Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Lần trước, Hạo Hạo cùng với Đoạn Lăng về thăm ông bà, sau đó thì ba mẹ Đoạn Lăng rất nhớ cậu bé, thậm chí còn gọi cho Bùi Nhất Ninh, hy vọng cô có thể đưa cậu bé về thăm, nên mấy hôm trước, Đoạn Lăng lại dưa Hạo Hạo về một chuyến.

Hôm nay, Hạo Hạo về cùng Đoạn Lăng, cho nên Bùi Nhất Ninh tan làm sớm, cô muốn đến sân bay đón con trai.

Lúc đến sân bay, cô không ngờ lại gặp Cổ Giai Giai

Cô biết cô ta, lần trước Đoạn Lăng đưa Hạo Hạo về, người đi theo chính là Cổ Giai Giai, mà Hạo Hạo cũng từng kể qua với cô về người này, cho nên cô cũng không xa lạ gì.

Cố Giai Giai biết2Bùi Nhất Ninh là mẹ của Hạo Hạo, nhưng chưa từng tiếp xúc với cô, hôm nay nhìn thấy cô, ánh mắt cô ta tỏ vẻ chán ghét: “Cô là người mà anh rể tôi thích đó à?” Bùi Nhất Ninh hơi nhíu mày, cô không thích cái giọng điệu nói chuyện của Cố Giai Giai, vì thế không thèm để ý đến cô ta

Cố Giai Giai thấy cô không để ý đến mình, nên tức giận: “Này, người gì mà kỳ vậy, tôi đang nói chuyện với cô đấy, chào một tiếng thì chết à? Chút lịch sự cũng không có.” Giống y như thằng nhóc Hạo Hạo, lần nào gặp cô ta cùng xem như không thấy

Bùi Nhất Ninh liếc mắt nhìn cô ta: “Có chuyện gì không?”9Cổ Giai Giai tái mặt, quả thật cô ta không có việc gì để nói, nhưng..

Cô ta đảo mắt: “Quả thật tôi có chuyện muốn nói với cô, tôi biết cô từng thích anh rể của tôi, hai người còn có con, nhưng tôi hy vọng cô đừng có lợi dụng đứa con để kiểm cơ hội tiếp cận anh rể tôi

Anh rể tôi sẽ không thích cô nữa đâu.” Nghe hết câu, Bùi Nhất Ninh muốn cười khinh, và cô bật cười thật: “Cổ Giai Giai, cổ đang hiểu lầm gì sao? Tháng sau tôi lấy chồng rồi.” “Tôi biết cô sắp lấy chồng, nên đang nhắc nhở cô đây.” “Vậy tôi phải cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng tôi nghĩ câu đó thay vì nói với6tôi, chi bằng nói cho Đoạn Lăng nghe thì hợp hơn.” Cố Giai Giai tức tối: “Cô nói vậy là ý gì?” “Lời sao ý vậy.”

Cổ Giai Giai sao không biết ý tứ của Bùi Nhất Ninh cơ chứ, vì biết cho nên cô ta mới càng ghen tỵ: “Đừng cho rằng tôi không biết cô muốn gì, cô muốn một bên có được Giang Thần Hi, một mặt lại đi mồi chài anh rể tối

Cũng chỉ biết vịn vào chuyện cô và anh rể tôi có con thôi

Tôi nói cho cô biết, anh rể tôi không thích cô, người anh ấy yêu là chị gái tôi, bằng không sao lúc trước anh ấy lại vì chị tôi mà vứt bỏ cô, thậm chí đến đứa bé trong bụng cũng0không cần

Hiện giờ anh ấy đối xử tốt với thằng nhỏ đó là vì anh ấy chưa có đứa con khác thôi, chờ sau này anh ấy cùng người khác sinh con, thì con của cô anh ấy cũng không thèm


Con của cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng của anh ấy thôi.”

