Phó Hoành Dật cẩn thận hỏi về ngoại hình của người đàn ông, nhưng người dân nọ chỉ vô tình nhìn thoáng qua, không chú ý lắm. Suy cho cùng, người đàn ông đó cũng cửa mở xe, chứ không phải phá cửa, chỉ giống chủ xe bế con ra khỏi xe mà thôi. Mà lúc đó, An An lại không khóc hay chống cự, nên không thu hút sự chú ý của người khác.
“Ý của anh là, khi đó đứa trẻ bị người đàn ông bị không hề khóc?” Thẩm Thanh Lan nghe được điểm quan trọng.
Người dân nọ gật đầu.
“Đứa trẻ đó có tỉnh táo không?” Phó Hoành Dật hỏi. Người dân nọ lại gật đầu, “Có, tôi còn thấy đứa trẻ đang ôm cổ người đàn ông. Lúc đó, tôi còn nghĩ họ là cha con nữa.”2Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, xem ra người bể An An là người quen. Từ khi An An bắt đầu biết nói, vợ chồng cô đã dạy con không được đi theo người lạ. Vì vậy người khiến cậu bé tình nguyện đi cùng không thể nào là người lạ được.
“Anh à, làm ơn hãy nghĩ kỹ lại xem người đàn ông kia trông thế nào?” Thẩm Thanh Lan cố gắng hỏi thật chậm rãi.
“Tôi thật sự không nhớ được. Lúc đó chỉ vì đứa bé quá xinh xắn, nên tôi đã nhìn bé hơi lâu và chỉ có ấn tượng với đứa bé, chứ thật sự không có ấn tượng gì với người đàn ông cả. Có điều anh ta cũng rất đẹp trai, cao ráo, ừm, xấp xỉ anh, dáng người gây hơn anh9một chút.” Anh ta chỉ Phó Hoành Dật.
“À đúng rồi, tóc anh ta màu nâu, còn khuôn mặt thì tôi thật sự không nhớ rõ.” Người dân nọ nói với hai người họ những gì anh ta nhớ được. “Anh à, anh có thấy họ đi về hướng nào không?” Phó Hoành Dật lại hỏi. Có hướng đi mới có thể truy tìm, nếu không thì biển người mênh mông, làm sao họ tìm ra được? Người dân nọ nghĩ kỹ lại rồi vỗ đầu một cái, sau đó chỉ về một hướng, “Người đàn ông kia lái một chiếc Chevrolet màu trắng. Lúc là... đúng rồi, đi về hướng đó.” Khuôn mặt của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật hoàn toàn sa sầm. Hướng mà người dân nọ chỉ là đường ra khỏi thị trấn. Nếu anh ta6nhớ chính xác, thì rất có thể An An đã bị đưa đi khỏi đây.
“Anh có còn nhớ biển số xe không?”
“Điều này thì tôi thật sự không rõ.” Người dân nọ lắc đầu. Lúc đó anh ta cứ nghĩ rằng cặp đôi này là cha con, nên không chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa anh ta rất bận rộn chuyện buôn bán, nên cũng không chú ý được nhiều. Mọi thứ dường như đang đi vào ngõ cụt. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi trong đồn cảnh sát thành phố Lâm, nhìn nhau trầm ngâm. Chevrolet trắng, mô tả này quá chung chung, có thể dễ dàng tìm thấy hàng chục chiếc xe như vậy ở một nơi bất kỳ, làm sao điều tra được?
Thẩm Thanh Lan mệt mỏi dựa vào người Phó Hoành Dật. Họ0đã công bố tin tìm kiếm An An và đang chờ đợi tin tức.
“Phả Hoành Dật, An An sẽ không sao đâu, phải không?” Thẩm Thanh Lan thì thầm, giọng cô đã hoàn toàn trở nên khàn đục. Phó Hoành Dật gật đầu, “Đúng vậy, An An sẽ không sao cả. Em nghĩ xem, An An rất thông minh, chắc chắn sẽ không đi theo người lạ. Người đưa đi An An đi nhật định là người mà chúng ta quen biết, có lẽ sẽ có tin tức nhanh thôi.”
“Nếu đó thật sự là người quen, thì chắc phải biết chúng ta rất lo lắng, nên gọi cho báo cho chúng ta biết từ lâu mới phải.” Thẩm Thanh Lan không lạc quan như Phó Hoành Dật. Cô không thể đoán được danh tính và mục đích của người đã7dựa An An đi. Hơn nữa, dường như người này rất am hiểu về mưu mẹo chống theo dõi, nên Kim Ân Hi không thể có được bất cứ thông tin hữu ích nào của người đàn ông đó từ camera giám sát.
Thần kinh của Thẩm Thanh Lan căng chặt, một chiếc lá rơi cũng có thể khiến cô lo lắng.
Suốt ba ngày liên tiếp, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không nhận được bất kỳ tin tức nào về An An. Không thể che giấu sự việc được nữa, cuối cùng Thảm lão gia và Phó lão gia cũng biết chuyện An An mất tích. Sở Vân Dung ngất xỉu ngay tại chỗ. Còn hai ông cụ dù không ngất xỉu, nhưng không khá hơn là bao. “Thanh Lan, em về nhà trước đi. Một mình anh ở lại chờ đợi tin tức là được.” Thẩm Thanh Lan đã không chớp mắt suốt ba ngày ba đêm, Phó Hoành Dật thật sự sợ cô sẽ không chịu nổi.
