Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trâu Hồng Dương vừa nghe mình sẽ bị giao cho quân đội thì càng hoảng hốt hơn, “Những lời tôi nói đều là sự thật, tôi không bạt chị.”

“Tôi vừa nói cậu thông minh thì bây giờ cậu lại ngu ngốc rồi. Cậu nên biết rằng, nói thật mới là lựa chọn tốt2nhất đối với bản thân cậu. Hôm nay tôi đã tới tìm cậu thì chắc chắn đã có đầy đủ chứng cứ. Cậu cho rằng cậu chối thì tôi không điều tra ra được sao? Mà dù tôi không điều tra được thì quân đội cũng không điều tra được sao? Đến khi8bọn họ tra được rồi thì cậu sẽ có kết cục thế nào? Tự suy nghĩ cho kỹ đi.” Thẩm Thanh Lan thong thả nói, nhưng lại làm cho sắc mặt của Trâu Hồng Dương dần trắng bệch.

Trâu Hổng Dương im lặng, một lúc lâu sau mới nói, “Là một người đàn ông.6Hẳn chủ động tìm tôi, nói chỉ tôi cần đăng đoạn video kia lên mạng thì hắn sẽ cho tôi năm mươi nghìn tệ. Tôi cũng không biết mình đã bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý. Tôi thật sự không ngờ sẽ gây ra tranh cãi lớn đến3vậy.” Thật ra điều kiện kinh tế của gia đình anh ta cũng không mấy khá giả. Học phí của anh ta đều dùng tiền học bổng để chi trả. Bình thường ngoài học tập, anh ta còn phải ra ngoài làm thêm, kiếm chút tiền để trang trải chi phí sinh hoạt5của mình. Người đàn ông kia lại ra cái giá tận năm mươi nghìn tệ. Anh ta chưa bao giờ có được số tiền lớn như vậy, mà số tiền đó anh ta lại không cần phải ra ngoài vất vả kiểm, như vậy sẽ có nhiều thời gian để học tập hơn, tất nhiên anh ta sẽ động lòng. Mặc dù biết nếu đăng đoạn video này lên mạng, thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của quân nhân, nhưng anh ta không mấy quan tâm. Dù sao trên mạng cũng không phải chỉ có một vài tin quân nhân đánh người thể này. Đến khi sự việc bùng nổ lớn thì anh ta mới nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn. Anh ta từng nghĩ đến việc xóa video, nhưng người đàn ông kia nói nếu anh ta xóa, thì hắn sẽ tới trường học tố cáo anh ta. Nếu như trường học biết được chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ bị đuổi học. Sau khi cân nhắc, Trâu Hồng Dương chỉ có thể giữ im lặng.

Thật ra mấy ngày qua anh ta không thể sống yên ổn dược, thỉnh thoảng lại lên mạng đọc bình luận về video kia, thấy sự việc ngày càng ồn ào, anh ta như đứng trên đống lửa. Cho đến khi Đào Nhiên đăng đoạn video thứ hai lên, thái độ của cộng đồng mạng thay đổi, anh ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chí ít, anh ta không bôi nhọ hình ảnh quân nhân thành công, như vậy có phải tội của anh ta sẽ nhẹ hơn không?

“Dáng vẻ của người đàn ông kia thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Trầu Hồng Dương lắc đầu, “Tôi không biết, tôi chưa từng gặp hắn. Tôi với hắn chỉ liên lạc qua điện thoại, tiền hắn cũng chuyển thẳng vào thẻ của tôi.” “Vậy video thì sao?? Hắn gửi cho cậu bằng cách nào?”


