“Quân Trạch, sao hôm nay lại đột nhiên đến vậy cháu?” Sở Vân Dung thấy Thẩm Quân Trạch thì cười hỏi.
“Cũng lâu rồi cháu không đến thăm ông nội nên hôm nay đến thăm ông một lúc. Ông có ở nhà không ạ?” “Có, ông cháu đang ở phòng sách tầng trên đấy, cháu tự lên đó tìm ông đi nhé.” Thẩm Quân Trạch gật đầu rồi2lên tầng trên tìm Thẩm lão gia. Ông đang luyện chữ bằng bút lông. “Ông nội, hôm nay cháu đến thăm ông. Dạo này ông khỏe không ạ?” “Khỏe, nghe anh cháu nói gần đây cháu bận chuyện công ty, sao rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Thẩm Quân Dục có nói với ông chuyện Thẩm Quân Trạch ra ngoài gây dựng sự nghiệp. “Rất ổn ạ,8anh giúp đỡ cháu rất nhiều, có gì không biết cháu đều hỏi anh ấy.” “Vậy thì tốt, đã có mục tiêu mới rồi thì hãy cố gắng phấn đấu, đừng như trước kia nữa.” Thẩm lão gia nghiêm túc nói. Tình tình đứa cháu này hơi cực đoan, ông lo không dặn đi dặn lại thì nó lại lạc lối. “Ông nội, trước kia cháu đã9làm ông thất vọng rồi.” Thẩm Quân Trạch hổ thẹn. Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại có thể lại mấy chuyện đốn mạt như thế, thấy ai cũng nghĩ người ta ngấm ngầm mưu toan. “Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, sau này cháu sống tốt là được, cũng không khiến ông làm trái với lời hứa với ba cháu sẽ chăm2lo cho cháu.” “Ông nội, cháu biết rồi. Cháu nhất định sẽ cố gắng phấn đấu, không để mọi người thất vọng nữa, cũng sẽ không làm mất mặt nhà họ Thẩm. Ông nội, cảm ơn ông đã bao dung với cháu.” “Cháu không cần cảm ơn ông. Ông bao dung cháu là vì cháu là cháu ông. Cháu nên cảm ơn Lan Lan và Quân Dục2mới đúng.” “Cháu vẫn luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của anh chị. Nếu không có anh chị thì có lẽ cháu vẫn là một kẻ ngu ngốc hèn hạ.” Thẩm Quân Trạch nói. Buổi tối lúc ăn cơm, Sở Vân Dung đột nhiên hỏi vấn đề cá nhân của Thẩm Quân Trạch, “Quân Trạch, bây giờ cháu có bạn gái chưa?” Thẩm Quân Trạch đang húp canh, nghe Sở Vân Dung hỏi thì suýt chút nữa đã phun canh ra ngoài, có điều vẫn cố kiềm chế nên chỉ bị sặc. “Khụ khụ.” Sở Vân Dung thấy thể thì vội vỗ lưng giúp cậu ta, “Chỉ là hỏi cháu có bạn gái chưa thôi mà, cháu kích động vậy làm gì? Khó khăn lắm Thẩm Quân Trạch mới bình tĩnh lại, “Bác cả, cháu vẫn còn nhỏ, không vội ạ.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, cháu chỉ thua Thanh Lan có hai ba tuổi chứ bao nhiêu. Bây giờ An An đã có thể phụ giúp việc nhà rồi đấy, cháu cũng nên tìm bạn gái đi.” Thẩm Quân Trạch đỏ mặt, “Bác cả, bây giờ với cháu sự nghiệp là trên hết.” “Sự nghiệp và tình yêu đều quan trọng. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà ngại ngùng chứ.” Gần đây Sở Vân Dung khá rảnh rỗi, ban ngày An An đi học nên bà cũng an nhàn. Bọn trẻ trong nhà ngoài Thẩm Quân Trạch thì mấy đứa khác đều đã lập gia đình, không cần bà bận tâm nữa. Hôm nay thấy Thẩm Quân Trạch thì bà bỗng nổi hứng muốn làm bà mai. Thời gian trước bà cũng từng đề cập chuyện này với Thẩm lão gia, lúc đó chỉ thuận miệng nói một câu, ông cụ cũng có ý muốn bà để ý tìm đối tượng giúp. Thật ra Sở Vân Dung hiểu rất rõ tâm tư của Thẩm lão gia, ông chỉ lo Thẩm Quân Trạch sẽ giống Thẩm Nhượng, lấy một người vợ không môn đăng hộ đối. “Quân Trạch à, bác cả biết rất nhiều cô gái tốt. Nếu cháu muốn tìm bạn gái thì bác có thể giới thiệu cho cháu. Cháu nói cho bác nghe, cháu thích kiểu người thế nào? Dịu dàng, hoạt bát, đáng yêu hay hiền thục. Chỉ cần cháu nói thì bác bảo đảm sẽ tìm được cho cháu.”
