***
Bệnh viện.
Lúc Bùi Nhất Ninh đến nơi thì bà Giang đang định ra ngoài mua đồ ăn sáng, “Dì, dì định ra ngoài mua đồ ăn sáng sao? Cháu đã chuẩn bị xong rồi.” Cô cầm hộp giữ nhiệt trong tay, mặt bà Giang lập tức lạnh xuống, giọng nói có phần bất đắc dĩ, “Chẳng phải đã bảo cô đừng tới nữa rồi sao?”
“Dì à, hôm nay cháu chỉ đưa cơm cho hai người chứ không vào trong.” Cô đưa hộp giữ nhiệt cho bà Giang. Bà Giang không chịu nhận, “Cô cầm về đi, chúng tôi không cần, nếu có thật sự có tâm thì rời khỏi nơi này nhanh đi.” Bà hạ giọng, sợ ông Giang bên trong nghe được. “Dì à, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không2tốt bằng đồ mình tự nấu, cái này cháu vừa làm lúc sáng, đều là thức ăn tốt cho sức khỏe của chú. Dì yên tâm, cháu đã hỏi bác sĩ rồi mới làm, cho nên không có vấn đề gì đâu.” Bà Giang vẫn không chịu nhận như cũ, Bùi Nhất Ninh nhét hộp giữ nhiệt vào tay bà, “Dì, dì và chú nhớ ăn nha, cháu đi trước, giữa trưa cháu sẽ lại đến đưa cơm cho hai người.” Nói xong, chẳng đợi bà Giang phản ứng cô đã đi luôn.
Bà Giang ngơ ngác nhìn hộp giữ nhiệt trong tay, ngẩn người ra một lúc lâu trước cửa ra vào mới trở vào phòng bệnh, còn cái hộp giữ nhiệt kia thì bị bà đặt trên ghế ngồi ở ngoài cửa.7“Không phải bảo đi mua đồ ăn sáng sao? Sao nhanh vậy đã về rồi. Đồ ăn sáng đâu?” Ông Giang thấy bà Giang đi vào tay không thì lấy làm lạ hỏi han.
Bà cười, giải thích, “Tôi quên mang theo ví tiền.” Bà lấy ví tiền của mình bỏ lên bàn. Ông Giang thở dài, “Bà nói bà xem, cái này mà cũng quên” “Được rồi, ông đừng nói chuyện nữa, mau nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Bà Giang ra ngoài, hộp giữ nhiệt vẫn ở trên ghế, bà mở ra nhìn thoáng qua, ngăn trên là cháo, ngăn dưới là canh gà, vẫn còn bốc hơi nóng, rõ ràng là mới nấu sáng nay, bèn thẩm thở dài tiếc rẻ.
Bà cho cô y tá hộp giữ nhiệt đó1rồi ra ngoài mua đồ ăn cho ông Giang. Lúc Giang Thần Hi đến bệnh viện thì ông bà Giang đã ăn xong bữa sáng, bà Giang đang thu dọn đồ đạc, anh muốn chạy đến giúp nhưng bị bà đẩy ra, “Ở đây không cần con.” Ánh mắt Giang Thần Hi hơi tối xuống, “Ba, mẹ.”
Ông Giang lạnh lùng, không thèm nhìn anh. Bà Giang cũng im lặng, anh khó xử đứng đó, bà Giang định đi vứt rác thì anh đoạt lấy túi rác, “Mẹ, để con.” “Lão Giang, ông làm gì vậy, dù sao nó cũng là con trai mình mà.” Bà nói với ông.
