Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Ba phần trăm cổ phần của tập đoàn quốc tế Song Thành? Đinh Minh Huy, lòng tham của anh hơi lớn rồi đấy.” Ninh Kha thả tay xuống, bình tĩnh nhìn hắn. Dù sao tập đoàn quốc tế Song Thành cũng là một công ty lớn2trên thị trường. Một phần trăm cổ phần đã trị giá mấy chục triệu tệ, ba phần trăm cổ phần tất nhiên là vượt xa con số năm mươi triệu tệ. Huống chi cổ phần công ty là thứ có thể nắm giữ lâu dài, chỉ8cần có cổ phấn trong ty thì hằng năm Đinh Minh Huy đều sẽ được chia lợi nhuận. Ninh Kha hoàn toàn không ngờ Đinh Minh Huy lại có ý nghĩ này, thảo nào không thèm năm mươi triệu. Lấy một cọng lông dế sao có6thể bằng bắt cả con dế.

“Sau khi ly hôn với cô, tôi sẽ là người từng kết hôn ba lần. Dù đàn ông kết hôn ba lần cũng chẳng hề gì nhưng cũng vẫn mất giá. Hơn nữa, tôi đã làm cha miễn phí cho con3của cô ba năm qua, những người khác lại không biết nó không phải là con tôi, nếu sau này tôi muốn tái hôn thì người ta sẽ nghĩ rằng tôi đã có con riêng, dù sao cũng sẽ suy xét đến điều này, phạm vi5lựa chọn của tôi sẽ bị thu hẹp lại. Tóm lại, cô phải đền bù những tổn hại này cho tôi.” Đinh Minh Huy nói rõ ràng mạch lạc. Hẳn đã suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn không ly hôn thì sẽ còn có nhiều cơm dài hạn, như vậy thì có cổ phần công ty hay không cũng được. Còn nếu ly hôn, hắn phải tìm cho mình một đường lui. Hẳn biết trong tay Ninh Kha có không ít cổ phần của tập đoàn quốc tế Song Thành, cho dù có chia cho hắn ba phần trăm thì quyền hạn và địa vị của cô ở công ty cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn dám đưa ra điều kiện này. Hắn ta tính toán rất cẩn thận, nhưng không có nghĩa Ninh Kha sẽ để hắn tùy ý sắp xếp tính toán. “Nếu vậy thì anh cứ tiếp tục làm con rể nhà họ Ninh đi.” Ninh Kha thản nhiên nói. “Không phải có muốn ly hôn sao?” Đinh Minh Huy sững sờ. Sao đột nhiên lại không ly hôn nữa? Hắn thật sự không rõ Ninh Kha đang muốn gì. “Bây giờ tôi đổi ý rồi. Ra ngoài đi, chuyện ly hôn cứ coi như tôi chưa nói gì.” Ninh Kha phất tay. Cái giá của nó quá lớn, mà về việc ly hôn hay không thì cô lại không mấy quan tâm. Chẳng qua cũng chỉ là phải nuôi thêm một kẻ vô công rồi nghề thôi mà, cô nuôi được. Đinh Minh Huy không hiểu vì sao Ninh Kha bồng đổi ý, có điều không ly hôn càng tốt. Hắn dứt khoát quay người đi. Ninh Kha sở cắm, nếu nói Đinh Minh Huy thông minh thì không đúng lắm. Mấy chuyện như vứt hạt dưa để lượm hạt mè mà hắn ta cũng đã làm, nhưng nói hắn ta ngu ngốc thì ở những thời điểm quan trọng, hắn lại biết tìm cách giành phần hơn về phía mình. Vừa rồi, mặc dù Ninh Kha mạnh miệng nói muốn nhờ pháp luật can thiệp để ly hôn, nhưng tập đoàn quốc tế Long Thành là một công ty lớn. Nếu người đứng đầu công ty như cô có lục đục chuyện gia đình thì cổ phiếu công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu có ly hôn thì còn phải chia một số cổ phần, không chừng giá cổ phiếu của tập đoàn quốc tế Long Thành sẽ phát sinh dao động. Đây là nguyên nhân chính khiến Ninh Kha không đồng ý với điều kiện của Đinh Minh Huy. Cô ly hôn là vì con, không ly hôn là vì công ty. Đinh Minh Huy không về phòng mình mà đi thẳng về nhà cha mẹ. Ở nhà họ Ninh làm hắn cảm thấy quá ngột ngạt, không về nhà hít thở không khí thì hắn sợ mình sẽ nghẹn chết mất.

