“Đúng đúng đúng, chuyện này phải dựa vào duyên phận, không vội, không vội.” Phó lão gia gật đầu đồng ý. Ông chỉ cần biết bọn họ có kế hoạch này là mừng rồi.
Mặt Phó Hoành Dật hơi sâm xuống. Vừa rồi anh định nói không muốn có đứa thứ hai, kết quả Thẩm Thanh Lan cướp lời trước. “Vậy nếu sinh được một bé gái nữa thì hoàn hảo rồi.” Thẩm lão gia cười nói, rõ ràng cũng rất mong chờ đứa cháu thứ hai. Gia đình họ không phải không có điều kiện, chỉ có mỗi mình An An thì hơi cô đơn,
“Cháu cũng nghĩ vậy.” Thẩm Thanh Lan còn phụ họa theo, “Thật ra có một đứa là đủ rồi.” Phó Hoành Dật sâu kín nói, những lời nói2của anh bị mọi người trực tiếp phớt lờ, tất cả đều mải thảo luận về mấy bức ảnh mặc đồ bé gái của An An. Buổi chiều, Vu Hiểu Huyền dẫn Quả Quả đến chơi. Năm nay Quả Quả đã hai tuổi, tính tình rất giống mẹ, vô cùng hiếu động hoạt bát, nhưng mặt mũi lại cực kỳ giống ba. Hàn Dịch từng trêu chọc là cuối cùng cũng không phí phạm gen trội của anh. “Anh An An.” Quả Quả thấy An An thì đi đến ôm một cái. Cô bé chơi với An An từ nhỏ, cả hai rất thân thiết. An An cũng thích Quả Quả, lập tức nắm tay cô bé, đưa cô bé đi xem đồ chơi mới của mình. Hàn Dịch ngồi trên ghế8sô pha, thỉnh thoảng lại liếc sang đánh giá Phó Hoành Dật. Cuối cùng Phó Hoành Dật cũng dời mắt khỏi quyển sách, ban cho anh ta một ánh mắt, “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hàn Dịch hạ giọng, “Cậu ổn rồi chứ?” “Có lúc nào tôi không ổn?” Ha ha, không biết hai ngày trước ai đã kéo bọn họ đi “mượn rượu giải sầu”, còn ầm ĩ đòi bỏ nhà đi, phải đến khi Thẩm Thanh Lan đến đón mới chịu về nhà.
Có điều, không biết Thẩm Thanh Lan đã nói gì với Phó Hoành Dật mà lại dỗ được anh nhanh như vậy.
Bệnh nhiều chuyện trong lòng Hàn Dịch tái phát, bèn nhích đến gần hơn, “Cậu nói cho tôi nghe một chút đi, mấy ngày9trước cậu còn ầm ĩ giận dỗi mà? Chị dâu đã làm gì cậu mà khiến cậu bỏ nhà đi bụi vậy?”
“Bỏ nhà đi bụi?” Phó Hoành Dật lặp lại bốn từ này, rồi nhìn Hàn Dịch bằng ánh mắt lạnh lùng. Ai nói rằng anh bỏ nhà đi bụi. “Không phải bỏ nhà đi, chẳng lẽ cậu nhở chúng tôi thật?” Đòi tụ tập, kết quả người này cứ luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, có thể nói là trông mòn con mắt luôn. Phó Hoành Dật sẽ không thừa nhận rằng mình nhớ bọn họ, càng không thể thừa nhận mình bỏ nhà đi. Theo anh, đó chỉ là chuyện yêu giận của anh và Thẩm Thanh Lan thôi. Chỉ cần Phó Hoành Dật không muốn nói thì tất2nhiên chẳng ai có thể biết được một câu nào từ miệng anh cả. Vì vậy, Hàn Dịch nói bóng nói gió một lúc mà vẫn không biết được nguyên nhân khiến Phó Hoành Dật ẩm ĩ, sự tò mò không được thỏa mãn, anh ta bèn mất hứng dựa lưng vào ghế sô pha.
Sau bữa tối, Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên định đưa Quả Quả về nhà, kết quả bé con lại nhất quyết không chịu về, cứ nghe nói về nhà là lại khóc lóc ầm ĩ, “Không muốn về nhà, con muốn anh An An.”
“Ngoan, ngày mai chúng ta lại đến chơi với anh An An nữa nhé. Bây giờ con về nhà cùng ba mẹ, có được không?” Hàn Dịch dỗ con gái mình. Quả Quả một2mực lắc đầu, ôm lấy chân Phó Hoành Dật, không chịu buông ra, “Con muốn anh An An.” Phó Hoành Dật nhìn cô bé đang ôm chân mình, ánh mắt dịu lại, rồi nói với Hàn Dịch, “Để Quả Quả ở lại đây đêm nay đi.” Vu Hiểu Huyên không có ý kiến gì, nói với con gái mình, “Vậy hôm nay con ngủ với anh An An nhé, được không?” Quả Quả gật đầu, “Được ạ.” “Không được.” “Không được.” Ba giọng nói vang lên cùng một lúc. Đầu tiên là Quả Quả, hai giọng phản đối là của An An và Hàn Dịch.
