương chồng chất trên người.
Tổ Tinh không biết mình tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì, ngoại trừ cô gái Thẩm Thanh Lan kia, thì không có ai quan tâm đến cô. Cha của cô sau khi biết cô bị bắt cóc có tìm kiếm một thời gian rồi bỏ cuộc, dù sao mất đi đứa con gái là cô thì ông ta vẫn còn một đứa con gái khác.
Còn người mẹ ruột thì vì thù hận mà đến nỗi muốn cô chết đi, nhưng hết lần này tới lần khác có lại vì cái gọi là máu mủ tình thâm còn sót lại một chút xíu đó mà làm rất nhiều việc vì bà ta.
Nhất định Tần Nghiên sẽ không ngờ tới, đứa con gái tưởng chừng đã chết đó lại sống sờ sờ đứng trước mặt bà ta, lại còn ở gần như vậy. Biết bao lần, cô muốn hỏi người phụ nữ đó, bà ta có từng coi cô là con gái mình, cho dù chỉ có một phút. Đáng tiếc cả đời này cô sẽ không biết được câu trả lời. Cô tận mắt chứng kiến người phụ nữ khiến cô vừa yêu vừa hận thấu xương chết trước mặt mình, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Cô là Tổ Tinh, là cô nhi, là đặc công, trong lòng chỉ có một chấp niệm ấm áp, đó là ánh nắng duy nhất của cô.