Cha mẹ Đinh Minh Huy không ngờ con trai lại đột nhiên về nhà, hơn nữa còn đi thẳng vào nhà ngồi xuống sô pha, mặt mày sa sầm.

Có điểu thấy con trai về, bọn họ vẫn rất mừng. Bà Đinh ân cần hỏi, “Minh Huy, sao vậy? Ai làm con không vui à?”

Đứa con trai này là điều làm bà tự hào nhất, không chỉ là người duy nhất trong thôn đậu đại học danh tiếng, mà còn là người duy nhất có nhà riêng ở thủ đô. Không chỉ vậy, con trai lại cưới được một tiểu thư nhà giàu nữa. Bây giờ cả nhà bọn họ đều ở thủ đô, mặc dù con dâu hơi kiêu ngạo, kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa đến thăm bọn họ lần nào, nhưng vẫn mua nhà cho bọn họ. Hiện giờ mỗi lần bọn họ về quê, ai ai cũng nói hai vợ chồng họ có phúc, mà tất cả những thứ này đều do Đinh Minh Huy mang lại cho bọn họ.


Đinh Minh Huy cáu kỉnh, “Mẹ, mẹ để con yên tĩnh một chút đi.”

Bà Đinh không hề tức giận trước lời nói và thái độ của con trai, chỉ cười tít mắt nói, “Được, mẹ không phiền con, không phiển con. Bữa tối con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con.”

“Gì cũng được.” Đinh Minh Huy đáp.

Em gái Đinh Minh Huy ngồi trên xố pha chơi điện thoại, thấy nét mặt của anh trai thì trong lòng lập tức sáng tỏ. Chờ bà Đinh đi, cô ta mới xích qua, “Anh, lại bị Ninh Kha mắng à?”


Cô ta tỏ ra không lấy làm lạ, vì lần nào anh trai mình bị Minh Kha mắng cũng đen mặt thế này cả.

Đinh Minh Huy lạnh lùng lườm cô ta. Cô ta lại vỗ vai anh trai, “Được rồi, cũng có phải bị mắng lần đầu đầu, không phải anh đã quen từ lâu rồi à? Hơn nữa, trước kia anh cưới cô ta không phải là vì tiền sao, cô ta hào phóng trong chuyện tiền bạc là được.”

