Ánh mắt An An sáng lên, gật đầu liên tục, sau đó nhỏ giọng nói: “Ba, con có thể ăn bánh sinh nhật không? Con chỉ ăn một chút thôi.” Phó Hoành Dật bật cười, anh và Thẩm Thanh Lan đều không phải là kẻ tham ăn, vậy mà nhóc con này lại tham ăn, chẳng biết là giống ai nữa. Dì Triệu vừa mới bắt đầu nấu bữa sáng, thấy An An thì rất ngạc nhiên, “Ồ, sao hôm nay An An dậy sớm vậy?” Ngày bình thường, không đến tám giờ An An sẽ không dây, bây giờ mới có hơn sáu giờ.
“Bà ơi, hôm nay là sinh nhật của mẹ, cháu muốn cùng ba chuẩn bị quà sinh nhật cho2mẹ.” An An nói. Dì Triệu cười hiền từ, “An An của chúng ta thật ngoan, đã biết chuẩn bị quà cho mẹ rồi cơ đấy, cháu đã suy nghĩ tặng quà gì cho mẹ chưa?” An An đảo mắt, “Cháu không nói cho bà biết, nếu không bà nói với mẹ thì làm sao bây giờ? Ba nói không thể để cho mẹ biết, cho mẹ một... một...” An An đột nhiên ấp úng, quên mất hai chữ “bất ngờ” nói như thế nào.
Dì Triệu dở khóc dở cười, “Được được được, vậy chờ cháu làm xong rồi nói cho bà biết, được không?” An An gật đầu, nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Ba.”
Phó Hoành Dật đã bắt đầu chuẩn bị8nguyên liệu, An An thấy thế cũng muốn giúp, vóc dáng quá thấp so với cha và cái bàn, ngay cả nguyên liệu trên bàn cũng không nhìn thấy. Phó Hoành Dật đặt một cái ghế nhỏ cho cậu đứng lên, còn anh thì đứng bên cạnh con, để tránh con bị ngã không kịp đỡ.
An An rửa sạch tay, Phó Hoành Dật đem cho cậu một cái chậu nhỏ, bên trong là trứng gà, “Khuấy trứng gà thế này này.” Phó Hoành Dật làm mẫu. An An làm theo, nhưng dù sao cậu vẫn còn nhỏ nên khuấy không đều, mà Phó Hoành Dật cũng không trông chờ con làm được, anh chỉ muốn cho con cùng tham gia, để con trai2biết mình đã cùng ba làm quà tặng mẹ. Phó Hoành Dật nhanh chóng chuẩn bị những nguyên liệu khác. Trước kia anh từng làm bánh kem, tuy đã lâu rồi nhưng vẫn còn nhớ rõ những bước cơ bản, ở nhà đều có sẵn nguyên liệu, cho nên làm cũng không phiền phức.
Nửa tiếng sau, trong phòng bếp truyền đến hương thơm ngọt ngào của cốt bánh bông lan. An An chun chun cái mũi nhỏ, “Ba ơi, thơm quá.” Cậu nhóc nhìn cốt bánh bông lan trước mắt, hai mắt phát sáng, nhưng không dám sờ thử.
“Đừng lại gần quá, sẽ phỏng đấy.” Phó Hoành Dật dặn dò một câu, bắt đầu chuẩn bị kem bơ.
Hai mắt An An nhìn chằm2chằm không rời cốt bánh bông lan. Phó Hoành Dật thấy con trai nhìn đến nỗi sắp chảy nước miếng thì không khỏi cảm thấy buồn cười, anh bèn đưa cho con một miếng cốt bánh bông lan nhỏ, cái này do anh thuận tay bỏ thêm vào lúc nướng. “Có thể ăn không, ba?” An An không cắn ngay mà nhìn về phía Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ăn đi.” Cái này vốn chuẩn bị cho cậu nhóc, vừa rồi không cho con ngay là vì bánh còn nóng.
An An mặt mày rạng rỡ cắn một miếng. Phó Hoành Dật ôm An An cùng nhau bắt hoa trang trí bánh.
“Đẹp quá!” An An nhìn cái bánh kem đã làm xong,6nói.
“Chúng ta giấu kỹ bánh kem, buổi tối cho mẹ một bất ngờ.” Phó Hoành Dật nói. An An gật cái đầu nhỏ, “Vâng.” Làm xong bánh kem, thời gian không còn nhiều lắm, Thẩm Thanh Lan cũng sắp thức dậy. Phó Hoành Dật lại làm một bát mì trường thọ, vừa định bảo An An đi gọi cô thì cô đã từ trên tầng đi xuống.