Sắc mặt Bùi Nhất Ninh càng lúc càng tệ, nghiêm mặt nhìn Cổ Giai Giai: “Tôi cũng hy vọng anh ta đừng bao giờ đến làm phiền cuộc sống mẹ con chúng tôi

Chỉ là hình như chuyện này không liên quan gì đến cô thì phải.” Nói cô sao cũng được, nhưng đừng có đụng đến con của cô

“Bùi Nhất Ninh, tôi phát hiện ra cô quả nhiên là dạng người không biết xấu hổ,7muốn kết hôn với Giang Thần Hi, lại muốn dung thằng con để dụ dỗ anh rể tôi, Cô dựa vào cái gì mà tham lam như thế” Cố Giai Giai tức giận

Cổ Giai Giai ghét Bùi Nhất Ninh, không phải là vì cô và Đoạn Lăng có con chung, mà bởi vì nhiều năm rồi nhưng Đoạn Lăng vẫn không quên được cô, thậm chí đến ngày giỗ của vợ mà anh ta cũng quên

Điều này khiến cô ta không thể chấp nhận được

Cô ta đã quen với việc Đoạn Lăng đối xử tốt với chị mình, cô ta cũng từng suy tính, không muốn tranh giành với chị, chỉ muốn thay chị cô ta bầu bạn với Đoạn Lăng nốt nửa đời còn lại mà thôi

Nhưng đời không ai nói trước được chữ ngờ, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, trong lòng Đoạn Lăng có một người phụ nữ, nhưng không phải là chị cô ta

Nghĩ đến đấy, Cố Giai Giai nhìn Bùi Nhất Ninh bằng ánh mắt không hề thân thiện gì

Cổ Giai Giai thích Đoạn Lăng

Bùi Nhất Ninh vừa phát hiện ra qua lời nói và ánh mắt của cô ta

“Nếu cô yêu anh ta thì nên tự mình tìm cơ hội, đừng có mà đổ hết lên đầu người khác như vậy.” “Ai nói tôi yêu anh ấy? Cô đừng có ngậm máu phun người.” Sắc mặt Cổ Giai Giai thay đổi ngay lập tức

Tuy cô ta không biết mình thích anh rể của mình là chuyện khiến người khác giật mình thế nào, nhưng người xung quanh nghe thấy chắc chắn sẽ nghĩ như thế

“Có yêu hay không, chỉ có mình cô biết


Hôm nay tôi chỉ nói một lần, tôi và Đoạn Lăng quả thật từng có tình cảm, nhưng đó là chuyện quá khứ

Bây giờ người tôi yêu là Giang Thần Hi, người tôi sẽ cưới cũng là Giang Thần Hi, tôi và Đoạn Lăng chẳng có chút quan hệ gì cả.”

“Cổ nói vậy, tại sao cô cứ để con cô đi gặp Đoạn Lăng? Nếu như cố không còn tình cảm với anh ấy, thì cô sẽ không để hai cha con gặp nhau.” Đoạn Lăng còn gặp thằng nhỏ đó thì càng nhớ đến Bùi Nhất Ninh, càng không quan tâm đến cô ta.

“Họ là cha con, đó là sự thật

Tôi không quan tâm đến Đoạn Lăng là một chuyện, nhưng không thể ngăn cản cha con họ gặp nhau hay ngăn cản Hạo Hạo hưởng thụ tình thương của cha

Cô thích Đoạn Lăng, cô có thể nói thẳng với anh ta, không cần đứng đây để nói cho tôi nghe, cô làm vậy cũng không thể giải quyết được gì, mà còn chứng minh cô không có giáo dục.”

“Cổ nói ai không có giáo dục?”

“Tôi nói ai chẳng lẽ trong lòng cô không biết?” Trong khi Cổ Giai Giai nổi cơn thì Bùi Nhất Ninh lại vô cùng bình tĩnh.

“Bùi Nhất Ninh, cô có gì hơn người khác chứ, nếu không phải do cô sinh ra thằng con hoang, cô nghĩ tôi và anh rể tôi thèm nhìn đến cổ sao?”

Bùi Nhất Ninh nghe đến đó, trong mắt chẳng còn chút hòa nhã nào nữa, mà chỉ còn sự lạnh lùng đến đáng sợ

Cô tát mạnh vào mặt Cổ Giai Giai

Cô ta không thể tin được mà trừng mắt nhìn cô

Còn cô, sau khi tát cô ta xong thì thu tay, bình tĩnh đáp trả: “Cái tát vừa rồi là tôi thay cha mẹ cô dạy dỗ lại cô, không biết cách nói chuyện thì để tôi dạy cho.”

Cổ Giai Giai không ngờ Bùi Nhất Ninh lại đánh mình, cô ta gào lên: “Cô dám đánh tôi?”


Dám khinh thường sỉ nhục con cô, đừng nói một cái tát, thêm cái tát nữa Bùi Nhất Ninh cô cũng không do dự: “Tôi chỉ đang dạy cô, làm người thì nên học cách nói tiếng của con người.” Bùi Nhất Ninh vẫn rất bình tĩnh tự nhiên.

“Tôi nói câu nào sai sao? Chẳng phải thằng nhỏ đó là cô không chồng mà sinh à? Người phụ nữ nào có tự tôn của mình thì chẳng ai làm vậy cả, cô là thứ tiện nhân.” “Bốp.” Lại một cú tát giáng thẳng vào mặt Cố Giai Giai, ánh mắt Bùi Nhất Ninh càng lúc càng lạnh tanh nhìn cô ta, nhìn phía xa có người đi về hướng này, cô nói: “Vậy chẳng phải cô cũng đang chửi anh rể mà mình thầm thương trộm nhớ sao.”

Cố Giai Giai bị đánh hai bạt tai, làm sao cô ta có thể bỏ qua, cô ta cũng giơ tay muốn đánh trả, thì bị ai đó giữ ngược cổ tay lại: “Cổ Giai Giai, cô đang làm cái gì thế hả?” Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta

Cổ Giai Giai giật mình nhìn người đàn ông nọ: “Anh rể.”

Hạo Hạo chạy đến bên cạnh Bùi Nhất Ninh, Cô nhìn Đoạn Lăng: “Lo mà giữ người của anh đi, đừng để cô ta đi khắp nơi gây chuyện, lần sau còn dám đụng đến con tôi thì không đơn giản chỉ hai cái tát tại thôi đâu.” Nói xong, cô nắm lấy tay Hạo Hạo bỏ đi

Đoạn Lăng còn chưa kịp nói gì, chỉ có thể giương mắt nhìn cô bỏ đi

“Anh rể, sao anh lại giúp cô ta, cô ta đánh em” Cổ Giai Giai khó chịu tố cáo

Đoạn Lăng nhìn cô ta, lạnh lùng trả lời: “Nhất Ninh không bao giờ tùy tiện đánh người, vừa rồi có phải cô nói gì về Hạo Hạo không?” Cổ Giai Giai vô cùng chột dạ: “Em không nói gì cả, cô ta cố tình châm chọc thôi.” “Cố Giai Giai, đừng để tôi hỏi cô lần thứ hai” Đoạn Lăng trầm mặt

Cổ Giai Giai sợ nhất là vẻ mặt Đoạn Lăng khi anh bình tĩnh như thế này

Cô ta cắn cắn môi rồi mới sợ sệt trả lời: “Em nói cô ta đừng có quấn lấy anh nữa, cô ta sắp lấy chồng rồi mà cả ngày chỉ lợi dụng thằng bé để tiếp cận anh

Anh rể, là em lo cho anh.”

“Cô ấy không hề quấn lấy tôi, là tôi đang quấn lấy cô ấy! Cố Giai Giai, hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu như còn để tôi thấy có lỗ mãng với cô ấy, đừng trách tôi không nể tình chị gái cô.”