Quả Quả ở bên cạnh nghe An An nói vậy thì nước mắt lưng tròng, ấm ức nhìn cậu nhóc, “Anh An An.”
“An An, sao cháu lại không muốn ngủ với em gái?Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi. An An rất thích Quả Quả, đối xử với con bé rất tốt. Mỗi lần Quả Quả đến, cậu bé đều luôn chia sẻ đồ chơi và bánh ngọt với em gái. Bây giờ lại không muốn ngủ với Quả Quả, sao cô không tò mò được chứ?
“Ba nói rằng cháu chỉ có thể ngủ với vợ mình. Còn Quả Quả là em gái.” An An nói tỉnh bơ.
An An vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang Phó Hoành Dật. Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, như thể người nói những lời đó không phải là mình vậy. Thẩm Thanh Lan lập tức đoán được ý đồ của Phó Hoành Dật khi nói điều này, chung quy vẫn là để lừa An An ngủ một mình thôi.
“Lớn lên, Quả Quả sẽ là vợ cháu.” Vu Hiểu Huyên nghe vậy thì không thể không bật cười, trêu chọc An An. “Quả Quả là em gái mà.” An An khăng khăng nói. Mẹ đã nói với cậu bé, Quả Quả là em gái cậu, cậu phải yêu thương cô bé. “An An, bây giờ Quả Quả là em gái cháu, nhưng lớn lên, con bé sẽ là vợ cháu, cho nên bây giờ cháu vẫn có thể ngủ cùng Quả Quả.” Vu Hiểu Huyên luôn rất nhiệt tình trong việc se duyên cho hai đứa bé. Hàn Dịch đen mặt, Quả Quả là con gái anh đó, anh còn chưa đồng ý mà. An An nhìn sang mẹ mình, “Mẹ ơi, Quả Quả có thể ngủ với con sao ạ?” Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, em gái có thể ngủ với con mà.” An An lập tức mỉm cười, đi đến dắt tay Quả Quả, “Quả Quả, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé.”
Nước mắt của Quả Quả đã lưng tròng chức tuôn rơi, vẻ mặt cũng ấm ức, nhưng vừa nghe thấy lời này của An An thì lập tức mỉm cười, “Vâng, anh An An, chúng ngủ cùng nhau.” “Thanh Lan, vậy Quả Quả giao cho cậu nhé, ngày mai tớ sẽ đến đón con bé.” Vu Hiểu Huyên không hề lo lắng về việc để Quả Quả ở lại một mình. Nhưng Hàn Dịch lại nhìn con gái mình, cố gắng *** con gái về nhà, “Quả Quả, nếu hôm nay ngủ ở đây thì sẽ không thấy ba mẹ đầu, buổi tối trước khi ngủ ba cũng không thể kể chuyện cho con nghe đâu.” Quả Quả vẫy bàn tay bé nhỏ, “Ba, tạm biệt.” Hàn Dịch: “...” Không phải ai cũng nói con gái là người tình của kiếp trước của cha sao? Là áo bông nhỏ sao? Sao con gái nhà anh lại thế này? Hàn Dịch cảm thấy trái tim mình bị đánh tổn thương 10.000 điểm. Quả Quả không hề biết trái tim già nua của ba mình đã bị tổn thương nặng nề bởi một câu nói của mình, chỉ lo nắm tay An An, vui vẻ nói, “Anh An An, chúng ta đi thôi.” Hai đứa bé nắm hai tay nhau lên tầng trên, chẳng thèm quay lại nhìn người cha già của mình thêm một cái. Hàn Dịch trơ mắt nhìn con gái chạy theo một thằng nhóc con mà nước mắt chảy dài trong gió lạnh. “Đi thôi, có gì mà nhìn, Quả Quả đã đi lên tầng rồi.” Vu Hiểu Huyên kéo Hàn Dịch, ra về không chút do dự.
