Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Đoạn đối thoại của hai người giống như một cuộc trò chuyện giữa những người bạn thân đã lâu không gặp, nhưng thực tế, hai người lại không mấy thân thiết. Tô Tinh là một người bí ẩn trong mắt nhóm của anh, không biết cổ đến từ đâu, đang làm gì mà lại giúp họ rất nhiều lần đến vậy.

Nhân viên pha chế đưa ly rượu cho Tô Tinh, cô vừa định uống thì Eden bất ngờ giữ lấy tay cô. Tô Tinh nhướng mày.

“Cô bị thương chưa khỏi mà còn muốn uống à?” Eden nói.

“Ai nói tôi bị thương?”

Eden tiến đến gần Tổ Tinh, rồi nói nhỏ, “Trên người cô có mùi máu.” Anh vừa ngửi thấy, tuy rất2nhạt nhưng với anh thì lại không khó nhận ra và cũng không khó để phân biệt.

Tổ Tinh ngạc nhiên, không ngờ mũi của Eden lại thính đến thế, bèn nói đùa, “Anh là chó à?” Đột nhiên, có hai người bước vào cửa quán bar, vừa vào đã nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Ánh mắt Tô Tinh lập tức thay đổi, vội dựa vào lòng Eden và ôm lấy cổ anh.


Eden đột nhiên bị Tô Tinh ôm chặt, đang định đẩy cô ra thì nghe cô nói một câu, sau đó, lại thấy hành vi bất thường hai người đàn ông kia. Động tác đẩy tay cô ra thay đổi thành ôm lấy eo cô, hơi8cúi thấp đầu, thoạt nhìn, hai người cứ như đôi tình nhân đang quấn quýt nhau. Tuy hành động thể này trước nhiều người có hơi táo bạo, nhưng đây là quán bar, nên chuyện này khá bình thường.

Tầm mắt của hai người đàn ông quét qua hai người họ rồi đi về phía cửa sau quán bar. Khi họ đi ngang qua, Eden thấy nơi thắt lưng họ cộm lên, rõ ràng là có mang theo vũ khí. “Cảm ơn.” Đợi đến khi hai người nọ rời đi, Tô Tinh mới ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay Eden. Cô cũng không phủ nhận rằng hai người đàn ông kia đang tìm cô. “Hai người họ là ai?”

“FBI.” Tô Tinh thản9nhiên nói.

“Sao cô lại chọc đến bọn họ vậy?” Eden cau mày, bị FBI để mắt tới thì rất khó mà thoát thân.

Tô Tinh nhún vai, “Anh đoán xem.” Thấy cô không muốn nói, Eden cũng không hỏi nữa, bèn đứng dậy, “Đi thôi”

Tô Tinh đi theo mà không hề hỏi Eden dẫn mình đi đâu, không đến ba phút sau khi họ rời đi, hai người đàn ông đã rời quán bar đã quay lại, nhưng người họ muốn tìm đã đi mất, dĩ nhiên không thể thu hoạch được gì.


Eden đưa Tô Tinh về nhà, sau đó lấy hộp thuốc ra, “Cởi đồ.” “Hai năm không gặp, không cần vừa gặp lại đã trực tiếp thế này chứ?” Tô2Tinh cười khẽ. Có điều dù ngoài miệng nói vậy, nhưng cô vẫn đưa tay cởi áo ra. Trên lưng cô có một vết thương, đã được băng bó, chỉ có điều băng gạc đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn. Nếu hôm nay cô không mặc váy đen thì có lẽ mọi người trong quán bar đã nhận thấy sự bất thường của cô.

Eden tháo băng gạc ra, lúc này mới phát hiện vẫn còn một viên đạn trong miệng vết thương, “Vết thương thế này mà còn dám chạy đến quán bar, lá gan của cô đúng là lớn thật.” Lại còn có thể thản nhiên trò chuyện uống rượu với anh trong quán bar, sức chịu đựng này quả2thực là vượt xa người thường.

Tô Tinh mỉm cười, “Lá gan của tôi bao giờ cũng lớn mà.”

Eden dùng cồn y tế sát trùng vết thương, cơn đau truyền đến khiến Tổ Tinh rên khẽ. Eden nói, “Bây giờ tôi sẽ gây tê cho cô và lấy viên đạn ra giúp cô.”

