“Được rồi, câu nệ làm gì, ngồi xuống cả đi.” Phó Hoành Dật khoát tay. Mục Liên Thành nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cong môi cười: “Đã lâu không gặp.” Anh lại nhìn sang An An, nét mặt liền trở nên dịu dàng: “Con trai của đội trưởng đây à?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, vỗ vai con trai: “An An, chào chú đi con.”
“Chào chú ạ.” An An nói, sau đó còn nhìn Hầu Tử gọi chú, khiến cậu ta vui đến mặt mày rạng rỡ: “Đội trưởng, con trai anh xinh đẹp thật.” Trẻ con trắng trẻo đáng yêu, không phải xinh đẹp thì là gì?
An An cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Chú à, An An là con trai, không thể khen là2xinh đẹp được. Chú phải nói là cháu thật đẹp trai.”
Mục Liên Thành và Hầu Tử đều bị An An chọc phá lên cười. Mạnh Lương lại không có phản ứng gì. Thẩm Thanh Lan thường đưa An An đến quân khu ở, anh đã sớm được mở mang tầm mắt với mồm miệng của An An. Mọi người đều đã lâu không gặp nhau, ít khi gặp mặt, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Thẩm Thanh Lan thấy An An ăn no liền dẫn con ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu, cũng để mấy người đàn ông có không gian trò chuyện.
Bên cạnh có một công viên nhi đồng, nên An An cũng rất vui lòng theo mẹ ra ngoài. “Mẹ, mấy chú kia cũng là bộ đội ạ?” An An nắm tay Thẩm8Thanh Lan, hỏi. Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Đúng vậy, sao con biết?”
“Con đoán.” Gương mặt nhỏ nhắn của An An đầy đắc ý, không ngờ mình lại đoán đúng thật. Từ nhỏ cậu nhóc đã lớn lên trong bầu không khí đó, gặp gỡ rất nhiều quân nhân, vì thế có thể nói là vô cùng quen thuộc với khí chất trên người những quân nhân, Thẩm Thanh Lan cũng không ngạc nhiên khi con đoán được. “An An cảm thấy bộ đội có tốt không?”
An An gật đầu, “Tốt ạ, giống ba, rất oai và tài giỏi.” “Bộ đội không chỉ đẹp trai, họ còn rất vĩ đại, nhờ họ chúng ta mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc như bây giờ. Con hiểu không?” An An chỗ hiểu chỗ không. Thẩm Thanh Lan cũng6không mong con trai có thể hiểu hết, chỉ dạy cho con một số lý niệm theo thói quen: “Sau này con nhìn thấy các chú bộ đội thì đều phải tôn trọng họ, vì họ rất cực khổ, rất vĩ đại, biết chưa?”
Điều này thì An An hiểu rõ nên gật đầu. Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Trong công viên nhi đồng có khá nhiều người, An An nhanh chóng chạy đi chơi với mấy bạn nhỏ khác ở đây. Đến khi Phó Hoành Dật đến tìm thì cậu nhóc đã chơi đến quên trời đất. Nghe thấy phải về nhà, cậu nhóc còn kéo tay Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, chơi một chút nữa không được ạ?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không được, hôm nay con đã chơi rất lâu rồi.”
An An bĩu môi, liếc về3phía cầu trượt sau lưng: “Được rồi. Vậy mai con có thể đến đây chơi nữa không?” “An An, mẹ đã nói với con điều gì con còn nhớ không?”
“Nhớ ạ.” An An thở dài như ông cụ non, “Mẹ, bây giờ mẹ trở nên thật dài dòng.” Thẩm Thanh Lan cạn lời. Cô chỉ nói có một câu mà trở nên dài dòng rồi sao? Nhóc con này! Cô giận dỗi lườm con trai rồi nắm tay con đi ra. Quần áo của An An đều đã bẩn, nên về đến nhà, Thẩm Thanh Lan liền tắm rửa cho con. Đang gọi đầu cho An An thì đầu cậu nhóc gật gà gật gù, rõ ràng là buồn ngủ đây mà. Đã gần đến giờ cơm tối, Thẩm Thanh Lan lo giờ con trai ngủ thì nửa5đêm sẽ đói bụng tỉnh giấc nên dặn dì Triệu dọn cơm cho An An trước. Lúc ăn cơm, hai mắt An An cứ díp lại, khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, cô mới bế con lên tầng ngủ.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dùng cơm xong thì ra ngoài tản bộ. Cô nhìn góc mặt nghiêng của anh, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Mục Liên Thành nói gì với anh vậy?” Phó Hoành Dật nhướng mày: “Rõ ràng như vậy à?” “Không rõ.” Thẩm Thanh Lan đáp. Phó Hoành Dật là một người che giấu tâm trạng rất giỏi, người khác rất khó có thể nhìn ra điều gì qua nét mặt anh. Nhưng cô hiểu anh rất rõ, nên không khó để nhìn ra chút ít vấn đề... “Có tiện nói không? Nếu không tiện cho em biết thì thôi.”
Phó Hoành bật cười khẽ: “Không có gì là không tiện cả.” Lần này Mục Liên Thành nhờ anh giúp một chuyện. Bọn họ có một nhiệm vụ giải cứu con tin, rất khó giải quyết, không biết nên bắt đầu từ đâu. Mà anh lại có nhiều kinh nghiệm hơn họ trên phương diện này, cho nên Mục Liên Thành muốn nhờ anh giúp đỡ. “Con tin à?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, nghe nói là thành viên của KA. Từ sau khi KING chết thì thể lực của KA gần như đã giải tán, sau đó lại được một kẻ tôm tép từng ở trong tổ chức chấn chỉnh, tập hợp lại thành một KA mới. Mấy năm qua bọn họ luôn hoạt động ở vùng Trung Đông, không hề xuất hiện trước mắt quân đội nước ta, lần này không biết tại sao lại đến biên giới nước ta, hơn nữa còn chiếm một vùng biên giới nhỏ, rồi bắt người dân ở đó làm con tin.”
“Bọn họ làm vậy với mục đích gì?” Thẩm Thanh Lan nghi hoặc. Ngày xưa KA thường gây rối với đội của Phó Hoành Dật là vì anh và KING có thù oán. Nhưng giờ KING đã chết, mà KA mới, trước kia cũng luôn yên lặng, không có lý do thì tại sao đột nhiên lại làm như vậy?
“Đây là điều mà đám Mục Liên Thành nghĩ không ra, nhưng lần này số người bị bắt khá nhiều, thậm chí đã có vài thanh niên bị bắn chết. Cấp trên muốn bọn họ nhanh chóng cứu các con tin ra.”
Thẩm Thanh Lan hiểu rõ. Tuy Mục Liên Thành tiếp quản bộ đội tiên phong, mấy năm qua cũng làm rất tốt, nhưng nếu bàn về khả năng dẫn dắt và lên kế hoạch thì Phó Hoành Dật vẫn giỏi hơn một bậc. Thảo nào phải nhờ anh hỗ trợ.
“Anh đã đồng ý rồi?”
Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan: “Anh đã đồng ý rồi.”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Thẩm Thanh Lan, cho nên cô cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Đã quyết định rồi, vậy thì đi thôi.”
Phó Hoành Dật kinh ngạc: “Em không phản đối sao?”
“Tại sao em lại phải phản đối? Chẳng lẽ em phản đối chuyện này thì anh sẽ không đi làm nữa?” Thẩm Thanh Lan nhướng mày. Điều này tất nhiên là không thể, cho dù cô có đồng ý hay không thì Phó Hoành Dật cũng đã đồng ý với người ta, đương nhiên nhất định phải đi.
“Vì vậy anh cứ yên tâm đi đi, nhưng phải hứa với em, chú ý an toàn.”
“Được.”
Trời vừa hừng sáng thì Phó Hoành Dật đã xuất phát. Thẩm Thanh Lan đưa anh ra cửa. Khi Mục Liên Thành đến đón người, anh chào Thẩm Thanh Lan theo nghi thức quân đội: “Chị dâu, chúng tôi đi đây.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Các anh chú ý an toàn!” Trong nhà không biết Phó Hoành Dật phải ra ngoài thi hành một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Sau khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bàn bạc thì cũng quyết định không cho người nhà biết, đỡ phải làm họ lo lắng. “Ơ, Hoành Dật đã về quân khu rồi à?” Buổi sáng, Phó lão gia không thấy cháu trai nên hỏi. Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Tối qua anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, nói là có việc gấp, bảo anh ấy quay về một chuyển ạ.”
Nghe vậy, Phó lão gia cũng không bận tâm nữa.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Lan cứ thấp thỏm suốt nhiều ngày. Từ khi Phó Hoành Dật đi, ngoại trừ ngày đầu tiên anh có gọi cho cô một cú điện thoại báo đã đến nơi thì sau đây không gọi về cho cô cuộc nào nữa. Mà cô cũng không dám gọi cho anh, vì sợ gọi đến trong thời điểm mấu chốt, như thế thì hành động rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc chỉ vì một cuộc điện thoại.