Mặt Thẩm Quân Trạch vẫn chưa hết đỏ, “Bác cả, bây giờ cháu thật sự vẫn chưa vội mà.”
Sở Vân Dung nghĩ rằng cậu ta ngại, “Có gì mà ngại ngùng chứ, cháu cứ nói với bác cả xem, để bác để ý giúp cháu. Đến khi cháu nghĩ đến chuyện này thì bác còn biết mà liệu nữa.”
Thảm lão gia ở bên cạnh cũng nói thêm vào, “Bác cả cháu nói đúng đấy, cháu đã đến tuổi tính chuyện cưới gả rồi, có gì mà ngại chứ. Chị Thanh Lan và anh Quân Dục của cháu đã kết hôn cả rồi, con cháu nhà họ Thẩm chỉ còn cháu độc thân, cháu cũng nên tranh thủ đi. Bình thường cháu bận rộn công việc, chắc không có thời gian quen bạn gái, vừa hay bác cả của cháu quen biết rộng, cứ để bác cháu giới thiệu một người, nếu cảm thấy hợp thì tiến tới, không thì ông lại tìm giúp cháu.” Không thể từ chối thịnh tình, Thẩm Quân Trạch bèn ậm ừ nói đại vài kiểu bạn gái mình thích. Sở Vân Dung lại rất lưu tâm chuyện này, “Được, bác đã nhớ kỹ rồi, hôm nào sẽ giới thiệu cho cháu một người hợp ý.”
Thẩm Quân Trạch ngượng ngùng cười. Từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chung thân đại sự. Mấy năm qua, cậu ta đặt hết tâm tư vào chuyện lấy lại công ty của ba minh. Kể cả hiện giờ, lòng dạ cậu ta vẫn thể, không hứng thú lắng với chuyện tình cảm nam nữ. Có điều, tối hôm nay Sở Vân Dung đã đề nghị, nên cậu ta chỉ đành nể mặt bà. Dù sao cũng chỉ là mời con gái người ta ăn một bữa cơm thôi mà, tiền cơm cậu ta vẫn bỏ ra được. Thẩm Quân Trạch ăn cơm với Thẩm lão gia xong, đang định đi về thì Thẩm Quân Dục và Ôn Hệ Dao đến.
Hôm nay Thẩm Quân Dục cực kỳ vui vẻ, vừa vào nhà mặt mày đã rạng rỡ phơi phới. Tuy bình thường anh cũng hay cười nhưng lúc này có vẻ rất phấn khích, nụ cười hôm nay là xuất phát từ nội tâm, còn Ôn Hề Dao thì đứng cạnh anh, hơi rủ mặt, nét mặt hơi thẹn thùng.
