Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mật Ngọt Hôn Nhân


Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan luôn hờ hững, gần như không có cảm xúc xao động. Đối với cô, tuy Thẩm Quân Trạch là em họ cô, nhưng tình cảm giữa họ chưa thật sự tốt đến thế. Sở dĩ hôm nay cô đến đây cũng là vì lúc nhận điện thoại của Thẩm Quân Trạch, thấy tâm trạng của cậu ta là lạ.2Thật ra Thẩm Quân Trạch thật sự không cần sự an ủi của Thẩm Thanh Lan, chỉ đơn thuần muốn tìm người để dốc bầu tâm sự mà thôi: “Chị, em với mẹ đã không thể ngồi xuống để bình tĩnh nói chuyện được nữa rồi. Giờ em không bình tĩnh, bà ấy cũng không lý trí, nói không thông nổi.” “Vậy thì bình8tĩnh một thời gian, sau đó hẵng nói chuyện đàng hoàng. Thực ra việc làm đó của mẹ em cũng không phải là không hiểu được. Chẳng qua bà ấy muốn đảm bảo cuộc sống sau này của em thôi. Nếu em muốn bà thật sự yên tâm về em, cắt đứt quan hệ với Lư Tiến Tài, thì em phải làm cho bà2ấy tin tưởng rằng em có khả năng, không cần dựa vào bất cứ ai cũng có thể cho bà có cuộc sống tốt đẹp, để bà có thể hoàn toàn dựa vào em.” Bản thân tự đứng lên mới là quan trọng nhất, bằng không thì nói gì cũng chỉ thừa thãi.

Thẩm Quân Trạch gật đầu: “Chị, em biết rồi, em sẽ cố2gắng! Em sẽ chứng minh với mẹ em rằng em cũng sẽ lấy lại mọi thứ vốn thuộc về em.” Vẻ mặt cậu ta kiên định. So với lúc mới xảy ra chuyện, hiện giờ Thẩm Quân Trạch đã bớt đi vẻ hận đời, trở nên chín chắn, già dặn hơn. Thảo nào Thẩm Quân Dục không muốn để cậu ta đi. Suy cho6cùng thì cậu ta cũng là máu mủ của Thẩm Nhượng, dày công bồi dưỡng thì cũng chưa đến nỗi thật sự vô dụng. Sau khi trò chuyện với Thẩm Thanh Lan, tâm trạng của Thẩm Quân Trạch cũng tốt hơn nhiều, lúc này mới để ý đến trước mặt Thẩm Thanh Lan lại là một cốc nước lọc, bèn ngượng ngùng nói: “Chị, sao chị không gọi cà phê, em gọi cho chị một tách nhé!” “Không cần, uống cà phê thì tôi chị dễ mất ngủ.” Thẩm Thanh Lan từ chối, không nói hiện giờ cô đang mang thai. Chuyện này vẫn đợi sau khi chắc chắn hãy nói thì tốt hơn. Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Lan tính thủ thời gian, gần mười ngày nữa thì có thể sớm đi kiểm tra rồi.

Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thư thái. Thẩm Quân Trạch nhìn Thẩm Thanh Lan, nhẹ giọng hỏi: “Chị, trước kia có phải em làm người ta ghét lắm không?” “Quả thực khiến người ta rất khó chịu!” Thẩm Thanh Lan cũng không khách sáo mà thừa nhận luôn.

Thẩm Quân Trạch khẽ cười, không cảm thấy xấu hổ chút nào. Ý thức chủ quan của con người ta là một thứ tồn tại rất kỳ diệu. Dù đã từng có lúc rất ghét, dù chỉ là một câu nói rất bình thường cũng có thể khiến cậu ta liên tưởng đến hàng loạt ý nghĩa u tối, nhưng bây giờ nhìn nhận rõ rồi, thì câu nào của cô cũng là vì muốn tốt cho cậu ta. “Chị, em muốn xin lỗi chị lần nữa về chuyện trước đây.” “Em đã xin lỗi rồi. Về sau đừng nói những lời thế này nữa, đã qua rồi thì cho qua luôn đi!” Thẩm Quân Trạch đã xin lỗi không chỉ một lần về những chuyện trước đây. Thẩm Thanh Lan không thích nói đi nói lại một chuyện, vì như vậy khiến cô cảm thấy phiền phức.

“Chị, chị có nghĩ con người ta rất lạ không? Trước kia em luôn cảm thấy chị xem thường em, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Chị bảo có phải đầu óc em bị bệnh không?” Thẩm Quân Trạch tự giễu.

“Không, trước kia chị thật sự coi thường em.” Một cậu em trai quần là áo lượt tự cho mình là đúng, ỷ vào sự cưng chiều của cha mẹ nên vô phép vô tắc.


Thẩm Quân Trạch sững sờ, rồi lập tức cười khổ: “Cũng phải, trước kia đúng là em chẳng có điểm gì khiến mọi người coi trọng. Nhưng sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, em sẽ cho chị và anh Quân Dục thấy, sự giúp đỡ của anh chị dành cho em không phải uổng phí.”

“Đã có quyết tâm thì phải làm cho tốt. Những gì giúp được em, chị đã giúp rồi. Con đường sau này vẫn phải dựa vào bản thân em thôi.” Thẩm Quân Trạch gật đầu thật mạnh: “Chị, chị yên tâm đi!”

“Sau này nếu có thời gian thì về nhà thăm ông nhiều hơn, ăn cơm với ông, người già tuổi cao, thời gian cũng không còn mấy nữa.”

Sống mũi Thẩm Quân Trạch cay cay: “Vâng!”

Cổng vào Đại Viện quân khu.

Lư Nhã Cầm muốn vào nhưng bị ngăn lại không cho: “Tôi là thật sự là con dâu của nhà họ Thẩm, các người không tin thì có thể hỏi xem.”


Cảnh vệ không cho qua: “Không có giấy tờ chứng minh, không được vào. Hơn nữa, chỗ này của chúng tôi cũng không có đăng ký thân phận của bà.” Nếu thật sự là con dâu của nhà họ Thẩm thì sao ngay cả đăng ký thân phận cũng không có.

Bình thường, người sống trong Đại Viện đều là gia đình sĩ quan. Để tiện cho việc ra vào, mỗi người ở đây đều phải tiến hành đăng ký thân phận để tiện kiểm tra. Còn khách ở bên ngoài tới thăm thì cần phải trình giấy tờ chứng minh thân phận, nếu không có thì gọi điện nhờ người bên trong ra dẫn vào.

Cả ba điều kiện trên, Lư Nhã Cầm đều không đáp ứng được, đương nhiên cảnh vệ không thể cho bà ta vào. Dù sao trong này cũng là nơi ở của không ít sĩ quan cấp cao. Lư Nhã Cẩm không có cách thức liên lạc với bất cứ ai trong nhà họ Thẩm, thậm chí số điện thoại nhà chính cũng bị bà ta tức tối xóa mất lúc bị họ đuổi ra khỏi nhà. Hết cách, Lư Nhã Cầm đình chọn cách ngu xuẩn nhất: la hét ở trước cổng Đại Viện, thu hút sự chú ý của người đi bộ. Sự việc này nhanh chóng được cảnh vệ gọi điện báo cho nhà họ Thẩm. Để tránh cho Lư Nhã Cầm tiếp tục làm mất mặt, cuối cùng Thẩm lão gia vẫn đồng ý cho bà ta vào.

Lư Nhã Cầm đến nhà họ Thẩm để tính sổ. Gia đình họ khiến bà ta và con trai lục đục, ảnh hưởng quan hệ mẹ con, tất nhiên bà ta phải đến nói cho ra lẽ rồi. Trên đường đi, Lư Nhã Cẩm thậm chí còn đã nghĩ xong phải nói thế nào. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Thẩm lão gia, những lời này liền không nói ra nổi. Bà ta mất tự nhiên, ngồi xuống xô pha, hai tay xoắn gấu áo. Thẩm lão gia ngồi đối diện: “Nói đi, chuyện gì?” Lư Nhã Cầm ngập ngừng, bà ta rất sợ Thẩm lão gia, nhất là đôi mắt dường như nhìn thấu hết thảy của ông cụ luôn khiến bà ta vô cùng không thoải mái. “Có chuyện thì nói đi, đừng ấp a ấp úng nữa!” Thẩm lão gia mất kiên nhẫn với người như thế này nhất. “Ba, mọi người giúp đỡ Quân Trạch, con không có ý kiến. Con cũng rất cảm kích! Nhưng có những chuyện con buộc phải nói.” Lư Nhã Cầm dường như đã nghĩ thông suốt, lấy hết can đảm để nói: “Con và Quân Trạch là hai mẹ con, nó là đứa con mà còn mang thai mười tháng mới sinh ra.”