Đinh Minh Tĩnh biết Đinh Minh Huy và Ninh Kha chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Ninh Kha kết hôn với Đinh Minh Huy chỉ để con trai cô có cha, không trở thành con rơi. Cho nên, đối với những thứ mà Ninh Kha chu cấp cho gia đình mình, cô ta đều nhận như chuyện đương nhiên. Giữa anh mình và Ninh Kha chỉ là giao dịch, mà nếu đã là giao dịch thì không có gì phải ngại cả. Ngày trước, vì để Đinh Minh Huy có thể đến trường, Đinh Minh Tĩnh đã phải thổi học để ra ngoài làm việc từ rất sớm, sau đó kết hôn với một công nhân. Chồng cô ta không có chỉ cầu tiến, thường xuyên đánh mắng vợ, cho nên sau khi Đinh Minh Huy mua cho cô ta một căn nhà ở thủ đô, cô ta đã lập tức ly hôn với chồng. Cô ta từng muốn tìm một công việc tốt ở thủ đô, để được trải qua cảm giác làm một nhân viên trí thức ở thành phố. Có điều trình độ văn hóa của cô ta có hạn, những công ty tốt chẳng thèm để mắt đến cô ta, cô ta lại không muốn làm những việc chân tay như quét dọn vệ sinh. Chọn tới chọn lui, cô ta vẫn không chọn được, sau cùng dứt khoát ở nhà ngồi không để Đinh Minh Huy nuôi. Theo cách nghĩ của Đinh Minh Tỉnh, điều này là Đinh Minh Huy nên bồi thường cho cô ta. Nếu nằm xửa cô ta không bỏ học đi làm phụ giúp gia đình, để anh trai có thể tiếp tục đi học thì hắn sẽ không thể thi nổi vào Đại học B, không thể vào công ty lớn làm việc, và cũng sẽ không thể quen biết với một tiểu như nhà giàu như Ninh Kha được. Cho nên, nhà, xe, tiền bạc và những thứ khác, cô ta đều đòi hỏi Đinh Minh Huy như chuyện đương nhiên. Đinh Minh Huy chỉ có một đứa em gái, hơn nữa hắn ta thật sự có khả năng này, vì vậy luôn đồng ý với mọi yêu cầu của Đinh Minh Tĩnh.

“Anh, nói chuyện chính với anh nè. Hôm nay đi mua sắm, em đã nhìn trúng một cái tủ mới.” Đinh Minh Tĩnh nói, xoa xoa hai tay, ý tứ vô cùng rõ ràng.


Đinh Minh Huy đen mặt, “Chẳng phải mấy hôm trước anh vừa cho mày năm mươi nghìn sao? Mới đó đã xài hết rồi à?”

“Anh à, đâu phải anh không biết giá cả ở thủ đô chứ, em đi mua sắm một vòng là hết năm mươi nghìn rồi.” Trước kia khi đi làm công ở phía nam, cô ta cũng thường đến trung tâm mua sắm, có điều quần áo trong đó quả đắt, cô ta không mua nổi, chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm, chử ngay cả sờ cũng không dám. Bây giờ cô ta đã có điều kiện, tất nhiên sẽ phải mua cho thỏa thích. Dù sao Ninh Kha cũng nhiều tiền như vậy, cô ta tiêu pha một chút thì cũng có thẩm vào đâu.

“Anh cho em chút xíu nữa đi.” Đinh Minh Tĩnh lắc cánh tay Đinh Minh Huy. Hắn xụ mặt lấy một cái thẻ trong ví ra, “Trong này chỉ có ba mươi nghìn, là phí sinh hoạt tháng này của mày. Nếu mày xài hết thì phải đợi đến tháng sau.” Đinh Minh Tĩnh la lên, “Anh, bây giờ mới cùng năm, anh chỉ cho em ba mươi nghìn. Anh bảo em phải tiêu thế nào chứ? Em thấy cái túi kia cũng phải bảy mươi nghìn rồi.”

“Suốt ngày chỉ biết mua túi, một tháng mày tiêu hết bao nhiêu tiền vào việc mua túi rồi hả? Mày không đi làm, mua túi cũng chỉ để ở nhà tự ngắm, mày có thấy phí phạm quá không?” Đinh Minh Huy nổi giận.

“Sao anh lại nổi giận với em? Anh ở nhà bị Minh Kha coi thường rồi đến đây trút giận lên em, anh có còn là đàn ông không?” Đinh Minh Tĩnh không phải là người chịu thua thiệt, thấy Đinh Minh Huy cáu với mình thì lập tức không vui.