Video được gửi trực tiếp vào mail của tôi. Tôi có điều tra IP của đối phương nhưng không được.” Thẩm Thanh Lan bảo Trâu Hồng Dương ghi địa chỉ IP cho cô. Trở về cô sẽ nhờ Kim Ân Hi điều tra, tuy khả năng tra ra không lớn lắm. “Tôi đã nói tất cả những điều mình biết cho chị. Chị có thể đừng tố cáo với trường học của tôi, và cũng đừng giao tôi cho quân đội không? Chuyện này tôi thật sự đã biết mình sai rồi, sau này tôi bảo đảm sẽ không làm những chuyện thể này nữa.” Trấu Hồng Dương cầu xin.

Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn vào mặt anh ta, “Là người trưởng thành, ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình.”

“Không phải chị nói chỉ cần tôi nói thật với chị, thì chị sẽ không giao tôi cho quân đội sao?” Vừa nghe Thẩm Thanh Lan với vậy, Trâu Hổng Dương lập tức nổi giận.

“Chị ấy nói vậy khi nào?” Đào Nhiên nói chen vào. Lúc này cô đã thật sự hận Trâu Hồng Dương đến tận xương. Người thuê anh ta làm việc này rõ ràng không có mục đích tốt, sao anh ta lại không biết chứ, vậy mà anh ta vẫn vì lợi ích cá nhân mà làm ra việc kia. Người như anh ta thật sự không xứng là công dân nước Z.


“Nói chung chị không thể giao tôi cho trường học hay quân đội được. Nếu làm vậy thì tôi sẽ xong đời. Khó khăn lắm tôi mới thi đỗ vào Đại học C, tôi không muốn bị đuổi học. Tôi có thể giúp chị tìm ra người đàn ông kia, chỉ cần chị đừng giao tôi cho trường học và quân đội, tôi sẽ liên lạc với hắn giúp chị, như vậy chị có thể bắt được hắn rồi.” Trâu Hồng Dương cố gắng muốn thay đổi ý định của Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan vẫn không bị lay chuyển. Thật ra chuyện này dù cô có tố cáo hay không, thì sớm muộn gì quân đội cũng sẽ điều tra ra Trấu Hồng Dương. Còn về người đàn ông kia, chắc chắn đã trốn rồi.

“Chuyện này không phải chỉ cần tôi không nói thì quân đội sẽ không thể điều tra ra. Tôi đã có thể tìm được chứng cứ thì tất nhiên người khác cũng có thể. Tốt nhất cậu nên chủ động nhận tội trước khi họ điều tra ra để còn có thể được khoan hồng” Thẩm Thanh Lan nói xong liền bỏ đi. Đào Nhiên lập tức đuổi theo. Còn Trâu Hổng Dương chỉ chôn chân một chỗ, lẳng lặng nhìn theo cô, không biết đang nghĩ gì.

“Hi, chào chị. Vẫn chưa tự giới thiệu, em là Đào Nhiên. Còn chị tên gì?”

“Thẩm Thanh Lan.” Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thanh Lan khể mở, nói ra ba chữ.

“Sao chị biết chuyện này là do Trâu Hồng Dương làm vậy?” Đào Nhiên tò mò hỏi.


“Tự điều tra.”

“Chị thật lợi hại, có thể tra ra người đứng phía sau là anh ta trong thời gian ngắn như vậy.” Đào Nhiên cũng học chuyên ngành máy tính, nên tất nhiên biết chuyện này phải phí bao nhiêu công sức. Nhất là khi đó Trâu Hồng Dương đã ẩn địa chỉ IP của mình.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Kim Ấn Hi quả thật là người lợi hại trong phương diện máy tính. “Đúng rồi, anh quân nhân bị thương đó về nhà rồi sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu “Đưa cậu ấy về nhà rồi!” “Còn người kia thì sao? Khi về quân đội có bị xử phạt anh ấy không?” Chuyện này ồn ào lớn như vậy, cô không tin Cố Dương không bị ảnh hưởng. Chắc chắn là khi trở về sẽ bị xử phạt. Phó Hoành Dật đã gọi điện thoại nói cho cô biết quyết định xử phạt của Cổ Dương, nhưng Thẩm Thanh Lan không muốn nói với Đào Nhiên, “Chị không rõ lắm, em gọi hỏi cậu ấy. Nhưng xử phạt chắc không thể tránh được.” “Vậy chị có thể...có thể...” Đào Nhiên do dự. Thẩm Thanh Lan chờ cô nói tiếp, ánh mắt đầy vui vẻ.