“Bây giờ em trở về cũng không yên tâm. Anh để em ở lại đi.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Ít nhất cô sẽ có thể biết được tin tức trước tiên. Phó Hoành Dật thấy không khuyến cô được, nên chỉ có thể bỏ để cô ở lại. Anh còn phải tiếp tục tìm người, “Vậy bây giờ em nghỉ ngơi ở đây một lúc đi. Anh lại ra ngoài tìm một vòng nữa.” Thẩm Thanh Lan gật đầu. Hiện giờ cô chỉ có thể cố gắng không khiến Phó Hoành Dật lo lắng cho mình.
Mò kim đáy bể tất nhiên là vô ích. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi trong phòng khách sạn, nghiêm túc đoán xem người đó có thể là ai trong số những kẻ thù của họ, nhưng họ thật sự không thể đoán được kẻ bắt An An là ai. Tần Nghiên đã chết, quản gia của bà ta cũng đã chết, nói cách khác kẻ thù của họ đã bị giải quyết hết. Hơn nữa, mục đích của người đưa An An là gì? Không phải vì tiền, nếu vì tiền, người đó đã gọi cho họ để đòi tiền chuộc từ lâu rồi. Lại còn là người An An quen biết, phạm vi này lại càng nhỏ hơn, mà những người trong phạm vi này lại không có lý do gì phải bắt An An cả.
“Phó Hoành Dật, anh nói xem có phải cả đời này em cũng không thể gặp lại An An nữa phải không.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan khàn đặc. Phó Hoành Dật an ủi cô, “Không đâu, dù có trả giá thể nào, anh cũng sẽ tìm thấy An An, hãy tin anh.”
Đôi mắt của Thẩm Thanh Lan đẩy tơ máu, nét mặt mệt mỏi. Mấy ngày qua, thần kinh của cô đã luôn trong trạng thái căng thẳng. Tình hình này thật sự rất nguy hiểm, Phó Hoành Dật lo cô sẽ sụp đổ.
“Phó Hoành Dật, Đỗ Nam đâu? Bây giờ Đỗ Nam đang ở đâu?” Thẩm Thanh Lan đột nhiên mở mắt ra và hỏi.
Trong lúc lo sợ, Thẩm Thanh Lan đột nhiên nhớ đến Đỗ Nam, muốn nói bây giờ ai là người ghét cô nhất, thì đó chắc chắn là Đỗ Nam.
Lời nói như đã đánh thức người đang trong mộng, đúng vậy, vừa rồi khi loại trừ những người có khả năng bắt An An, họ đã hoàn toàn quên mất người này. Lúc trước, họ đã bày mưu tính kế đưa Đỗ Nam vào bệnh viện tâm thần, mặc dù khi đó là do hắn gieo nhân nào gặt quả nấy nhưng nếu hắn ôm hận rồi làm ra chuyện điên rồ gì đó thì cũng rất có khả năng.
Phó Hoành Dật lập tức gọi đến bệnh viện tâm thần, sau đó lắc đầu: “Mấy ngày qua Đỗ Nam vẫn luôn ở trong bệnh viện tâm thần, không hề rời khỏi tầm nhìn của bác sĩ.” Ánh sáng trong mắt Thẩm Thanh Lan vụt tắt, ngơ ngác ngồi bên mép giường, cảm thấy cả người lạnh toát. “Thanh Lan, đừng suy nghĩ nhiều, An An sẽ ổn thôi mà. Hiện giờ không có tin tức gì cũng không hẳn là không tốt.” Phó Hoành Dật ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi. Mặc dù lúc này trong lòng anh cũng rất hoảng loạn, nhưng thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh lại thấy lo rằng cô sẽ gục ngã mất.
“Phả Hoành Dật, em không sao.” Cô sẽ không để mình có việc gì trước khi tìm thấy con. Hai ông cụ trong nhà đã biết chuyện cháu trai mất tích, nên sử dụng hết các mối quan hệ của mình, vì thể đội ngũ tìm An An lại lớn hơn rất nhiều, phạm vi tìm kiếm không chỉ trong thành phố Lâm nữa, mà còn mở rộng đến hơn nửa nước Z. Thẩm Quân Dục thậm chí còn treo thưởng, bất cứ ai cung cấp tin tức về An An, chỉ cần thật sự chính xác thì sẽ nhận được phần thưởng từ một trăm nghìn đến một triệu Nhân dân tệ.
Có điều, mạng lưới tìm kiếm lớn mạnh như vậy, nhưng An An lại giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không có chút tin tức nào.