“Không vui cũng phải chịu, không chịu nổi thì biến đi chỗ khác.” Hôm nay, vì Ninh Kha mà Đinh Minh Huy tức tối vô cùng, bây giờ đứa em gái ăn bám còn dám lên mặt với hắn. Đinh Minh Huy trước giờ luôn chiều ý em gái lúc này cũng nổi nóng. “Anh, Ninh Kha kia đã làm gì anh à?” Đinh Minh Tĩnh chỉ phàn nàn vài câu, không ngờ Đinh Minh Huy lại giận dữ như vậy, bèn nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, mềm giọng nói. Trước đây cô ta càu nhàu, cùng lắm anh trai chỉ cười cho qua. Hôm nay lại nổi nóng với cô ta thế này thì có vẻ hơi bất thường. Đinh Minh Huy không muốn trả lời, chỉ nói, “Sau này đừng có mà tiêu tiền như nước nữa, nếu chẳng may anh ly hôn thì mày sẽ phải cạp đất với anh mày đấy.” Nghe vậy, Đinh Minh Tinh dửng dưng, “Ninh Kha sẽ không ly hôn với anh đâu. Nhà cô ta còn một thằng con hoang cần anh làm ba hờ mà.” Đinh Minh Tinh thật sự không hiểu được cách làm của Ninh Kha. Bị đàn ông làm cho có thai rồi bỏ rơi mà vẫn giữ lại, sinh ra một thằng con hoang rồi đi tìm một người chồng hờ. Nghĩ tới lại thấy không thể hiểu nổi. Nếu là cô ta, cô ta đã phá thai để mình có thể sống tự do tự tại rồi.

Có điều, nếu Ninh Kha không ngu xuẩn như vậy thì đã không tới phiên anh của cô ta được vào nhà dó ở rể và gia đình bọn họ vẫn phải ở quê. Vừa nghĩ thế, cô ta lại thấy Ninh Kha ngu thì cứ ngu đi, cũng không phải không có chỗ tốt. Đinh Minh Huy về nhà là để yên tĩnh, kết quả Đinh Minh Tỉnh cứ liên tục cằn nhằn lải nhải bên tai khiến hắn càng bực bội hơn, dứt khoát đứng dậy ra về, thậm chí không thèm chào cha mẹ mình một tiếng đã đóng cửa rầm một cái mà bỏ đi.

Bà Đinh nghe tiếng động nên đi từ trong bếp ra, thấy cửa nhà đóng chặt, bèn nhìn sang con gái, “Ơ, anh con sao vậy? Còn chưa ăn cơm đã đi rồi à?” Đinh Minh Tỉnh trề môi, “Con đâu biết, lúc nào cũng thần kinh như vậy, anh ta muốn đi thì đi đi. Mẹ, con đói rồi, mẹ làm cơm xong chưa?” “Muốn ăn thì góp tiền vào. Có phải là thiên kim tiểu thư đâu mà cả ngày chờ mẹ hầu hạ. Con bao nhiêu tuổi rồi, không biết xấu hổ à?” Bà Đinh thấy con gái là lại khó chịu.

“Mẹ, mẹ không thể thiên vị quá được. Anh về đây thì mẹ lập tức nấu cơm, lo anh ta đói, còn con ngày nào cũng sang với mẹ thì mẹ lại thấy con chướng mắt. Có phải mẹ nhặt con ở đống rác về không?” Đinh Minh Tĩnh tức tối. Bà Đinh hừ lạnh, “Anh mày có thể mua nhà cho tao, cho tạo tiền tiêu. Mày có thể không? Nhà máy ở cũng là do anh mày mua cho đấy. Nếu mày được như anh mày thì ngày nào tao cũng sẽ cung phụng mày, coi mày như tổ tiên luôn.”

“Được được được, anh ta tài giỏi, chỉ có anh ta là giỏi thôi, được chưa? Con cũng chẳng thèm ăn cơm. Mẹ với ba ăn đi” Đinh Minh Tỉnh nói xong liền vào phòng lấy túi đồ rồi bỏ đi. Ở nhà không có cơm ăn thì cô ta không biết ra ngoài ăn sao? Thật đúng là!


Nhấn Mở Bình Luận