Tầm mắt của cô dừng lại trên mặt An An, sau đó nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Sáng sớm hai cha con làm gì đấy? An An lấm lem giống như mèo hoa vậy.”
Thì ra lúc nãy làm mi, An An đã nghịch ngợm nên trên mặt dính không ít bột mì, Phó Hoành Dật chuyên tâm nấu nướng nên quên rửa mặt cho con.
An An mặc kệ trên mặt có sạch sẽ hay không, thấy Thẩm Thanh Lan liền chạy tới kéo tay cô, “Mẹ, con và ba chuẩn bị quà cho mẹ.”
Thẩm Thanh Lan theo An An đi tới bàn ăn, nhìn thấy một tô mì, mặt trên có vài cọng rau xanh, một quả trứng chần nước sôi và một quả trứng rán vàng rộm. “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” An An nghiêm túc nói. Trong lòng Thẩm Thanh Lan bỗng thấy ấm áp, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, “Cảm ơn bảo bối, mẹ rất thích.” Phó Hoành Dật đứng ở một bên, nói một câu đầy ẩn ý: “Vợ, còn anh nữa.” Mì là anh nấu, nhưng lại bị thằng nhóc thối này nhận hết công.
Thẩm Thanh Lan bật cười, đứng dậy ôm Phó Hoành Dật, “Cảm ơn chồng.” Phó Hoành Dật hôn lên mặt Thẩm Thanh Lan một cái, “Em ăn mì trước đi, anh dẫn An An đi rửa mặt.”
“Mẹ, ngon không ạ?” An An nhìn Thẩm Thanh Lan ăn mì, Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Con có muốn ăn không?”
“Muốn.”
Thẩm Thanh Lan cho An An ăn một miếng, mắt An An sáng lên, “Ba nấu mì thật ngon.” Thẩm Thanh Lan cười, đương nhiên rồi, tay nghề của ba của con giỏi hơn mẹ nhiều.
Phó Hoành Dật nhìn mẹ con hai người mẹ một đũa con một đũa ăn hết tô mì lớn, ánh mắt dịu dàng, cuộc sống như vậy mới là điều anh muốn nhất.
Ăn sáng xong, không biết Phó Hoành Dật lấy từ đâu ra một bó hoa tươi đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Vợ, sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Thanh Lan cầm hoa cúi đầu ngửi, “Anh mua khi nào vậy?”
Phó Hoành Dật cười không nói, anh thức dậy lúc năm giờ sáng để đi ra ngoài mua hoa, sau đó về gọi An An dậy làm bánh kem.
An An ngửa đầu nhìn bó hoa trong tay Thẩm Thanh Lan, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ, “Mẹ, con muốn đi nhà bà ngoại.” “Được, lát nữa mẹ dẫn con đi.” Thẩm Thanh Lan nói, sau đó tìm một cái bình cắm hoa vào.
Vừa nhà họ Thẩm liền thấy Thẩm Quân Dục đang chuẩn bị ra ngoài, “Anh”
“Lan Lan, em tới thật đúng lúc, anh đang định sang tìm em.” Thẩm Quân Dục nói, sau đó lấy một chiếc chìa khóa xe từ trong túi áo ra, “Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Anh lại tặng xe cho em?” Sinh nhật mấy năm qua của cô, Thẩm Quân Dục không tặng xe thì tặng nhà, chẳng mới lạ chút nào. Thẩm Quân Dục xấu hổ, “Đây là kiểu dáng mới nhất của năm, tính năng tốt, em chạy thử xem.”
Thẩm Thanh Lan thật sự hết nói nổi, “Anh, gara nhà em đã đầy xe” Mấy năm qua Phó Hoành Dật cũng không mua xe, trong gara đều là xe của cô và tất cả đều do Thẩm Quân Dục tặng. “Vậy anh sẽ xây thêm một cái gara cho em.” Thẩm Quân Dục vung tay lên, vô cùng hào phóng nói, Thẩm Thanh Lan cạn lời. “Em đã nói Thanh Lan sẽ không thích món quà này của anh rồi.” Ôn Hề Dao vừa cười vừa nói, giọng điệu trêu chọc. Cô đi tới kéo tay Thẩm Thanh Lan, “Đừng để ý tới anh em, thật ra anh ấy có chuẩn bị quà khác cho em đấy.”