“Anh, chị dâu, anh chị đã về ạ.” Thẩm Quân Trạch chủ động chào hỏi. “Hôm nay Quân Trạch cũng ở đây à, vậy thì tốt quá. Con muốn tuyên bố một tin mừng.” Thẩm Quân Dục cười nói. Mọi người đều nhìn sang anh. “Tin mừng gì vậy?” Sở Vân Dung cười hỏi. Thẩm Quân Dục ôm vai Ôn Hề Dao, “Tin mừng chính là... Hề Dao đã có thai.” Vừa dứt lời, Sở Vân Dung lập tức đi đến cạnh Hề Dao, mặt này mừng rỡ, “Thật sao? Hề Dao, con thật sự có thai rồi à?” Ôn Hề Dao gật đầu. “Mấy tháng rồi? Đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Ôn Hề Dao ngại ngùng cúi đầu, “Mới sáu tuần thôi ạ, vẫn còn sớm. Con và Quân Dục vừa từ bệnh viện về.” Ôn Hề Dao cũng vừa phát hiện mình mang thai ngày hôm nay. Chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn không chính xác, cho nên kinh nguyệt mãi không đến mà cô vẫn không nghĩ là mình có thai. Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Quân Dục gắp cho cô một miếng cá, cô vừa bỏ vào miệng đã cảm thấy vô cùng buồn nôn. Thẩm Quân Dục lo lắng nên đưa cô vào bệnh viện và đến khoa tiêu hóa khám, kết quả bác sĩ lại kiến nghị họ đến khoa phụ sản. Sau khi kiểm tra thì quả nhiên cô đã mang thai. Ôn Hề Dao mang thai là một tin vui lớn của nhà họ Thẩm. Đây chính là đứa cháu nội đầu tiên của nhà họ. Dù Thẩm Thanh Lan đang ở nước ngoài nhưng lại là người đầu tiên nhận được tin này, “Chị dâu, chúc mừng chị.”
Ôn Hề Dao tươi cười, nét mặt dịu dàng, “Cảm ơn em. Em ở nước ngoài mọi chuyện đều ổn cả chứ?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Rất ổn, bốn ngày nữa em sẽ trở về. Ngày kia em sẽ đến trung tâm mua sắm, mua quà cho cháu trai em.”
“Sao em biết là cháu trai? Lỡ như là cháu gái thì sao?”.
“Cháu gái thì càng tốt, con gái giống chị, anh trai em nhất định sẽ cưng chiều vô điều kiện.” Giống như vị kia của nhà cô vậy, cô dám bảo đảm nếu mình sinh con gái, thì Phó Hoành Dật chắc chắn sẽ trở thành một người cuồng con gái.
“Chị dâu, chị có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Chẳng hạn như nôn mửa hay gì khác ấy?” Trước kia cô đã khổ sở rất nhiều vì chuyện nôn nghén.
“Không, chắc tại bây giờ còn ít tháng quá nên tạm thời chưa cảm thấy gì cả.” “Vậy thì tốt rồi. Nếu có bất cứ chỗ nào không thoải mái thì chị phải nói với mẹ nhé. Tuyệt đối không được chịu đựng một mình đó.” “Trong mắt em, chị là người cam chịu vậy sao.” Ôn Hề Dao cười. Nếu cô khó chịu chỗ nào chì chắc chắn sẽ không cổ chịu đựng. “Đúng rồi, anh em đâu?” Thẩm Thanh Lan đang trò chuyện video với Ôn Hề Dao, không nhìn thấy anh trai mình nên thấy lạ. “Anh em... Anh ấy còn đang hưng phấn, chưa bình tĩnh lại được.” Ôn Hề Dao ngập ngừng nói, nét mặt rạng rỡ. Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Quân Dục vẫn chìm trong sự hưng phấn, hăng hái như đánh tiết gà, bây giờ còn đang chạy bộ trong phòng tập thể dục.
“Đây là lần đầu anh ấy làm ba, khó tránh kích động quá mức.”
Thẩm Quân Dục đã ra khỏi phòng tập thể dục, lúc này đang lên mạng tra cứu về những điều phụ nữ cần chú ý khi mang thai, trong tay cầm một quyển sổ, thấy điều gì có ích thì ghi lại hết. Anh còn định ngày mai sẽ đi hỏi bác sĩ một số vấn đề nữa.