An An thấy mẹ nên chạy tới: “Mẹ!” Cậu nhìn thoáng qua Nhan Tịch đứng cạnh Thẩm Thanh Lan: “Em chào chị.”
Trong mắt Nhan Tịch hiện lên nét cười: “Chào An An. Có điều, cháu không thể gọi dì là chị, phải gọi là dì.”
“Cháu chào dì.” An An vâng lời.
Nhan Tịch xoa đầu An An, cậu nhóc không tránh, còn vẫy tay bảo cô ngồi xổm xuống. Nhan Tịch tò mò làm theo, cậu nhóc hôn lên mặt cô một cái. Mặt Doug hơi đổi sắc, rất sợ Nhan Tịch đột ngột nổi giận, bởi vì cô không thích có tiếp xúc thân thể với người khác.
Ngoại trừ hơi hơi ngẩn người, Nhan Tịch không có bất cứ hành động quá khích nào. Doug2thầm thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thanh Lan không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Doug. Cô nhìn Nhan Tịch, trong ánh mắt là nụ cười dịu dàng. “Dì xinh đẹp, cháu thích dì” An An cười híp mắt, nói. Lòng Nhân Tịch khẽ run lên, ý cười trong mắt dần tươi hơn. Cô nhẹ nhàng ôm An An vào trong lòng: “Dì cũng rất thích cháu.”
Doug không ngờ Nhan Tịch lại đối xử với An An đặc biệt như vậy. Trước kia có trẻ con hàng xóm sang đây chơi, cô không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với bọn trẻ, dù anh có bảo cô thử cô cũng không bằng lòng. “Chị, em có thể chơi cùng8An An một lát không?” Nhan Tịch hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, sau đó cô cùng Doug đi qua một bên, hỏi thăm tình hình cụ thể của Nhan Tịch. “Tình hình của cô ấy đang chuyển biến tốt, nhưng cũng có thể nói là đang nghiêm trọng hơn.” Câu nói đầu tiên của Doug khiến lòng Thẩm Thanh Lan chùng xuống: “Doug, vậy là sao?”
“Suy nghĩ muốn chết trong đầu cô ấy ngày càng yếu dần, nhưng lòng cô ấy ngày càng khép lại. Cô ấy không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Trước khi cô đến, ngay cả quản gia, cô ấy cũng gần như không trò chuyện, thỉnh thoảng cô ấy sẽ2nói với tôi đôi ba cầu, phần lớn thời gian cô ấy chỉ muốn ở một mình.”
“Không phải anh nói bệnh tình của Tiểu Tịch đang chuyển biến tốt đẹp sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Đúng vậy, bệnh trầm cảm đang chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Thanh Lan à, tôi không gỡ được nút thắt trong lòng cô ấy, có lẽ vì chúng tôi là người yêu, cho nên cô ấy càng không muốn đối mặt với tôi, tôi không thể tiến hành tất cả trị liệu tâm lý với cô ấy. Hai ngày trước, tôi đã gọi điện thoại cho một người bạn của mình, hy vọng cô ấy có thể tới giúp tôi. Tôi nghĩ nếu đổi thành người khác thì biết đâu2Tiểu Tịch sẽ bằng lòng hơn.”
Thẩm Thanh Lan chỉ nghĩ rằng Nhan Tịch đã đỡ hơn nhiều, không ngờ tình hình thật sự lại là như vậy: “Phương pháp này của anh có tác dụng không?” Thẩm Thanh Lan hỏi, Nhan Tịch không muốn tiếp xúc với người xa lạ, vậy cô có đồng ý tiếp nhận trị liệu của bác sĩ khác không?
“Tôi không biết có tác dụng không, nhưng cũng phải thử xem. Thanh Lan, tôi không thể trơ mắt nhìn Tiểu Tịch sống trong đau khổ như vậy được. Thỉnh thoảng vào nửa đêm, lúc tôi thức dậy đi kiểm tra tình hình của cô ấy, tôi đều nghe tiếng khóc kìm nén của cô ấy.” Giọng Doug ngập tràn bị thương.6Hơn hai năm rồi, Nhan Tịch vẫn không thoát khỏi bóng ma năm đó, anh đã dùng hết cách có thể, nhưng tất cả đều không có hiệu quả gì.
Thẩm Thanh Lan có thể hiểu được nỗi khổ của Nhan Tịch, cũng hiểu được nỗi khổ của Doug. Hồi lâu, Thẩm Thanh Lan vẫn không lên tiếng.