Thẩm Quân Dục sờ mũi, nhìn thoáng qua chìa khóa xe... Haiz, em gái người ta thích nhà thích xe, còn em gái anh lại không có sở thích đặc biệt gì, anh muốn tặng cũng không biết tặng gì. Thẩm Thanh Lan theo Ôn Hề Dao đi vào nhà, mới vừa đi mấy bước thì dừng lại, không biết An An đã chạy đi đâu rồi.
“Không có chuyện gì đâu, dù gì cũng ở nhà mình, không chạy xa được.” Ôn Hề Dao nói. Thẩm Thanh Lan nghĩ cũng đúng, kết quả mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy An An cầm mấy bông hoa dành dành chạy vào, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Thanh Lan thấy mấy đóa hoa dành dành liền hiểu, thì ra vừa rồi nhóc con này chạy đi hái hoa, nhất định là cậu nhớ rõ chuyện Phó Hoành Dật tặng hoa cho cô lúc sáng, có lẽ khi đó con trai cô đã nghĩ đến chuyện tới nhà ngoại hái hoa rồi, vậy thì hoa này... Ôn Hề Dao bật cười, “An An, cháu hái hoa mà ông cố thích nhất, ông cố sẽ tức giận.” Đây là hoa do Thẩm lão phu nhân trồng lúc còn sống, Thẩm lão gia coi như bảo bối, ngày thường chăm bón, tỉa tót, tưới nước, tất cả đều do ông tự tay làm.
An An tỏ ra khó hiểu, “Không thể hái ạ?”
“Không thể hái!” Thẩm Thanh Lan nói chắc nịch, “An An, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, không thể tùy tiện hái hoa mọc trên cây.” An An cúi đầu, “Nhưng con muốn tặng quà cho mẹ, ba cũng hái hoa mà.” Lại còn hái nhiều hoa như vậy, mà mẹ vẫn vui vẻ.
Thẩm Thanh Lan ôm An An ngồi trên đùi, kiên nhẫn giải thích: “Hoa do ba bỏ tiền ra mua, không phải hái.”
An An có khái niệm về tiền, nhưng lại không có khái niệm về bao nhiêu tiền, “Mua là được ạ?” “Đúng vậy, mua là được. Con không thể tự ý hái hoa, biết chưa? Bởi vì hoa sẽ đau.”
An An cái hiểu cái không, nhưng lại nhớ kỹ một việc là mẹ thích hoa mua. Lúc Thẩm lão gia đi xuống, An An chủ động chạy đi nhận lỗi, Thẩm lão gia cũng không trách An An, “Không sao cả, chỉ là mấy đóa hoa, An An thích thì cứ hái.” An An ngửa đầu, gương mặt chăm chú nhìn ông, “Mẹ nói không thể hái hoa, hoa sẽ đau.” Thẩm lão gia dở khóc dở cười, “Được, vậy thì không hái.” Sau khi trở về, Thẩm Thanh Lan kể lại chuyện này cho Phó Hoành Dật nghe, anh xoa đầu con trai, “Thật là con trai ngốc.” An An ôm đầu trùng ba mình, “An An không ngốc.” Cái miệng nhỏ nhắn trề lên, hiển nhiên là không vui khi ba nói mình ngốc. Phó Hoành Dật nhìn con trai, “Con không ngốc thì ai ngốc?” “An An không ngốc.” Cậu nhóc nhấn mạnh, vốn từ của cậu không phong phú, tất nhiên là nói không lại Phố Hoành Dật, đành phải mở to mắt trừng anh, trừng đến nóng mắt mà anh vẫn không tỏ vẻ gì. An An nhích người, xoay
mông về phía ba, tự mình giận dỗi. Thẩm Thanh Lan nhìn mà thấy buồn cười, trước đây anh rất chiều chuộng An An nhưng không biết từ khi nào mà lại có sở thích kỳ quặc như vậy, hay ức hiếp An An.
“Hoành Dật, lỡ cấp dưới của anh thấy anh ức hiếp con trai mình, mặt mũi của anh ở đâu?” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan cau cá, Phó Hoành bật cười khẽ, “Anh đang giáo dục con mà.”
Thẩm Thanh Lan cười ha ha, xoay người bước đi, người đàn ông này lúc nào cũng có thể viện đủ mọi lý do mà, cô cũng lười cãi nhau với anh.
Phó Hoành Dật sờ mũi, nhìn thoáng qua con trai đang tức giận và vợ đang không để ý đến anh, sau giây lát, anh liền quyết định xoay người đuổi theo VỢ.