***
Thành phố Lâm, trong khách sạn, Thẩm Thanh Lan đang nằm trên chiếc giường lớn, chau mày, khuôn mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi. Cô lại mơ thấy những chuyện đã phải trải qua trong thời gian bị bắt cóc lúc bé. Trong phòng u ám và ẩm ướt, tràn ngập mùi phân khó ngửi, mấy đứa bé hoảng sợ rúc vào góc phòng, cả người của một cô bé bầm tím, máu từ từ chảy xuống mặt đất, yếu ớt kêu gào thảm thiết... “Đừng.” Thẩm Thanh Lan bật dậy khỏi giấc mơ, thở dồn dập. Phó Hoành Dật đang nói chuyện điện thoại, nghe tiếng cô liền vội cúp điện thoại và bước vào, “Thanh Lan, em sao vậy?” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đờ đẫn, không có tiêu cự, nghe thấy giọng nói của Phó Hoành Dật, đôi mắt cô chuyển động, rồi từ từ nhìn về phía anh, “Phó Hoành Dật, em mơ thấy An An đang gọi em, cả người con đầy máu.”
“Thanh Lan, không phải sự thật, đó chỉ là mơ thôi. Mà mơ thì thương ngược lại với thực tế, chắc chắn An An không sao đâu.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng an ủi cô. Anh cho Thẩm Thanh Lan uống nước có pha thuốc ngủ, vốn chỉ muốn cô ngủ ngon một giấc, thần kinh của cô đã căng thẳng suốt mấy ngày qua, nếu không cẩn thận sẽ suy sụp mất.
Lời an ủi của Phó Hoành Dật không có tác dụng gì, trước mắt Thẩm Thanh Lan đầy màu máu, đó là một cảnh tượng không gạt đi được trong giấc mơ của cô. Cả người cô dần dần đẩy hơi thở tàn bạo. “Phó Hoành Dật, em muốn đi gặp bọn buôn người lần nữa, có lẽ em sẽ lấy được chút manh mối từ miệng hắn ta.” Phó Hoành Dật lẳng lặng nhìn vào mắt cô một lúc lâu, sau đó chậm rãi gật đầu, “Được, anh đi cùng em.”
Phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát thành phố Lâm. Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn một trong những kẻ buôn người bị Phó Hoành Dật bắt, “Tốt nhất ông nên nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc con trai tôi đang ở đâu?” Tên buôn người này đã bị thẩm vấn suốt nhiều ngày, không được nghỉ ngơi chút nào, tinh thần đã suy sụp, “Tôi đã nói hết những điều tôi biết cho các người rồi, thật sự không hề che giấu điều gì cả.”
“Ai đã sai khiến ông, tại sao các người lại bắt con trai tôi?”
Tên buôn người này là một trong những kẻ đã bắt An An khỏi sở thú, “Lúc đó chúng tôi vô tình nhìn thấy một đứa trẻ trông rất xinh xắn, lại là bé trai, nên nghĩ chắc chắn sẽ có thể bán được với một cái giá thật cao, vì vậy nhất thời nảy sinh lòng tham, không ai sai khiến cả.”
Bây giờ hắn đang hối hận muốn chết. Bắt ai không bắt, tại sao lại bắt trúng đứa bé kia chứ? Ban đầu cứ tưởng đó là đứa bé nhà bình thường, bắt đi rồi bán nhanh chóng thì xong xuôi, giống như chúng đã làm trước đây, ai người đứa trẻ này lại là cháu chắt của nhà họ Phó ở thủ đô. Nếu người vẫn ở trong tay chúng thì còn đỡ, nhưng bây giờ người đã biến mất, chúng muốn giải thích rõ với họ cũng không thể.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm, cứ như một vực thẳm sâu không thấy đáy. Cô bóp cổ tên buôn người, “Tốt hơn hết là ông hãy nói cho tôi biết sự thật, rốt cuộc là ý định nhất thời hay có người sai khiến?” “Thật sự là... là ý định nhất thời, không hề có người... người sai khiến.” Tên buôn người nói. Hắn cảm nhận được sức mạnh của bàn tay trên cổ thì lập tức biết người phụ nữ trước mặt thật sự muốn giết mình, làm sao hắn dám nói dối.
“Mỗi một lời tôi nói đều là sự thật, cô tin tôi đi!”
Lúc này Thẩm Thanh Lan đâu còn tâm trí nghe những lời này, cô chỉ muốn phanh thấy người trước mặt mình ngay lập tức. Hạng người mà cô ghét nhất trên đời chính là bọn buôn người. Những kẻ này thật sự đã mất hết tính người.
“Thanh Lan, bình tĩnh đi.” Thấy mắt của tên buôn người đã bắt đầu trợn trắng, Phó Hoành Dật vội ôm lấy Thẩm Thanh Lan. Nếu bạn này có chuyện gì ở đồn cảnh sát thì Thẩm Thanh Lan sẽ gặp rắc rối. Lý trí của Thẩm Thanh Lan được Phó Hoành Dật kéo về, cô dần dần buông lỏng tay. Điện thoại di động của Phó Hoành Dật bỗng đổ chuông, anh lập tức nghe máy, là một số lạ. Khi điện thoại vừa được kết nối, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, rồi đưa điện thoại cho Thẩm Thanh Lan. “Mẹ ơi.” Nghe thấy giọng trẻ con từ điện thoại, nước mắt Thẩm Thanh Lan lập tức tuôn rơi.