Ở góc độ của họ, có thể trông thấy cảnh Nhan Tịch và An An ở bên nhau. Trên mặt Nhan Tịch có nét cười hiếm thấy. Chơi cùng An An, cô giống như một đứa trẻ hồn nhiên. “Thanh Lan, có thể mời cô và An An ở lại đây một thời gian ngắn không? Đã lâu rồi tôi chưa từng thấy Tiểu Tịch vui vẻ thế này.”
Thẩm Thanh Lan không có cách nào từ chối lời mời này: “Được.”
Hôm nay là hôn lễ của Catherine, Thẩm Thanh Lan không dẫn An An đi, mà để con ở lại trang viên: “Hôm nay mẹ phải đi làm chút việc, con ở lại với chú và dì, được không?” Cô hỏi ý kiến con trai. “Mẹ không thể dẫn con đi cùng ạ?” An An nhìn Thẩm Thanh Lan với đôi mắt mở to long lanh.
Nơi mẹ đi hôm nay không thích hợp với bạn nhỏ.” “Vậy mẹ sẽ về nhanh chứ?” “Mẹ sẽ về nhanh thôi.”
“Được rồi, vậy con sẽ ở cùng chú và dì. Có điều, mẹ phải nhanh về nhé.” An An miễn cưỡng đồng ý. “Mẹ bảo đảm về trước khi con ngủ.”
“Ngoéo tay.” “Ừ, ngoéo tay.”
Lúc Kim Ân Hi và Thẩm Thanh Lan đến hội trường hôn lễ, chú rể và cô dâu còn chưa tới, Kim Ân Hi nhìn quanh: “An, không ngờ hôn lễ long trọng thật.” “Dù sao cũng là dòng họ lớn ở thành phố Sydney, lại là sự kiện hai gia tộc lớn kết thành thông gia, không thể không long trọng.” Thẩm Thanh Lan không thấy bất ngờ với khung cảnh này, ngược lại, hôn lễ của Catherine được tổ chức đơn giản mới là chuyện lạ.
Hôm nay, phần lớn người đến dự hôn lễ là gia đình danh tiếng của thành phố Sydney, có rất ít người phương Đông. Chính vì vậy, không thể không nói, hai khuôn mặt đậm nét phương Đông là Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi vô cùng nổi bật giữa đám người: “Cậu nói xem, Catherine gửi thiệp mời cho cậu là có ý gì? Để cậu đến xem thể lực của nhà họ?” Nếu thật là vậy, thì chỉ có thể nói Catherine chẳng có tí đầu óc nào thôi. Gia tộc Boyle ở thành phố Sydney là dòng họ lớn, vậy lẽ nào nhà họ Thẩm ở thủ đô thì không phải?
“Ngồi xuống trước rồi hẵng nói.” Thẩm Thanh Lan nói với Kim Ân Hi. Đã tới tham gia hôn lễ, chỉ cần Catherine không chủ động khiêu khích, thì cô sẽ không có ý định phá hỏng hôn lễ. Catherine không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hôn lễ đáng ra tổ chức vào hai năm trước, nhưng vì cô ta dọa tự sát nên mẹ cô ta, Daisy đành phải tạm hoãn lại. Chỉ có điều chỉ có thể chống đối được hai năm, rốt cuộc cổ ta cũng không chạy thoát khỏi số mệnh bị mẹ cô ta lấy làm công cụ liên hôn.
“Mẹ, có thể.” “Không thể” Catherine vừa mở miệng đã bị Daisy ngắt lời. Bà ta lạnh lùng nhìn ả: “Catherine, mẹ đã cho con hai năm tự do, nếu hôm nay con gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến hôn lễ không thể tiến hành thuận lợi, thì sau này con không còn là con gái của mẹ cũng như người của gia tộc Boyle nữa.”
Vẻ mặt Catherine cứng đờ, chán nản cúi đầu, cô ta đã biết kết quả sẽ như vậy, mẹ không coi cô ta là con gái, ở trong mắt bà ta chỉ có lợi ích. Hai năm trước, bởi vì cô ta đào hôn nên phải hủy bỏ lễ cưới. Lần đó, mẹ cô ta nổi trận lôi đình, nếu không phải cô ta suýt chút chết thì e rằng mẹ cô ta đã dùng những thủ đoạn khác dạy dỗ cô ta.
