“Rầm”, một cú ném qua vai, Cố Dương lần nữa tiếp xúc thân mật với đất mẹ. “Rầm” lần thứ ba, lần thứ tư, đến lần thứ chín, Thẩm Thanh Lan đặt một chân lên ngực Cố Dương, cúi đầu nhìn cậu ta đang thở hổn hển: “Còn đánh nữa không?”
Cổ Dương đã không còn sức lực, cậu ta lắc đầu: “Chị dâu, em tiến bộ hơn lần trước rồi đấy.” Lần trước cậu ta bị ném có bảy lần đã không chịu nổi nữa, lần này tốt xấu gì cũng tăng thêm hai lần. Thẩm Thanh Lan đứng dậy, so với Cổ Dương nhếch nhác nằm trên đất, trên người cô khá sạch sẽ: “Sao cậu không nghĩ là tôi thụt lùi chứ?” “Làm sao có2thể, chị là chị dâu của em mà.” Cổ Dương nói, trong nhận thức của cậu, Thẩm Thanh Lan chính là người hoàn mỹ nhất. Thẩm Thanh Lan đành phải câm nín với sự sùng bái mù quáng của Cố Dương: “Cậu tiến bộ rất lớn về cận chiến, nhưng cần phải rèn luyện nhiều hơn, nhất là lực chân của cậu, phải tăng cường huấn luyện...” Thẩm Thanh Lan nghiệm mặt chỉ ra khuyết điểm của Cổ Dương, cậu ta ghi nhớ từng điều một. “Mẹ giỏi quá.” An An đứng bên nhìn một lúc lâu, cậu vỗ tay cổ vũ cho mẹ, sau đó nhìn thoáng Cổ Dương với ánh mắt ghét bỏ: “Chú không giỏi.” Cố Dương: “...” Không phải chú không giỏi, mà8là mẹ cháu quá giỏi có được không. Nếu chú có thể đánh thắng mẹ cháu, thì đó chính là kỳ tích.
***
Đến ngày thứ ba, vết thương ở chân của Ôn Hề Dao hết sưng hẳn, nhưng vẫn không thể tự do đi lại, Thẩm Quân Dục lo cô buồn bực nên lái xe chở cô đến trang viên của bạn để tĩnh dưỡng và giải sầu. “Môi trường ở đây rất tốt, anh mới mua à?” Ôn Hề Dao ngắm non xanh nước biếc xung quanh, nơi này cách xa thủ đô, rất yên tĩnh.
“Không phải, đây là trang viên nghỉ dưỡng của một người bạn, cậu ta mời anh đến xem lâu rồi, nhưng anh bận quá không có thời gian, đúng lúc lần này2có thời gian nên tới đây xem.” Ôn Hề Dao thật sự thích nơi này. Tuy thị trấn sinh thái mà Thẩm Quân Dục khai thác cũng rất được, nhưng mấy năm nay tập đoàn quân Lan tuyên truyền mạnh mẽ, nên có rất nhiều người đến du lịch, làm mất đi sự yên tĩnh lúc mới thành lập, đám Thẩm Thanh Lan cũng rất ít đến, gần nhất một năm nay cũng chưa đi lần nào.
“Quân Dục, lâu rồi em không thoải mái nghỉ ngơi thế này, em cảm thấy em không muốn đi làm nữa.” Ôn Hề Dao hít thở không khí tươi mới, cảm khái nói. “Nếu không muốn đi làm thì từ chức, chồng em nuôi em.” Tuy nói thì nói vậy nhưng2bây giờ Ôn Hề Dao sẽ không từ chức ngay, bởi vì còn chưa đến lúc: “Được, chờ sau khi em từ chức, anh nuôi em nhé. Đến khi đó, em muốn mua một trang viên ủ rượu nho, em muốn sáng lập một thương hiệu rượu nho của riêng mình. Anh thấy sao?”
“Phương bắc không thích hợp trồng nho. Nếu em thật sự muốn trồng thì nên trồng nho ở phía tây hoặc phía nam, lúc ấy em phải chạy qua lại hai bên.” Thẩm Quân Dục phân tích thực tế. “Ôi, cũng đúng.” Ôn Hề Dao gật đầu, giọng nói tiếc nuối. Cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu không được thì bỏ qua chuyện này. Hai vợ chồng ở trang viên chơi vài6ngày, cho đến khi hết ngày nghỉ của Ôn Hề Dao, họ mới về nhà. Sau khi về nhà, họ mới biết Thẩm Thanh Lan và bạn đã ra nước ngoài, An An cũng đi theo. Thẩm Thanh Lan dẫn An An tới thành phố Sydney. Lần này cô đi tham dự hôn lễ của Catherine, đi cùng cô là Kim Ân Hi và Daniel, Daniel vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép.
Đây là lần đầu tiên An An ra nước ngoài, cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay. Trên đường, cậu nhóc đều trong trạng thái phấn khởi. Kết quả, vừa đến khách sạn, cậu đã ngủ luôn. “Hai người ra ngoài chơi trước đi, tớ ở đây với An An.” Thẩm Thanh Lan nói với Kim Ân Hi và Daniel.
Kim Ân Hi và Daniel gật đầu, lần này bọn họ đến đây du lịch. Còn ba ngày nữa mới đến hôn lễ của Catherine, Thẩm Thanh Lan tới trước mấy ngày để đi thăm Nhan Tịch, Hai năm qua, Nhan Tịch và Doug vẫn định cư ở thành phố Sydney, chưa từng về nước.