Đào Nhiên cắn răng nói, “Chị có thể giúp em xin giảm tội cho anh quân nhân đó với lãnh đạo được không ạ? Chuyện này không phải là lỗi của anh ấy, em có thể làm chứng. Mong họ đừng xử phạt nghiêm khắc quá.” Cô k biết kỷ luật quân đội rất nghiêm, một khi quân nhân vi phạm thì chắc chắn phải bị xử lý kỷ luật nghiêm khắc hơn người dân rất nhiều,

“Chuyện này chị không thể quyết định, chị cũng không có quyền. Nhưng yên tâm đi, cậu ta chẳng chết được đâu!” Đào Nhiên đương nhiên biết Cổ Dương không thể chết được, cô không lo lắng chuyện này, mà là... Thôi kệ! Thật ra bản thân cô cũng chẳng biết mình đang lo lắng điều gì nữa, chỉ là muốn biết tình hình Cổ Dương mà thôi. “Vậy chị có thể cho em xin phương thức liên lạc với anh quân nhân đó được không?” Đào Nhiên cảm thấy hỏi Thẩm Thanh Lan thì chỉ bằng tự mình hỏi vậy. Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn cô. Đào Nhiên đỏ mặt, “A... từ bẻ em đã thần tượng những anh quân nhân kia. Em thấy anh quân nhân ngày hôm đó rất... rất đẹp trai. Chuyện hôm đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh ấy, em chỉ muốn hỏi thăm tình hình anh ấy thế nào thôi!” Cô cố gắng giải thích, nhưng nói năng hơi lộn xộn, trong lòng cũng thẩm tự khinh thường bản thân. Đảo Nhiên ơi Đào Nhiên! Chỉ di hỏi số điện thoại thôi mà, việc gì mày phải khẩn trương như thế hả.


Trong mắt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười, sau đó không hề do dự liền đưa số điện thoại của Cố Dương cho Đào Nhiên.

Đào Nhiên vội nói cảm ơn. Thẩm Thanh Lan khoát tay rời khỏi trường Đại học C. Trâu Hồng Dương chủ động tìm thấy hiệu trưởng nhận lỗi. Đến ngày thứ ba, Thẩm Thanh Lan mới biết được. Hiệu trưởng trường Đại học C biết chuyện thì lập tức liên hệ với bến quân đội. Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô. Thật ra lãnh đạo quân đội đã tra ra được Trâu Hồng Dương, nhưng chưa kịp xử lý thì cậu ta đã thừa nhận sai lầm của mình. Vì thái độ thành khẩn, đồng thời chủ động nộp lại năm mươi nghìn tệ, nói hết những gì mình biết và cả phương thức liên hệ với người đàn ông đó cho phía quân đội. Quân đội cũng không làm khó Trâu Hồng Dương. Có điều trường học vẫn phạt cảnh cáo cậu ta, học bổng quốc gia của cậu ta năm nay cứ thế mà bị mất. Đối với kết quả này, tuy Trâu Hồng Dương có buồn, nhưng chí ít vẫn tốt hơn ngồi tù nhiều, thế nên có buồn thì cậu ta vẫn phải chấp nhận. “Các anh nghi ngờ người đàn ông đó là gián điệp quốc tế à?” Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật. Anh gật đầu. Người bình thường thì không có lý do gì để làm vậy cả, “Chuyện này không phải nhắm vào cá nhân Cố Dương!” Dĩ nhiên Thẩm Thanh Lan biết chuyện này không phải chỉ nhắm vào mỗi mình Cố Dương. Tuy thằng nhóc này bộp chộp, bốc đồng, cũng hay ăn nói linh tinh, đắc tội với nhiều người. Nhưng từ khi cậu ta vào quân đội, lăn lộn trong dó mấy năm, chung dụng nhiều với đồng đội, mà quân nhân thì ngay thẳng, tính tình chất phác, đơn thuần, sẽ không có ai cố ý nhắm vào cậu ta. Vì thế cô rất đồng tình với suy đoán của Phó Hoành Dật. “Em cũng từng nhờ Kim Ân Hi điều tra địa chỉ IP mà Trấu Hồng Dương cung cấp, nhưng không tìm ra manh mối, các anh có tìm được gì không?” Phó Hoành Dật lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng tối, “Người đàn ông liên hệ với Trâu Hồng Dương sử dụng tên giả để đăng ký số điện thoại, nên không tra được gì. Đối phương rất gian xảo, hẳn là một tay già đời!” Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thẩm Thanh Lan. Nếu người đàn ông kia thật sự là gián điệp quốc tế mà lại để họ dễ dàng tra ra địa chỉ, thì họ lại càng nên lo lắng hơn, vì không biết phía sau đó có còn mục đích gì khác không, gián điệp quốc tế là một phạm trù vô cùng nhạy cảm, biết đâu người bạn gặp hằng ngày lại là gián điệp của một nước nào đó phải đến. Nhưng nói gì đi nữa thì chuyện này cũng không đến phiên hai người họ quan tâm. Quốc gia có riêng bộ phận xử lý những vấn đề này. Cho nên sau khi giao chuyện này cho cục An ninh quốc gia, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật liền bỏ qua vấn đề này. Cố Dương và video đánh nhau mà bị quân đội xử phạt, giam trong phòng tối năm ngày, sau đó bị tạm thời đình chỉ công tác một tháng. Lúc Cố Dương đang nằm mốc meo ở nhà, nghĩ xem có nên rủ đám Cổ Khải đi chơi không thì nhận được một lời mời kết bạn, cậu ta mở ra xem thì thấy ảnh cô gái váy đỏ gặp hôm đó trên xe lửa. Cậu ta liền chấp nhận lời mời kết bạn.

Nửa tháng sau, Cổ Dương dẫn theo Đào Nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn Cố Dương, rồi lại nhìn Đào Nhiên đứng phía sau. Đào Nhiên cúi đầu, mặt ửng hồng. Còn Cổ Dương thì cười ha ha, ôm vai Đào Nhiên, “Chị dầu, đây là bạn gái em, Đào Nhiên. Còn đây là chị dâu anh. Hai người chắc quen nhau rồi nhỉ? Vậy không cần giới thiệu nữa.” Thẩm Thanh Lan không hề bất ngờ trước kết quả này. Khi Đào Nhiên xin phương thức liên lạc thì cô đã có thể nhận ra. Chỉ là không ngờ hai người này lại nhanh đến vậy, mới nửa tháng đã xác định yêu đương rồi. Nhưng nếu nghĩ lại cũng thấy đây là chuyện bình thường. Đào Nhiên là một cô gái cá tính, tính cách lại thẳng thắn, dứt khoát. Mà Cố Dương nhà cô cũng không phải là dạng người thích dây dưa dông dài. Hai người này thành đôi cũng là chuyện nước chảy thành sông.

“Nghiêm túc không?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Cố Dương vỗ ngực, “Tất nhiên rồi, chúng em yêu nhau với mục đích đi tới hôn nhân đấy!” Mặt Đào Nhiên đỏ bừng, nhưng cũng gật đầu phụ họa. Lúc này cô vẫn chưa hề hay biết Cổ Dương và Thẩm Thanh Lan có thân phận gì, cứ tưởng hai người họ cũng giống như mình, là những người bình thường.

Phó Hoành Dật nghe Thẩm Thanh Lan kể lại chuyện này cũng không thể không bật cười, không ngờ sự việc ồn ào kia còn xúc tiến được một chuyện tình.


Nhấn Mở Bình Luận