Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Cô gái váy đỏ càng thẹn thùng. Cô ấy nhìn sang Trần Lập, cười nói: “Anh bộ đội ơi, anh cứ lắm. Tôi cảm thấy thật vẻ vang vì tổ quốc chúng ta có những người lính như các anh. Cảm ơn anh đã cống hiến và hy sinh để bảo vệ nhân dân. Hôm nay có thể quen biết anh là vinh dự lớn của tôi. Hy vọng sau này anh sẽ luôn khỏe mạnh.”

Từ khi Trần Lập xuất ngũ đến nay, đây là lần đầu tiên có người ngoài trịnh trọng cảm ơn cậu vì sự nghiệp của mình, nên cậu hơi luống cuống: “Đó là... trách nhiệm của tôi.” Cô gái váy đỏ bật cười. Cô nhận ra Trần Lập không giỏi ăn nói, có lẽ bình thường cũng là một người khá trầm lặng, không thích nói chuyện, nếu không khi ở trên tàu cũng không đến2nỗi bị người phụ nữ kia bắt nạt mà nói không nên lời.

Cổ Dương lại cười tít mắt nói với cô gái váy đỏ: “Cô gái trẻ, hôm nay cảm ơn cô nhé.”

Cô gái váy đỏ mỉm cười: “Tôi thật sự không làm gì mà. Mọi người không cần cảm ơn tôi nữa. Hôm nay tôi rất vinh hạnh được quen biết với mọi người. Bây giờ cũng muộn rồi, tôi đi trước đây.” Mọi người dõi mắt nhìn cô gái váy đỏ rời đi. Sau đó Thẩm Thanh Lan nhìn sang luật sư Trương: “Luật sư Trương, lần này khiến anh uổng công đi một chuyển, rất xin lỗi anh.” Luật sư Trương mỉm cười: “Cô Thẩm đừng khách sáo, đây là công việc của tôi. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi định quay lại thủ đô ngay trong đêm nay. Cô Thẩm có về với tôi luôn8không?” “Anh về trước đi, tôi sẽ về cùng Cổ Dương sau. Nhân tiện anh nhắn lại với anh trai tôi là chỗ tôi đã không có chuyện gì, bảo anh ấy đừng lo lắng.” Luật sư Trương gật đầu, sau đó đi thẳng ra sân bay. Anh ta là luật sư cố vấn riêng của tập đoàn quân Lan, ngày thường rất bận rộn, cho nên chuyện bình thường thì Thẩm Quân Dục sẽ không tìm anh ta, ngoại trừ chuyện của Thẩm Thanh Lan.

Quê Trần Lập ở một huyện nhỏ ở Dương Thành, cách nội thành mấy tiếng đi xe. Bây giờ đã muộn, nên họ định hôm sau mới tiếp tục lên đường, trước mắt tìm một khách sạn nghỉ qua đêm. Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Cố Dương, bảo cậu ta sang phòng mình. Cố Dương rề ra một lúc lâu mới sang, cúi đầu6gọi: “Chị dâu.”


“Biết mình sai chưa?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi. Cố Dương gật đầu.

“Sai chỗ nào?” “Không nên đánh người!”

“Còn biết mình sai ở đâu, chứng tỏ còn có tiến bộ.”

“Chị dâu, đừng trêu em, em biết chuyện hôm nay là em sai, dù nguyên nhân là gì thì đánh người khác cũng là không đúng. Chị bảo em xin lỗi, em cũng xin lỗi rồi, nhưng em không hối hận. Nếu có lần nữa, em vẫn đánh!” Cổ Dương ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy kiên định.

Chuyện hôm nay, Thẩm Thanh Lan không trách Cổ Dương, dù sao nếu đổi là người khác gặp phải tình huống như thế thì ai cũng sẽ nổi giận, huống chi Cổ Dương vốn là người bộc trực, dễ kích động. “Chuyện hôm nay, chị sẽ không nói với anh cậu, nhưng sau này, cậu nên bình tĩnh hơn,3làm gì thì làm nhưng trước tiên phải nghĩ đến hậu quả. Nghĩ đến bộ quân phục cậu đang mang trên người, chứ không phải để tình cảm lấn át lý trí.”

“Em biết rồi, chị dâu, sau này em sẽ chú ý hơn.” Thật ra, hôm nay cậu ta đúng là hơi bốc đồng, tuy có nguyên nhân nhưng dù sao vẫn là do cậu ta ra tay đánh người. Chuyện hôm nay mà bị lãnh đạo biết thì chắc chắn cậu ta sẽ bị phạt. Nếu như có người nào lợi dụng chuyện này để cố ý làm ảnh hưởng đến hình ảnh của quân nhân, thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng.


Hiểu rõ được mức độ quan trọng của chuyện này, Cổ Dương mới thấy giật mình. Quả thật cậu ta nên sửa đổi tính tình của mình, bằng không với tính khí nóng nảy này thì sớm muộn gì5cũng gây ra chuyện.

“Chị dâu, ngày mai em phải đưa Trần Lập về trước. Chị có muốn đi với em không?: “Ừ, cùng đi đi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng đáp. Hôm sau, Thẩm Thanh Lan cùng Cố Dương đưa Trần Lập về nhà. Nhà của Trần Lập ở một huyện nhỏ, Thẩm Thanh Lan theo chỉ dẫn của cậu, lái xe về hướng nhà cậu ta.

Từ rất xa đã thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà Trần Lập, qua tuổi tác thì chắc là mẹ cậu ta. Xe vừa dừng lại, người phụ nữ đã chạy ra đón, nhìn thấy chân trái của Trần Lập, vành mắt bà đỏ hoe, rõ ràng nước mắt đã đong đầy nhưng lại kìm nén không rơi xuống.

“Mẹ, con không sao.” Trần Lập nhẹ giọng, nói. Bà Trần mỉm cười gật đầu: “Về là tốt rồi.” Chỉ cần còn sống là tốt rồi. Cố Dương giúp Trần Lập mang hành lý vào nhà. Bà Trần vội mời Cố Dương và Thẩm Thanh Lan ngồi: “Cảm ơn hai cháu đã đưa Trần Lập về nhà giúp dì. Vất vả rồi. Mau ngồi xuống đi, dì đi pha trà cho hai đứa.” Cổ Dương ngăn bà lại: “Dì đừng khách sáo. Cháu với Trần Lập là đồng đội, cũng là anh em. Cậu ấy muốn về nhà thì đương nhiên bạn cháu sẽ đưa cậu ấy về rồi. Đây đều là hành lý của cậu ấy, cháu mang để ở đây trước.” “Được được, cảm ơn. ở lại nhà dì ăn bữa cơm trưa nhé. Dì đã mua rất nhiều thức ăn rồi.” Bà Trần mời hai người ở lại dùng cơm.

“Không cần đâu dì ơi, chiều nay chúng cháu phải lên máy bay. Để lần sau đi dì, lần sau nghỉ phép, cháu nhất định sẽ đến thăm dì và Trần Lập.” Bà Trần thấy Cổ Dương và Thẩm Thanh Lan phải đi nên cũng không miễn cưỡng giữ thêm, chỉ vào nhà gói ít đồ ăn nhét vào tay Cổ Dương: “Mấy món này đều là đặc sản nơi đây, các cháu cầm theo ăn trên đường!”

Cố Dương không từ chối: “Cám ơn dì.” Trần Lập nhìn Cố Dương: “Dương tử, cám ơn cậu!” Cố Dương tiến đến thụi một cái lên vai Trần Lập: “Sau này có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho anh em, dù bao xa tôi cũng sẽ đến, lên núi đao, xuống biển lửa, có chết cũng không từ!” Trần Lập gật đầu, nhìn Cố Dương và Thẩm Thanh Lan rời đi. Bà Trần vỗ vai con trai: “Vào nhà thôi!” Trần Lập không nhìn bóng lưng hai người họ nữa, đỡ mẹ vào nhà: “Mẹ, sau này con có nhiều thời gian báo hiếu mẹ rồi!”


“Thế này cũng tốt!” Bà Trần hiền từ gật đầu, giúp Trần Lập sắp xếp hành lý. Nhân lúc Trần Lập không nhìn thấy, bà Trần trốn ở một chỗ khuất lau nước mắt. Đầu năm khi con trai về nhà thì vẫn lành lặn, nhưng giờ... Song, bà Trần lại không muốn tỏ ra đau buồn trước mặt con trai.

Bà Trần mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chồng bà cũng là lính, ông hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, chỉ còn hai mẹ con bà sống nương tựa vào nhau.

Bà vốn muốn con trai duy nhất của mình tìm một công việc nào đó, yên ổn sống qua ngày rồi lấy vợ, sinh con. Nhưng khi lớn lên, con trai bà lại muốn làm bộ đội. Bà trằn trọc lo lắng, suy nghĩ mất mấy ngày mới đồng ý, còn tự mình tiễn con lên tàu.

Từ ngày đầu tiên con bà làm một người lính, bà đã lường trước được sẽ có một ngày như hôm nay. Hiện giờ kết quả so với tưởng tượng của bà vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất con trai bà vẫn còn sống. Mất một chân cũng chẳng hề gì.

Trên đường về, mặt Cổ Dương ủ rũ, Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Sao vậy?”

“Chỉ đang nhớ đến ngày đầu tiên em và Trần Lập gặp nhau. Chị dâu, lần đầu tiên em gặp Trần Lập là vào ba năm trước, khi đó em bị ông nội và anh ném vào quân đội, em ở cùng liên đội với cậu ấy. Bọn em được phân cùng ký túc xá, cậu ấy là người ít nói, trầm tính, hầu như rất ít khi là người khơi chuyện, nhưng khi huấn luyện, cậu ấy luôn cố gắng hết mình. Lúc chúng em kết thúc huấn luyện một ngày, ai cũng muốn nghỉ ngơi, thì cậu ấy vẫn tiếp tục luyện tập thêm, bọn em đều gọi cậu ấy là Tam Lang liều mạng.”

“Cậu ấy tiến bộ rất nhanh, cho nên lúc chọn thành viên bộ đội đặc chủng, thì cậu ấy đã được tuyển. Từ đó, bọn em gần như rất ít khi gặp nhau, em chỉ có thể biết chút tin vụn vặt về cậu ấy thông qua mấy đồng đội của cậu ấy. Toàn là luôn khen cậu ấy chăm chỉ ra sao, đã đạt huy hiệu gì. Nhưng đột nhiên mấy tháng trước, em nghe một đồng đội nói cậu ấy bị thương. Em vội đến bệnh viện thăm mới biết cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vậy!”


“Vì sao Trần Lập bị thương?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Nghe nói vì giải cứu con tin, bọn họ đột nhập vào sào huyệt bọn khủng bố, bị địch phát hiện. Lúc rút lui, một quả bom phát nổ nên cậu ấy mất một chân!” Nói xong, Cố Dương lại cảm thấy xót xa thay Trần Lập.

Nếu không có chuyện này có lẽ Trần Lập vẫn còn trong quân ngũ, vẫn làm công việc mà cậu ấy yêu thích. “Trần Lập từng nói với em, cha cậu ấy cũng là lính. Từ nhỏ, cha cậu ấy đã kể cho cậu ấy nghe rằng bộ đội là một công việc rất vĩ đại. Họ bảo vệ sự an toàn cho người dân, nhờ có sự tồn tại của bộ đội, người dân mới an cư lạc nghiệp. Cho nên lúc cha cậu ấy hy sinh, cậu ấy đã từng thể, khi cậu ấy lớn lên, nhất định sẽ tiếp bước cha mình, trở thành một người lính vinh quang. Cậu ấy đã làm được, hơn nữa còn là một người lính xuất sắc. Vì thế cho nên cậu ấy mới được chọn vào bộ đội đặc chủng từ rất sớm.”

“Đây là con đường lúc trước cậu ấy tự lựa chọn. Chị nghĩ chắc cậu ấy cũng đã nghĩ đến sẽ có kết quả như ngày hôm nay.” Nét mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn thản nhiên. “Em biết, chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi. Cậu ấy nhiệt tình và yêu thích công việc này như vậy. Thậm chí cậu ấy còn từng nói với em cậu ấy muốn ở lại trong quân đội cả đời, cho đến khi không thể làm nhiệm vụ được nữa.” Nhưng bây giờ thì sao? Trần Lập mới hai mươi tuổi mà đã phải rời khỏi quân ngũ, giã từ sự nghiệp quân nhân ngắn ngủi của mình.

Trở lại thủ đô, Cố Dương không quay về quân đội ngay. Lúc này cậu ta vẫn còn năm ngày nghỉ, cho nên cậu ta có thể về nhà ở mấy ngày. Chuyện trên đoàn tàu chứ thể như trôi qua.

Có điều, khi mọi người đã sắp quên mất chuyện trên tàu thì bỗng nhiên trên mạng là xuất hiện một video, nội chúng chính là chuyện đã xảy ra trên đoàn tàu ngày hôm đó. Nhưng video này đã bị người ta cắt ghép thay đổi nội dung thật sự, chỉ lấy đoạn Cổ Dương đánh người, còn nguyên nhân kết quả thì lại không có. Đoạn video này vừa được đăng tải thì đã trở thành tin nóng nhất trên weibo. Ngay lập tức, trên mạng xuất hiện vô số lời bịa đặt, vô cùng bất lợi cho hình ảnh người lính.

Thẩm Thanh Lan biết được chuyện này là nhờ Vu Hiểu Huyên gọi điện báo với cô. Người trong video tuy bị làm mờ, nhưng Vu Hiểu Huyên vừa nhìn đã nhận ra người đánh người là Cổ Dương, nhận thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này, cô liền gọi điện thoại báo cho Thẩm Thanh Lan biết. Thẩm Thanh Lan nghe xong, lập tức mở máy tính lên, vừa lên mạng thì tin tức nóng nhất weibo đã đập vào mắt, đứng đầu là sự kiện bộ đội đánh dân. Cô xem kỹ video kia rồi lại đọc bình luận bên dưới, sau đó nét mặt hoàn toàn sa sầm.


Nhấn Mở Bình Luận