Bọn họ không liên lạc nhiều, thỉnh thoảng Nhan Tịch sẽ gọi điện thoại hoặc gửi bưu kiện cho cô. “Thanh Lan, cô đến rồi à, mau vào đi.” Doug rất vui khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, đang định ôm cô một cái thì bị An An ngăn cản, An An ôm chân mẹ công khai chủ quyền của mình, Thẩm Thanh Lan cười xin lỗi. Đôi khi, tính An An cực kỳ giống Phó Hoành Dật, tính chiếm hữu rất mạnh, rất không thích người khác ôm mẹ mình. Doug không bận tâm, cúi xuống: “Cháu là An An à? Chú là Doug, khi cháu còn bé chú từng bế cháu đấy.” Chỉ cần không ôm mẹ mình, An An luôn là đứa bé không sợ người lạ. Cậu buông chân Thẩm Thanh Lan, nhìn về phía Doug, ánh mắt ngây thơ: “Chú biết cháu ạ?”
“Đương nhiên, chú là bạn tốt của ba mẹ cháu, tất nhiên biết cháu rồi. Nếu không thì lần này mẹ cháu sẽ không dẫn cháu đến nhà chú chơi, đúng không?”
An An nhìn căn nhà phía sau: “Căn nhà lớn này là nhà của chú sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhà chú to hơn cả nhà cháu.” An An nói.
Doug khẽ cười, bể An An lên: “Bên trong lớn hơn nữa, còn có một bãi cỏ rất rộng, cháu có thể chơi đá bóng trên đó.” An An nghe vậy, ánh mắt sáng rực: “Sao chú biết cháu thích chơi đá bóng?”
“Mẹ cháu nói cho chú biết, chủ và mẹ cháu là bạn tốt mà.” Doug ôm An An đi càng lúc càng xa, Thẩm Thanh Lan đi về hướng khác, Nhan Tịch đang ở đó, Doug vừa nói cho cô biết.
Nhan Tịch đang cắt tỉa cành hoa, từ góc độ của Thẩm Thanh Lan chỉ có thể nhìn thấy được gò má của cô. So với hai năm trước, hình như cô gầy hơn một chút, đường nét khuôn mặt rõ nét hơn. Cô chăm chú cắt tỉa cành hoa, không nhận ra có người đang đến gần.
Hôm qua Thẩm Thanh Lan nói với Doug cô đã đến đây, đồng thời dặn dò Doug đừng nói cho Nhân Tịch biết, cho nên Nhân Tịch không biết Thẩm Thanh Lan đã tới.
Cảm nhận được có người đến gần, Nhan Tịch quay lại thì thấy Thẩm Thanh Lan đứng cách đó khoảng một mét. Cô rất bất ngờ: “Chị.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Ừ, là chị, thấy chị ngạc nhiên lắm hả?”
Nhan Tịch đặt cây kéo sang bên, từ từ đi về phía Thẩm Thanh Lan, muốn ôm cô, lại không biết nghĩ tới điều gì mà buông tay xuống. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, chủ động bước lên ôm cô ấy. Cảm nhận được cơ thể cô ấy cứng ngắc trong nháy mắt, cô thầm thở dài, dịu giọng, nói: “Tiểu Tịch, hai năm qua có khỏe không?”
Mũi Nhan Tịch cay cay, chầm chậm đặt tay lên lưng Thẩm Thanh Lan: “Em rất khỏe.” Tất nhiên Thẩm Thanh Lan có thể nhìn ra Nhan Tịch không khỏe. Nếu cô ấy thật sự khỏe thì sẽ không có bộ dạng như bây giờ. Thẩm Thanh Lan buông cô ra, ngắm kỹ cô, giọng nói đầy yêu thương: “Gầy đi nhiều, Doug ngược đãi em à?”
Khóe môi Nhan Tịch hơi nhếch lên: “Đâu có, anh ấy tốt với em lắm.”
Thẩm Thanh Lan kéo Nhan Tịch ngồi xuống, quản gia mang trà và bánh ngọt cho hai người: “Chị, sao chị lại đến đây, em không nghe chị nói gì cả.” “Đến vì có chút việc, nhân tiện tới thăm em, lần này An An cũng tới.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói. Nhan Tịch nhướng mày: “Em rất khỏe, chị không cần lo cho em.” Thẩm Thanh Lan biết Nhan Tịch có khỏe hay không, loại virus hai năm trước suýt khiến hai người họ mất mạng, cũng làm Nhân Tịch khôi phục trí nhớ rồi bị trầm cảm nghiêm trọng. Doug ở cạnh cô ấy một thời gian rất dài, phối hợp trị liệu và dùng thuốc. Hơn một năm sau, bệnh tình của Nhan Tịch mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Trong quá trình này, mấy lần cô tìm cách chết, đều bị Doug phát hiện kịp thời. Sau đó, Doug đã kể lại cho cô nghe chuyện Thẩm Thanh Lan ba lần bốn lượt mạo hiểm cứu cô, thậm chí vì vậy mà bị lây virus, suýt mất mạng. Thẩm Thanh Lan vốn không muốn cho cô biết chuyện này, sợ cô thêm gánh nặng.
Lần đó Nhan Tịch khó rất dữ dội, từ đó về sau cô không còn suy nghĩ muốn tìm cái chết nữa, bắt đầu phối hợp điều trị với Doug.
“Tiểu Tịch, em sống ở thành phố Sydney đã quen chưa?” Nhan Tịch gật đầu: “Ở đây rất tốt, rất bình yên, không có ai làm phiền em, em rất thích. Chị, chị vừa nói An An cũng tới ạ, bé đâu rồi?” “Doug dẫn An An đi thăm quan trang viên rồi, thằng bé rất tò mò với nơi này.” Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng.