“Một cái vòng tay thôi mà, mất thì mất, sau này anh mua cho em cái khác là được rồi.” Thẩm Quân Dục cảm thấy vòng tay không quan trọng bằng sự an toàn của vợ. Hôm nay Ôn Hề Dao may mắn, chỉ bị trầy da. Nếu không may, vết thương trên đầu sâu hơn một chút và nếu không ai phát hiện, mất máu quá nhiều cũng có thể mất cả mạng. Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Dục chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Không giống nhau mà, đó là quà sinh nhật anh tặng em, sao có thể làm mất chứ?” “Vậy thì em có thể vì một cái vòng tay mà không để ý đến an toàn của mình2sao?” “Em không ngờ sẽ như thế, nếu em biết thì em sẽ không quay lại tìm vòng tay rồi.” Ôn Hề Dao cũng uất ức, lần này đúng là thiệt hại rồi. Thẩm Quân Dục bất đắc dĩ nói: “Tìm được vòng tay chưa?”
Ôn Hề Dao lắc đầu, Thẩm Quân Dục thở dài: “Được rồi, nếu em thật sự thích, lần sau anh mua cho em một cái đẹp hơn.”
Ôn Hề Dao ôm eo Thẩm Quân Dục: “Quân Dục, xin lỗi vì lần này khiến anh lo lắng rồi.” Thẩm Quân Dục véo nhẹ mặt cô: “Không phải lo lắng, mà là sắp phát điên. Anh đã bảo em mang theo điện thoại, điện thoại của em đâu?” “Điện thoại8ở đây này, nhưng hết pin rồi.” Nhắc tới vụ này, Ôn Hề Dao cũng muốn khóc, sao cổ có thể xui xẻo vậy chứ. “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo sạc dự phòng, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi.”
Biết Ôn Hề Dao mệt mỏi cả ngày, Thẩm Quân Dục không nỡ dạy dỗ cô nữa: “Được rồi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Đổng Tân Hòa biết Ôn Hề Dao đi công trường thị sát bị thương, vì vậy nên cho cô nghỉ phép một tuần. Ôn Hề Dao nhìn chân mình, tiếc nuối nói: “Ngày nghỉ tốt đẹp lại phải ở nhà dưỡng thương, haizz.” Cô cầm máy tính bảng, trên màn hình là kế hoạch nghỉ2phép của Thẩm Quân Dục: “Quân Dục, hay chúng mình đi du lịch đi, dù sao em chỉ bị trầy da, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Thẩm Quân Dục đang bôi thuốc lên chân Ôn Hề Dao, nghe cô nói thì tức giận nhìn cô, ấn nhẹ lên cổ chân sưng như bánh màn thầu của cô, cô đau hít vào một hơi: “Thẩm Quân Dục, anh mưu sát vợ!” “Giờ biết đau sao? Còn đòi đi ra ngoài chơi không?”
Ôn Hề Dao nhụt chí, nằm trên ghế sô pha: “Lẽ nào em phải ở nhà suốt bảy ngày à? Quá lãng phí, lâu lắm rồi chúng mình không đi du lịch rồi.” Cô kêu rên.
Thẩm Quân Dục ngẫm nghĩ rồi nói: “Chân2em ít nhất phải hai ngày mới hết sưng, bốn, năm ngày em mới có thể đi lại được, lúc đó không thể đi chơi xa, chồng em dẫn em đi chơi trong thủ đô, được không. Chắc em còn chưa chơi hết thủ đô nhỉ?”
“Hồi đại học, em có đi vài nơi, nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước.” Ôn Hề Dao cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này của Thẩm Quân Dục.
Quyết định xong, để tránh cho Ôn Hề Dao ở nhà một mình buồn chán, mấy ngày nay Thẩm Quân Dục luôn ở nhà làm việc, mỗi ngày thư ký Dự Bán đều đưa tài liệu đến nhà, hôm sau lại mang đi, có6việc gấp thì gọi điện thoại. “Quân Dục, anh cõng em đi.” Màn đêm buông xuống, Ôn Hề Dao nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nói. Thẩm Quân Dục ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn đi đâu?”
“Đi đâu cũng được.”
Thẩm Quân Dục ngồi xổm trước mặt Ôn Hề Dao, cô vui vẻ leo lên. Ôn Hề Dao không nặng, Thẩm Quân Dục cõng cô rất dễ dàng. Đi trên con đường nhỏ trong khu chung cư, cô nở nụ cười: “Em nhớ có lần công trường có chuyện, anh đến tìm em, cũng cõng em về nhà như thế này.” Đó là lần đầu tiên cô biết, thì ra vai của người đàn ông có thể rộng rãi ấm áp đến vậy. “Không phải em yêu anh từ lần đó chứ?” Thẩm Quân Dục mỉm cười, không ngờ câu này của anh lại nói trúng tâm tư của ôn Hề Dao. “Ai bảo lúc mới quen anh đáng ghét đến thế, em còn nghĩ tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông không có phong độ như anh chứ.”
“Cái gì gọi là anh không có phong độ? Em không nói hai lời nhào tới cướp mất nụ hôn đầu của anh, anh còn tức giận kìa.” Nhớ đến lúc hai người mới quen biết, Thẩm Quân Dục cũng cười, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật tréo ngoe. “Đó là nụ hôn đầu của anh thật à?” Ôn Hề Dao tò mò hỏi, tuy nói trước đấy Thẩm Quân Dục có bạn gái cũ cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu không có thì chắc chắn càng mừng, đúng không?
“Em nói xem?” Thẩm Quân Dục hỏi ngược lại. Tất nhiên Ôn Hề Dao sẽ không dễ dàng bỏ qua, đã nói đến đề tài này thì nhất định phải hỏi cho rõ: “Anh nói cho em biết đi.” Ôn Hề Dao nằm trên lưng Thẩm Quân Dục, bất giác cọ cọ. Cảm nhận được hai luồng mềm mại trên lưng, ánh mắt Thẩm Quân Dục hơi thay đổi, thờ ơ nói: “Đừng lộn xộn, nếu em còn cựa quậy nữa thì anh không dám đảm bảo có làm gì em không đấy.” Mặt Ôn Hề Dao đỏ lên, tức giận nên yêu lên vai anh một cái: “Suốt ngày anh nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó?” “Nghĩ về em.” Thẩm Quân Dục đáp không hề do dự, mặt Ôn Hề Dao càng đỏ, trong mắt đầy ý cười.
“Quân Dục, em nặng không? Hay chúng ta về nhà trước đi?” Vì Thẩm Quân Dục nói lảng sang chuyện khác, Ôn Hề Dao cũng quên mất mình muốn hỏi gì. “Không nặng, anh không mệt.” Thẩm Quân Dục vừa cười vừa nói, ngày thường anh đều tập thể dục, đoạn đường này không thấm vào đâu. Anh cũng Ôn Hề Dao chầm chậm đi trên con đường nhỏ. Bình thường hai người luôn bận rộn công việc, rất ít khi nhàn nhã như lúc này, “Quân Dục, chờ chúng ta có con, em sẽ từ chức, an tâm làm bà chủ gia đình, được không?” Ôn Hề Dao bỗng nhiên nói.
Thẩm Quân Dục hơi dừng bước, sau đó nói: “Thật ra em có thể tiếp tục làm việc, chúng ta có thể mời bảo mẫu cho con.” Anh biết Ôn Hề Dao là một người phụ nữ độc lập, anh tôn trọng công việc của cô. Lúc đầu khi kết hôn, hai người cũng đã nói rõ, anh sẽ không phản đối cô ra ngoài làm việc.
“Có phải anh không muốn nuôi em không?” Ôn Hề Dao giả vờ hung dữ nói. “Dĩ nhiên không phải, em muốn làm việc hay muốn làm bà chủ gia đình đều được. Đừng nói là một mình em, dù là mười em anh cũng nuôi được.” “Mơ đẹp nhỉ, anh còn muốn nuôi mười người đẹp cơ đấy?” Ôn Hề Dao cố ý xuyên tạc ý của Thẩm Quân Dục, Thẩm Quân Dục bật cười. “Quân Dục, anh yêu em từ lúc nào?” Ôn Hề Dao hỏi. Thẩm Quân Dục nghĩ một thoáng, lắc đầu: “Không nhớ rõ, trong lúc vô tình liền yêu.” Chuyện tình cảm thì ai biết được chứ, đến lúc anh phát hiện, người phụ nữ trên lưng đã chiếm một vị trí trong lòng anh rồi. “Em biết rồi, nhất định là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên” Ôn Hề Dao tự luyến. “Em thấy cái bộ dạng người đàn bà chanh chua lúc trước của em, có người đàn ông nào sẽ vừa gặp đã yêu em không?” Thẩm Quân Dục hờ hững hỏi ngược lại. Sắc mặt Ôn Hề Dao trầm xuống, ôm chặt cổ anh, giả vờ tức giận nói: “Được lắm, anh dám nói em là người đàn bà chanh chua!” “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã” Thẩm Quân Dục vội vã ổn định cơ thể của mình, để tránh khiến Ôn Hề Dao bị ngã. Hai vợ chồng đùa giỡn vui vẻ.