“Chị dâu, buổi tối trước khi ngủ, Quả Quả thích uống nửa cốc sữa, thích nghe kể chuyện cổ tích, thích.” Hàn Dịch quyến luyến không rời. “Được rồi, Thanh Lan sẽ chăm sóc Quả Quả mà.” Vu Hiểu Huyên không kiên nhẫn nói. Thẩm Thanh Lan không khỏi cảm thấy buồn cười, đi lên tầng trên tắm cho hai đứa bé. Khi đi ra, cô đã thấy Phó Hoành Dật đang ngồi trên giường của An An, trên tay cầm máy sấy tóc, sấy tóc cho Quả Quả, động tác rất đỗi dịu dàng. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, trước đây chưa hề thấy anh sấy tóc cho An An đấy. Mà tối nay, Phó Hoành Dật còn lần đầu tiên xung phong kể chuyện cho hai đứa trẻ nghe.
Thẩm Thanh Lan cười nhạo. Người đàn ông này đúng là người nghĩ một đằng nói một nẻo. Anh còn nói không muốn có thêm đứa thứ hai, rõ ràng thích có con gái đến vậy mà.
+++
Nước Y, trong trang viên tư nhân của Eden.
“Hôm nay tình hình của Sicily đã tốt hơn rất nhiều rồi, không lâu sau sẽ tỉnh lại thôi.” Sau khi kiểm tra xong, Eden nói với Andrew. Andrew ngây người, nhìn Eden với vẻ không thể tin được, “Cậu nói thật chứ?”
“Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?” Eden cười. Ba ngày trước, tình trạng của Sicily đã hôn mê ba năm đột nhiên có chuyển biến, dường như có dấu hiệu tỉnh lại. Mà trong mấy ngày qua, tình hình của cô ấy cũng thật sự ngày càng tốt hơn. “Không tới một tháng, cô ấy sẽ có thể tỉnh lại.” Eden nói một cách chắc chắn.
Andrew nhìn Sicily chăm chú, bàn tay xuôi bên hông khẽ run run. Một tháng, đối với người khác thì có vẻ rất dài, nhưng đối với anh, người đã chờ đợi suốt ba năm qua thì một tháng lại giống như một kỳ tích. “Tốt quá, tốt quá rồi.” Andrew nói năng lộn xộn. Anh đã chuẩn bị tinh thần đối diện với chuyện Sicily hôn mê suốt đời, kết quả bây giờ Eden lại nói với anh rằng không lâu sau, người đang nằm trên giường sẽ tỉnh lại, sẽ có thể nói chuyện với anh, mỉm cười với anh như trước. Không một ai có thể hiểu được sự kích động trong lòng anh vào lúc này. Eden vỗ vai anh, “Đúng vậy, Thượng Để phù hộ. Mấy ngày này, cậu có thể đưa cô ấy ra ngoài phơi nắng.” Andrew gật đầu qua quýt. Eden biết chắc chắn anh cần phải có thời gian để bình tĩnh lại, vì vậy rời khỏi phòng để dành không gian cho hai người. Mấy năm qua, Eden đã dồn hết tâm trí lên người của Sicily và Kim Ân Hi. Khuôn mặt của Kim Ân Hi đã hồi phục, Sicily cũng sắp tỉnh lại, cuối cùng, anh đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể thở phào rồi. Nghĩ đến đây, Eden bèn lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, có lẽ anh nên ăn mừng một bữa.
Eden đến quán bar, gánh nặng trong lòng anh đã được giải quyết, nên tâm trạng đang rất tốt. Anh gọi một ly rượu rồi ngồi xuống quầy bar, chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng lại nhìn mấy nam thanh nữ tú đi đi lại lại trong quán bar.
“Hey, anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Không ngại uống cùng tôi một lý chứ.” Một người đẹp tóc vàng bước đến cạnh Eden, trên tay cầm một ly rượu. Eden nâng ly rượu lên, hôm nay tâm trạng của anh ta rất tốt nên cũng không ngại uống một ly với người lạ. “Anh đến đây để tia người đẹp a?” Thấy tầm mắt Eden rơi trên người cả nam lẫn nữ trên quầy bar, nên người đẹp tóc vàng cười hỏi. Thật ra cô ta cũng đến để tia trai. Eden chỉ mỉm cười, chứ không đáp. Người đẹp tóc vàng dứt khoát mặc định rằng anh đến tia người đẹp thật, thể là đôi mắt liền sáng ngời. Cô đặt tay lên vai Eden, kề sát bên tai anh, mờ ám nói, “Anh thấy em thế nào?” Eden khá đẹp trai, cô ta muốn tiến thêm một bước với người đàn ông trước mặt. Eden nhìn thoáng qua bàn tay trên vai mình rồi khẽ nói, “Xin lỗi, tôi thích đàn ông.” Người đẹp tóc vàng nghe vậy thì tiếc nuối nhún vai, “Được rồi, vậy chúc anh có thời gian vui vẻ.” Nói xong, cô ta bèn cầm ly rượu lắc eo rời đi, đàn ông đẹp trai đến mấy mà không có hứng thú với phụ nữ thì cũng vô dụng.