“Không cần, cứ lấy nó ra đi.” Tô Tinh từ chối tiêm thuốc tê. Dưới tình huống hiện giờ, cô cần phải luôn luôn giữ tỉnh táo, mà thuốc tế sẽ làm đầu óc cô phản ứng chậm đi.

“Có chắc chứ?” Eden hỏi.


“Làm đi.” Tô Tinh gật đầu, rồi nhét cái áo vừa cởi vào miệng mình. Eden thấy thể thì tiến hành khử trùng dao mổ và nhíp. Eden dùng dao mổ rạch vết thương, rồi tách miệng vết thương ra bằng nhíp và tìm kiếm viên đạn ghim bên trong. Tô Tinh đau đớn hét lên, trên mặt lập tức không còn một giọt máu. “Cổ ổn chứ?” Eden hỏi. Tổ Tinh gật đầu, ra hiệu cho Eden tiếp tục. Chẳng mấy chốc, một viên đạn đã được Eden lấy ra, thao tác khử trùng, băng bó dứt khoát gọn gàng. Sau đó, anh thuận tay khoác áo sơ mi của mình lên người Tô Tinh. Vừa rồi khi đi lấy hộp thuốc, anh đã tiện thể cầm nó theo. Tô Tinh không khách sáo, mặc áo sơ mi vào. Eden cao hơn cô một cái đầu, nên chiếc áo chỉ phủ đến nửa đùi cô, để lộ đôi chân trắng nõn nuột nà. Trên người Tô Tinh không có vết thương nào khác, cô dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới mắt cô thâm quầng, chắc hẳn đã không nghỉ ngơi đàng hoàng trong nhiều ngày. “Tôi đã cho người dọn một căn phòng cho cô, cô đi nghỉ trước.” Eden nói. “Lần này là tôi nợ anh. Sau này có việc gì cứ tìm tôi.” Tổ Tinh mở mắt ra. Cô là một người có ơn tất sẽ trả. Eden giúp cô, cô sẽ nhớ kỹ trong lòng. “Không cần, cô là bạn của An, giúp cô một chút là chuyện nên làm thôi.” Eden thản nhiên nói. Nhắc đến Thẩm Thanh Lan, ánh mắt Tô Tinh lại thay đổi, “Cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Cô chưa gặp lại cô ấy à?” Eden hỏi. Tô Tinh lắc đầu, thân phận của cô thế này, hơn nữa vẫn còn rất nhiều rắc rối, gần gũi với Thẩm Thanh Lan sẽ chỉ mang đến phiền phức cho cô ấy. “Cô ấy rất tốt, sống rất hạnh phúc.” Tô Tinh nghe vậy thì ánh mắt chợt dịu dàng, như vậy thì tốt rồi. Eden không hỏi tại sao Tô Tinh bị người của FBI truy tìm, và tại sao lại bị thương. Sau khi anh sắp xếp cho cô một căn phòng thì trở về ngủ. Ngày hôm sau, khi Eden thức dậy, Tô Tinh đã biến mất. Trên bàn có một mảnh giấy có ghi một dãy số, chắc là số điện thoại của cô. Anh nhìn sơ qua những con số trên tờ giấy rồi xé nó thành từng mảnh nhỏ, sau đó ném vào bồn cầu và giật nước. Anh không nói với Thẩm Thanh Lan về cuộc gặp gỡ với Tô Tinh, có lẽ đây cũng là ý của Tô Tinh. Sau khi Tô Tinh rời khỏi nhà Eden thì có liên gọi đến một dãy số, không lâu sau, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, “Lấy được đồ chưa?” Tổ Tinh gật đầu, rồi đưa một chiếc USB cho người đàn ông nọ, “Tất cả những thứ anh cần đều ở bên trong.” Người đàn ông không nhận lấy USB ngay mà nhìn Tô Tinh, “Cô không bị thương chứ?”

Tổ Tinh khẽ run, sau đó gật đầu, “Tôi rất ổn, cảm ơn anh đã quan tâm, Bruce.”

Bruce định lấy chiếc USB, nhưng Tô Tinh lại thu tay về, “Bruce, trở về nói với ông ta rằng đây là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau, thì lúc đó tôi và ông ta sẽ cùng chết mới thôi.”