Phương Đồng bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Đồng Vận Thi vừa quan sát cô vừa nói: “Hình như cô không thấy tò mò với tôi?”
“Không có gì hay để tò mò. Cô Đồng, cô cứ nói thẳng đi tìm tôi có chuyện gì?” Vẻ mặt Phương Đông lạnh nhạt. Đồng Vận Thi lấy một tờ giấy từ trong túi ra đặt ở trước mặt Phương Đồng, Phương Đồng nhìn cô ta: “Đây là cái gì?” “Cô xem sẽ biết.”
Phương Đồng không muốn xem, nhưng sự hiểu kỹ thôi thúc cô cầm tờ giấy lên. Đến khi thấy rõ nội dung bên trong, ánh mắt của cô hơi thay đổi. Đồng Vận Thi thấy cô thay đổi nét mặt, trong lòng cô ta dâng lên đắc ý và vui vẻ khi trả được thù. Không phải Lý Bác Minh yêu vợ lắm sao? Cô ta muốn nhìn xem, lúc Phương Đông biết hết tất cả, hai người họ còn có thể ân ái như lúc ban đầu không. Nếu Phương Đồng biết chồng mình ngoại tình, lại còn có con với người khác, thì cô có còn sống với anh nữa không. Nếu vẫn chấp nhận được thì cô ta cũng bái phục.
“Chúc mừng cô Đồng, không biết khi nào cô kết hôn?” Phương Đồng để kết quả xét nghiệm mang thai xuống, trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt Đồng Vận Thi thay đổi, cắn môi: “Đứa bé này là của Bác Minh, hôm nay tôi tìm cô là vì muốn cô giúp tôi khuyên anh ấy cho phép tôi giữ lại đứa bé này.”
Vẻ bình tĩnh trên mặt Phương Đồng không giữ được nữa: “Cô Đồng, mời cô nói chuyện chú ý chừng mực. Sao đứa bé này có thể là của Bác Minh nhà tôi? Dù cô có muốn nói dối thì cũng không nên thêu dệt lời nói dối như vậy.”
“Cô cảm thấy tôi lừa cô? Cô nhìn thời gian đi, tôi mang thai hơn một tháng, chắc là cô còn nhớ, một buổi tối hơn tháng trước, Lý Bác Minh cả đêm không về, đến sáng hôm sau mới về nhà.” Nét mặt Phương Đông thay đổi, Đồng Vận Thi biết cô đã nhớ ra.
“Đêm hôm ấy anh ấy ở cùng tôi, sau đó tôi mang thai, anh ấy lo lắng cho sức khỏe của cô, vì cô là phụ nữ mang thai, cho nên anh ấy muốn tôi bỏ đứa bé này, nhưng tôi không muốn. Đây là con của tôi và anh ấy, dựa vào đâu phải bỏ để cho cô vui. Hôm nay tôi đến đây để nói cho cô biết, tôi sẽ giữ lại đứa bé này.”
Sắc mặt Phương Đông trắng bệch, bàn tay đặt trên bàn hơi run rẩy, cô im lặng nhìn vào mắt Đồng Vận Thi. Trong quá trình nói chuyện, ánh mắt của cô ta không hề né tránh. Nói cách khác, cô ta không nói dối. Nhưng cô không tin Lý Bác Minh sẽ phản bội cô, Lý Bác Minh không phải Đinh Minh Huy, nhất định sẽ không phản bội cô.
Nghĩ vậy, Phương Đồng dần dần tỉnh táo lại: “Lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin. Cô nói đứa bé này là của Bác Minh, chứng cứ đâu?”
“Tôi chính là chứng cứ tốt nhất. Tôi có thể nói cho cô biết tên khách sạn, cô đi điều tra xem có phải đêm đó tôi và Bác Minh có cùng nhau vào khách sạn đó không. Camera và danh sách khách thuê đều ghi lại, tôi tin nếu cô đi điều tra sẽ điều tra được. Khách sạn ấy không phải của tôi, tôi không thể làm giả để lừa cô.” Đồng Vận Thi đã lên kế hoạch chu đáo, cô ta chắc chắn Phương Đồng sẽ tin những lời này.