“Không ai bảo nó không phải là do cô sinh cả.” Sở Vân Dung ngồi bên cạnh Thẩm lão gia, nghe thấy thế thì cau mày. Giọng điệu của Lư Nhã Cầm khiến người ta nghe mà thấy rất khó chịu.

Lư Nhã Cầm nhìn Sở Vân Dung tao nhã ngồi đó, ánh mắt lóe lên vẻ ghen tị, Chỉ vì xuất thân của Sở Vân Dung tốt hơn bà ta, cho nên mới được nhà họ Thẩm thừa nhận. Người ngoài cũng chỉ biết nhà họ Thẩm có một cô con dâu tên là Sở Vân Dung, đâu biết tự Nhã Cầm là ai. Cho dù có người biết thì cũng chỉ nghĩ: “À, hóa ra bà ta chính là người phụ nữ không được lộ diện, không được nhà Thẩm thừa nhận.” Bà ta đã nếm trải ánh mắt như vậy hơn hai mươi năm trước. Sau này về nước, bà ta đã lột xác, nhưng kết quả vẫn không thoát khỏi thân phận ấy.


Bà ta từng làm “hầu rượu”, điều này không sai, nhưng bà ta không bán thân, bà ta sạch sẽ, nếu không thì ban đầu, Thẩm Nhượng cũng đã không ở bên bà ta.

Bây giờ thì sao, Thẩm Nhượng đã chết, Thẩm Quân Trạch là chỗ dựa duy nhất của bà ta, nhưng ngay cả điều này mà nhà họ Thẩm cũng không cho bà ta giữ lại, chia rẽ quan hệ của bà ta và con trai. Bọn họ muốn làm gì đây? Ép bà ta chết sao? Ép bà ta chết rồi thì rốt cuộc có lợi lộc gì cho nhà họ Thẩm? Trong mắt người ngoài, chẳng phải vẫn không ai biết đến sự tồn tại của bà ta sao? Tục ngữ có câu, “con giun xéo lắm cũng quằn”. Lư Nhã Cẩm cảm thấy bởi vì trước kia bà ta quá nhân nhượng nên mới khiến nhà họ Thẩm nghĩ rằng bà ta dễ bắt nạt. Hôm nay bà ta phải nói rõ lý lẽ với nhà họ Thẩm.

“Về lý, tối nên gọi chị một tiếng chị dâu. Nhưng tôi nghĩ hẳn là các người cũng không muốn tôi gọi như vậy. Chung quy thì nhà họ Thẩm các người quyền quý cao sang, xưa nay vẫn xem thường hàng nghèo hèn như tôi đây.” Vừa mở miệng, giọng điệu Lư Nhã Cầm đã rất dữ dằn, khiến Sở Vân Dung và Thẩm lão gia cùng cau mày.

“Hôm nay tôi đến đây cũng không phải vì chuyện riêng. Suy cho cùng A Nhượng đã mất, nên nói những điều đó cũng chẳng hay ho. Tối đến vì chuyện của Quân Trạch. Kể từ khi Quân Dục bảo Quân Trạch đến tập đoàn quân Lan làm việc, mấy năm nay, nó vẫn rất ít khi về nhà, hai mẹ con cũng tiếp xúc ngày càng ít. Tôi không biết đây là ý của nhà họ Thẩm các người hay là ý của nó. Nhưng từ nhỏ Quân Trạch đã là một đứa trẻ vô cùng hiếu thuận, nếu không có ai nói gì với nó, tôi nghĩ nó sẽ không đến mức như vậy.”

Ánh mắt Thẩm lão gia càng đanh sắc hơn, chỉ nhìn thôi mà Lư Nhã Cầm đã run rẩy: “Ý cô là chúng tôi chia rẽ quan hệ giữa mẹ con cô, không cho Quân Trạch về thăm cô? Lư Nhã Cẩm, dù thế nào đi nữa thì cô đừng quên, ban đầu tôi cũng đã nói, muốn nhà họ Thẩm giúp đỡ Quân Trạch thì điều kiện chính là cô rời xa nó, cắt đứt quan hệ với nó. Giờ chẳng qua Quân Trạch chỉ ít về nhà thăm cô mà cô đã hăm hở đến cửa hỏi tội sao? Cô nghĩ hiện giờ lông cánh Quân Trạch đã cứng cáp, không cần nhà họ Thẩm nữa phải không?”

Tất nhiên Lư Nhã Cầm không có ý này. Suy cho cùng, gia đình này vẫn là một cây đại thụ, nếu có thể thì bà ta vẫn muốn dựa vào. Chẳng qua bà ta muốn hỏi nhà họ Thẩm xem, rốt cuộc tại sao lại đối xử với bà ta như thế.


Nghĩ vậy, nhưng Lư Nhã Cầm cũng không nói ra. Sắc mặt Sở Văn Dũng trở nên rất khó coi, bà cảm thấy đã giúp sai người, “Chuyện này phải nói cho rõ. Lúc đầu chúng tôi giúp Quân Trạch là nể mặt chú hai, Quân Dục nhà chúng tôi để Quân Trạch đến tập đoàn quân Lan làm việc cũng là theo ý nguyện của chú ấy. Quan hệ của Quân Trạch với cô càng thêm xa cách là do cô, trong lòng cô càng biết rõ điều này mới phải chứ. Giờ cô đổ hết mọi chuyện lên đầu chúng tôi thì vô lý quá rồi!”

“Tôi vô lý? Hôm nay tôi đến để nói cho ra lẽ với các người đấy. Các người luôn miệng nói không chia rẽ quan hệ của Quân Trạch và tối, trước kia tạm thời không nói, chỉ nói hiện giờ. Các người để nó rời khỏi tập đoàn quân Lan, lập nghiệp riêng, đối đầu với cậu nó, chẳng phải chia rẽ thì là gì? Từ bé, cậu nó đã rất thương nó, giờ hai cậu cháu trở mặt như kẻ thù, chẳng lẽ đây không phải là lỗi của các người sao?” Càng nói, lửa giận của Lư Nhã Cẩm càng bốc cao. Nỗi sợ hãi Thảm lão gia ở trong lòng cũng biến mất sạch.

“Ha ha.” Sở Vân Dung cười lạnh, như thể nghe thấy câu nói đùa cực kỳ buồn cười: “Lúc cô nói lời này thì hãy hỏi lương tâm xem. Chuyện của Quân Trạch và cậu nó là thế nào, tự cô phải biết rõ hơn tôi chứ. Nếu không phải Lư Tiến Tài cướp công ty của chú hai, còn đuổi Quân Trạch ra khỏi công ty thì Quân Trạch có hận cậu nó không?” Giây phút này, Sở Vân Dung thật sự cảm thấy Lư Nhã Cẩm bị điên rồi, chẳng khác gì một con chó điên, bạ ai cũng cắn.

Vẻ mặt Là Nhã Cầm cứng ngắc, trong lòng rất muốn mắng chửi. Nhưng chưa đợi bà ta mở miệng, Thẩm lão gia đã lên tiếng trước, nói với Sở Vân Dung: “Vân Dung, gọi điện cho Quân Trạch, bảo nó bây giờ về nhà một chuyến.”

“Vâng, ba!” “Đợi đã, gọi nó đến làm gì? Các người lại muốn chia rẽ quan hệ giữa hai mẹ tôi đúng không? Sao các người lại có thể độc ác như vậy.” Sở Vân Dung lười để ý tới bà ta, lấy di động gọi điện cho Thẩm Quân Trạch. Kết quả vừa rút máy ra, bà đã bị Lư Nhã Cầm hất điện thoại xuống đất: “Ngoài cây thể bắt nạt người khác ra, nhà họ Thẩm các người còn biết làm gì hả?”

Ánh mắt Thẩm lão gia dữ tợn: “Lư Nhã Cầm, đây không phải chỗ để cô nổi điên. Nếu cổ còn tiếp tục thế này thì cút ra ngoài cho tôi!”

“Lại bảo tôi cút à! Được, tôi sẽ đi. Nhưng hôm nay nhà họ Thẩm các người phải nói rõ ràng cho tôi. Tôi chỉ có một đứa con trai này, nó là chỗ dựa nửa đời sau của tôi, không cho phép các người chia rẽ. Nếu các người còn tiếp tục chia rẽ, ra ngoài tôi sẽ nói với phóng viên và truyền thông rằng nhà họ Thẩm các người cậy quyền bắt nạt người khác, không thừa nhận tôi là con dâu thứ hai nhà họ Thẩm, không cho mẹ con tôi đoàn tụ.” Đây đúng là hành vi “trả đũa” điển hình. Đôi mắt Thẩm lão gia rét lạnh. Sắc mặt Sở Vân Dung hiện giờ có thể nói là đã cực kỳ khó coi. Dì Tống thấy vậy thì vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Quân Trạch.


Nhấn Mở Bình Luận