Bruce sửng sốt, “Được, tôi sẽ truyền đạt nguyên văn lời của cô cho ông ta.” Tô Tinh ném chiếc USB cho anh ta. Bruce bắt được nó. Sau đó cô lập tức quay người rời đi. Bruce bỗng gọi cô lại, “Tổ Tinh.” Tổ Tinh dừng bước. “Tổ Tinh, ông ta sẽ không dễ dàng để cô đi đâu.”

“Tôi biết.” Tô Tinh nghe vậy thì ánh mắt tối sầm. Người đàn ông kia đã mất nhiều công sức để cứu cô, sau đó bồi dưỡng có thành một đặc công giỏi nhất, làm sao ông ta có thể buông tha cô theo thỏa thuận được, cứ nhìn hai năm qua thì biết.

Tô Tinh từng thỏa thuận với người đàn ông kia, sẽ làm việc cho ông ta mười lăm năm, sau đó ông ta để cổ tự do. Hai năm trước đã đến thời hạn mười lăm năm, nhưng người đàn ông đó lại lật lọng, không chịu buông tha. Cô liền phản bội tổ chức, và bị người đàn ông kia truy sát. Nếu không phải mạng của cô lớn thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.


Một tháng trước, người đàn ông kia đưa ra điều kiện, nểu Tô Tinh có thể giúp ông ta có được thông tin mà ông ta cần vào lúc này, thì về sau cô sẽ được tự do. Cô biết có thể đây chỉ là một lời hứa suông, nhưng vẫn đồng ý với ông ta. Cô mất cả tháng trời mới lấy được thông tin, có điều lại bị phát hiện vào phút cuối. Tuy đã nắm được thông tin trong tay, nhưng cô lại chạm phải người của FBI, sau đó bị đuổi bắt liên tục từ nước M đến đất nước Y. “Tô Tinh, cô vẫn nên trở về đi. Chỉ cần có chịu quay lại, ông ta chắc chắn sẽ không làm gì cô nữa.” Bruce hét lên sau lưng Tô Tinh, anh ta và cô là cộng sự suốt nhiều năm, anh ta thật sự không muốn thấy cô đi vào chỗ chết. Tô Tinh xua tay, “Anh trở về đi, và nói với ông ta, tôi sẽ không quay lại nữa. Trừ phi tôi chết.”

Bruce nghe vậy thì khuyên nhủ, “Tô Tinh, nếu cô không quay lại, cô sẽ chết thật đấy.”

Chưa từng có ai có thể trốn khỏi tổ chức đó. Tổ Tinh là người đầu tiên. Không phải không có ai muốn trốn, mà căn bản là không trốn được. Một khi có ai có bất kỳ hành vi nào muốn trốn khỏi tổ chức, thì người đó sẽ lập tức phải chết một cách thê thảm và đau đớn nhất. Tô Tinh có thể sống đến hiện giờ, nói ra cũng là do người đàn ông kia vẫn nhẹ tay.

“Bruce, tôi sẽ không quay lại đâu.”

Bruce không thể hiểu nổi, “Tô Tinh, tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy? Trên đời này đã không có gì khiến cô phải vướng bận nữa, cũng không có nơi nào để đi. Còn ở tổ chức, ít nhất vẫn còn có chúng tôi.” Vậy thì tại sao cô lại thà chết vẫn muốn rời khỏi tổ chức chứ?

“Bruce, tôi không muốn sống trong hiểm nguy và bóng tối suốt quãng đời còn lại, không muốn sống dưới lớp mặt nạ suốt đời.” Tô Tinh cụp mắt, nhìn xuống chỗ đất dưới chân mình. Tự do là thứ mà từ nhỏ cô đã khát khao, nhưng cô lại chưa bao giờ có được tự do.

Bruce có thể hiểu được cảm nghĩ của Tô Tinh, nhưng liệu tự do có thật sự quan trọng hơn mạng sống không? Tuy những người như bọn họ không sợ chết, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng vì phải trải qua sinh tử quá nhiều, quá thường xuyên, nên bọn họ còn trân trọng mạng sống hơn bất kỳ ai khác.


Nhấn Mở Bình Luận