Chú rể lần này cũng là con nhà giàu, chẳng qua phía sau gia tộc này có quan hệ với dân xã hội đen. Daisy lựa chọn một đối tượng liên hôn như vậy để giúp đỡ anh trai bà ta. Hai năm qua, nội bộ mafia tranh đấu ngày càng gay gắt, đã có người biết bà ta là em gái của thủ lĩnh. Trong hai năm này, bà ta bị ám sát nhiều lần. Nếu không phải anh trai bà ta để phòng trước thì e rằng bà ta đã chết rồi.
Thật ra, lựa chọn đối tượng liên hôn như vậy cũng là vì bảo vệ Catherine, thể lực sau lưng gia tộc này không tệ, dư sức che chở cho Catherine, dù bọn mafia có biết Catherine là cháu gái của thủ lĩnh thì cũng sẽ nể mặt gia tộc này mà không ra tay với cô ta. Có điều, Catherine không biết những điều này. Cô ta chỉ biết rằng mẹ mình vì quyền lợi mà bán cô ta cho người khác. Cho nên, trong lòng cô ta hận mẹ mình, hận bà ta là một người mẹ máu lạnh vô tình.
Daisy không giải thích về việc làm của mình, biết rõ trong lòng con gái nghĩ gì cũng không đính chính, không giải thích. Có một số việc, Catherine không cần hiểu nhiều.
Đến lễ đường, Catherine vô tình nhìn thấy Thẩm Thanh Lan ngồi trong đám khách mời, mắt cô ta muốn tóe lửa, cô ta không hiểu vì sao Thẩm Thanh Lan lại xuất hiện trong hôn lễ của cô ta. Chẳng lẽ cô đến chê cười mình sao? Nghĩ tới đây, Catherine càng tức giận, suýt thì lao xuống chất vấn Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Catherine, cô nhướng mày: “Xem ra người mời chúng ta không phải là Catherine.” Cô nhỏ giọng nói với Kim Ân Hi.
Nếu là Catherine mời thì cô ta sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt như thế.
“Vậy là ai?” Kim Ấn Hi hỏi.
Thẩm Thanh Lan liếc Daisy. Nếu cô đoán không nhầm thì người mời cô là Daisy. Mục đích của bà ta là gì? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đối với cuộc hôn nhân này, Catherine rất không bằng lòng. Trong suốt quá trình, vẻ mặt Catherine đều lạnh lùng. Rõ ràng như vậy, người khác không nhận ra mới là lạ. Mặc dù trên mặt Daisy luôn nở nụ cười, nhưng trong mắt bà ta đầy lửa giận. Đứa con gái này thật ngu xuẩn, dù không bằng lòng cũng không thể trưng ra mặt, để người khác nhìn ra như thế chứ.
Sau nghi thức là tiệc cưới theo hình thức tiệc buffet. Có lẽ đã bị Daisy cảnh cáo, cho nên lúc Catherine đi ra lần nữa, trên mặt đã có nụ cười, mặc dù nụ cười này rất gượng gạo. “Thẩm Thanh Lan, cô tới đây làm gì? Xem chuyện cười của tôi sao?” Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi đang trò chuyện thì nghe thấy một giọng nói bừng bừng lửa giận, không phải Catherine thì là ai.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không mặn không lạt nói: “Cô cũng biết mình là trò cười cơ đấy?”
Nghe vậy, trong mắt Kim Ân Hi thoáng qua ý cười, đôi khi nếu Thẩm Thanh Lan mà độc miệng thì cay độc lắm đấy, không thấy mặt Catherine cũng xanh mét rồi sao.
“Thẩm Thanh Lan, cô cút ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón cô.” Catherine thấp giọng quát, rốt cuộc vẫn chưa mất đi lý trí, không hét to.
“E Rằng không thể theo ý cô rồi, tôi có thiệp mời.” Thẩm Thanh Lan nhìn về phía sau Catherine: “Bà nói đúng không, bà Daisy?”
“Tôi rất vui khi cô Phó có thể tới dự hôn lễ của con gái tôi.” Daisy mỉm cười nói: “Catherine, xin lỗi cô Phó vì sự bất lịch sự vừa rồi của con đi.”
“Dựa vào đâu?” Catherine không chịu. “Catherine, cần mẹ nói rõ không?” Mặt Daisy sầm xuống, Catherine co rúm người, giậm chân: “Xin lỗi.” Thẩm Thanh Lan tỏ ra tốt tính, mỉm cười: “Không sao.”