Ông Giang hừ lạnh, “Con trai? Tôi không có đứa con trai hiếu thảo như thế. Tôi còn chưa nói bà đó, bà đã sớm biết7chuyện này, tại sao lại giấu tôi?” “Ông còn không biết tại sao tôi phải giấu giếm ông sao, chính là tôi lo lắng ông sẽ không chịu nổi đả kích như bây giờ. Kết quả thì sao, quả thật bị tôi đoán trúng.” “Chuyện này tôi kiên quyết không đồng ý, bà nói với Giang Thần Hi là nếu nó muốn làm đứa con bất hiếu từ bỏ ba mẹ, vậy thì cứ tiếp tục ở bên đứa con gái đó đi.” Ông Giang nghĩ tới đây thì lửa giận trong lòng lại bắt đầu bốc lên, bà Giang vội xoa dịu ông, “Ông đừng kích động, tôi và ông vội gì chứ, tôi sẽ nói chuyện này với nó, nhưng ông biết tính tình của Thần Hi rồi đó, bề ngoài0thì trông ôn hòa, dễ nói chuyện, nhưng thực chất bên trong giống ông như đúc, rất bướng. Nó đã quyết chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, ông càng ép buộc nó thì nó càng làm ngược lại, chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, ông định thật sự cắt đứt quan hệ với nó sao?”
“Bà nghĩ tôi đùa với bà à, nếu thật sự nó dám ở bến Bùi Nhất Ninh, thì tôi sẽ đăng báo cắt đứt quan hệ với nó, tôi nói được làm được, coi như tôi uổng công nuôi đứa con trai này.”
“Lão Giang, nó không chỉ là con của một mình ông, ông bỏ được, nhưng tôi thì không nỡ, nếu ông dám cắt đứt quan hệ với con, tôi sẽ ly hôn với ông.” Bà Giang nổi nóng, tính khí như pháo ống của chồng khiến bà rất phiền não. Ông Giang thấy vợ nổi nóng cũng không dám nói chuyện ương ngạnh vậy nữa, ông luôn tôn trọng vợ, bèn dịu giọng, “Vậy bà nói bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con trai mình cưới cô ta?” “Chuyện đó dĩ nhiên không được, tôi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, dù Bùi Nhất Ninh đã ly hôn thì tôi cũng không đồng ý.” Tuy rằng cái tiếng phụ nữ đã ly hôn không hẳn dễ nghe, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chuyện chưa kết hôn mà đã có con. “Nhưng mà lão Giang này.” Bà Giang chuyển đề tài, “Với tính tình của Thần Hi, nếu chúng ta cứ không đồng ý thì đoán chừng nó thật sự định sẽ sống cô độc suốt đời đấy, ông nhẫn tâm nhìn con trai sống cô độc suốt quãng đời còn lại, ngay cả một người bạn cũng không có sao?” Tối qua bà Giang đã suy nghĩ cả đêm, không ngừng nghĩ về Giang Thần Hi. Nếu bỏ qua chuyện chưa kết hôn mà đã có con thì Bùi Nhất Ninh hoàn toàn là một nàng dâu tốt. Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác chỉ vì điều này mà khiển bà làm thế nào cũng không chấp nhận được. Nhưng nếu bảo trơ mắt nhìn con trai sống cô độc suốt quãng đời còn lại thì bà lại không làm được. Cho nên, sau khi suy nghĩ liên tục, bà bèn quyết định cho Bùi Nhất Ninh một cơ hội.
Ông Giang trừng mắt, “Bà nói vậy là sao?” “Ông đừng vội, nghe tôi nói trước đã, ý tôi là trước tiên chúng ta hãy cho Bùi Nhất Ninh một cơ hội, cho hai đứa nó ở bên nhau, nhưng đặt ra quy định là không được kết hôn trong vòng hai năm. Vợ chồng chúng ta hồi trẻ cũng gặp khó khăn trắc trở, huống chi bọn nó chỉ mới là người yêu, vì bây giờ chúng ta phản đối nên tình cảm của bọn nó càng sâu đậm hơn, vậy nếu chúng ta không phản đối nữa thì sao? Chuyện cơm áo gạo tiền trong cuộc sống sẽ dần làm tình cảm hao mòn, ông còn nhớ sau khi chúng ta cưới nhau nửa năm đã suýt ly hôn không.”
Đương nhiên ông Giang nhớ rất rõ chuyện này, ông và bà yêu nhau mới kết hôn, tình cảm vô cùng tốt, nhưng sống bên nhau lâu dài cũng khó tránh khỏi xung đột. Sau nửa năm cưới nhau, bọn họ đã cãi vã vì một chuyện nhỏ, nguyên nhân chẳng qua chỉ vì ông thay quần áo mà không để vào rổ giặt, lần đó không phải lần đầu bọn họ cãi nhau, nhưng lại là lần dữ dội nhất, đến nỗi mà hai người đã kéo nhau đến trước cổng cục Dân chính, cuối cùng ông Giang cúi đầu xin lỗi bà nên hai người mới không đi vào đó. Bà Giang từ từ phân tích cho ông Giang nghe, ông dần bình tĩnh lại, “Vậy nếu tình cảm của bọn nó cứ tốt như vậy thì sao? Bây giờ Thần Hi đã ba mươi rồi, hai năm nữa là ba mươi hai, lúc tôi ba mươi hai tuổi thì Thần Hi đã biết phụ giúp việc nhà rồi đấy.”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, đàn ông kết hôn muộn là chuyện bình thường.” Bà Giang thuận miệng nói, hoàn toàn không nghĩ tới việc Bùi Nhất Ninh là phụ nữ, mà cô còn bằng tuổi Giang Thần Hi.
“Vậy bà có nghĩ đến nếu hai năm sau tình cảm của bọn nó không phai nhạt, vẫn muốn kết hôn thì bà phải làm sao? Đồng ý hay phản đối?” Ông Giang hỏi bà, cứ cảm thấy cách này không thỏa đáng.
Bà Giang thở dài, “Nếu lúc đó tình cảm của bọn nó vẫn tốt, vậy thì tôi sẽ chấp nhận. Hơn nữa thời gian hai năm cũng đủ để nhìn ra nhân phẩm của một người.”
“Tôi không đồng ý cách này của bà, cách này dù đối với Thần Hi hay đối với Bùi Nhất Ninh cũng không công bằng. Tuy tôi không thích Bùi Nhất Ninh, nhưng chúng ta làm người phải phục hậu, làm thế là làm lỡ thanh xuân con gái người ta.”
“Vậy ông bảo bây giờ phải làm sao? Ông nói tôi biết cách tốt nhất xem.” Bà Giang trầm mặt. Ông Giang im lặng, thật sự ông cũng không có cách nào. “Ông nhìn đi, ông cũng không có cách đúng không? Thật sự không thể vì chuyện này mà từ con được. Hơn nữa ông đừng quên nhà họ Bùi là gia đình thể nào, nhà bọn họ không thiếu tiền, Thần Hi cũng có năng lực, dù không dựa dẫm vào chúng ta thì nó cũng có thể sống thoải mái, chúng ta kiên quyết phản đối sẽ chỉ đẩy con trai đến nhà họ Bùi thôi, chẳng lẽ chúng ta thật sự nuôi con trai thay nhà họ Bùi sao? Vả lại, chúng ta dày công dạy dỗ con trai cẩn thận, nếu ông cắt đứt quan hệ với nó, vậy thì thanh danh của con trai hoàn toàn bị hủy hoại trong tay ông rồi, ông nhẫn tâm ư?” Mỗi một câu của bà Giang đều đâm vào tim ông Giang, khiến sắc mặt ông Giang nhất thời trở nên rất khó coi. Tối qua bà Giang mới nghĩ thông suốt, cả đêm qua bà gần như không ngủ, cứ nghĩ đến chuyện này.
Bà thừa nhận nghĩ vậy là quá ích kỷ với Bùi Nhất Ninh, nhưng bà là mẹ của Giang Thần Hi, chứ không phải mẹ của Bùi Nhất Ninh.
Thấy chồng nãy giờ không nói gì, bà lại nói tiếp, “Hay là vậy đi, chúng ta gọi Bùi Nhất Ninh tới để hỏi ý con bé, nếu nó đồng ý thì ông cũng hết nói được rồi đúng không?”
Cuối cùng ông Giang cũng bị bà Giang thuyết phục.