Cổ Giai Giai nhìn Đoạn Lăng, nét mặt đầy đau đớn: “Anh rể, hôm nay người bị đảnh là em, người bị tổn thương là em, nhưng anh lại đi giúp cô ta mắng em

Trước khi chị em chết, chị đã chờ anh chăm sóc cho em

Nhưng anh thì sao? Mấy năm qua, anh chỉ để em một mình trong nước

Khó khăn lắm mới trở về, anh không giúp em thì thôi, lại còn dạy dỗ em vì một người ngoài! Anh rể, sao anh lại phụ lời nhờ cậy của chị em như thế?”


“Đừng lôi chị cô vào chuyện này, Cổ Giai Giai, cô nghĩ gì tôi đều biết, tôi cũng khẳng định với cô luôn, tôi không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô.” Cổ Giai Giai ghét Bùi Nhất Ninh, không phải vì Cổ Giai Mẫn đã mất

Điều này, anh biết.

Sắc mặt Cổ Giai Giai trắng bệch

“Anh biết tình cảm của em rồi sao?” Đoạn Lăng không nói gì, nhưng không hề phủ nhận

“Anh rể, anh biết em thích anh, vậy vì sao anh còn đối xử với em như vậy? Em có điểm nào thua kém chị gái, và cả Bùi Nhất Ninh nữa?” Cô ta càng nói, càng thấy mình thật thảm thương.

Đoạn Lăng không nói gì, quay người bỏ đi, lại bị cô ta chặn trước mặt: “Anh rể, nếu đã nói đến đây, thì hôm nay nói cho xong luôn đi

Em thích anh, em muốn lấy anh.” “Cổ Giai Giai, cô đừng có vớ vẩn nữa, tôi nói rồi, người tôi yêu là Bùi Nhất Ninh.” Đoạn Lăng nhíu mày bực bội

“Nhưng cô ta sắp lấy chồng rồi, hai người không thành đôi được đầu

Anh rể, em thích anh như vậy, anh để em ở bên anh có được không? Em biết anh thích trẻ con, em có thể sinh cho anh thật nhiều con, được không?” Nếu không phải Bùi Nhất Ninh lén sinh thằng nhóc đó, thì hai người họ vốn chẳng có quan hệ gì với nhau.

“Cổ Giai Giai, tôi sẽ xem như hôm nay không gặp cô và cũng chưa từng nghe thấy điều gì? “Đoạn Lăng, vì sao anh có thể thích chị gái em, thích Bùi Nhất Ninh mà lại không thể thích em, em có điểm nào không tốt thì anh có thể nói, em sẽ sửa.” Đoạn Lăng nhìn cô ta, nhấn mạnh từng chữ: “Cô rất tốt, nhưng chuyện tình cảm là chuyện của hai người, tôi không có cảm giác với cô

Hơn nữa, cô là em gái Giai Mẫn, trong mắt tôi, cô chỉ là em gái tôi, không hơn.” “Em gái quái quỷ gì chứ, em không muốn làm em gái anh, em muốn làm vợ anh.” Cổ Giai Giai đẫm nước mắt

“Giai Giai, sau này cô sẽ tìm thấy một người đàn ông thật lòng yêu cô

Đừng chờ đợi tôi, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Nhìn thấy Cổ Giai Giai khóc, giọng nói của anh ta cũng dịu hơn

“Em không muốn, em yêu anh, em muốn gả cho anh

Trước kia em không dám nói vì anh thích chị gái em, nhưng giờ người anh thích lại là Bùi Nhất Ninh, mà cô ta sắp lấy chồng, vậy sao chúng ta không thể ở bên nhau?” “Tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ?”

“Em sẽ không từ bỏ đâu.” Cổ Giai Giai kiên định, cô ta nhất định phải gả cho Đoạn Lăng, cho dù là Bùi Nhất Ninh cũng không thể ngăn cản


Nhấn Mở Bình Luận