Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



“Chủ tịch, đã nhìn rõ chưa?” Thẩm Quân Trạch dửng dưng hỏi. Mà những cổ đông khác cũng đã lấy được bản sao phần văn kiện này, thấy rõ ràng nội dung phía trên, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào. Hai người này ba năm trước đã từng diễn một vở kịch, không ngờ ba năm sau lại tái diễn, chỉ là lần này, cán cân thắng lợi dường như đã nghiêng về phía Thẩm Quân Trạch. “Văn bản này là giả, mày lừa tao.” Lư Tiến Tài nói, định xé nát văn kiện.

Thẩm Quân Trạch về mặt thản nhiên, không chút hoang mang: “Nếu ông muốn xé thì cứ xé đi, trong tay tôi có rất nhiều bản sao, nếu không đủ, tôi có2thể cho ông thêm mấy bản cho xe cho đã tay.” Lư Tiến Tài mặt mày xanh mét: “Thẩm Quân Trạch, tao là bác ruột mày đấy.”

Thẩm Quân Trạch gật đầu: “Vâng, tôi biết, nếu ông không phải báo của tôi thì đến cơ hội đi vào phòng họp này cơ hội cũng không có đâu.” Ánh mắt cậu ta ngập vẻ trào phúng, bây giờ lại muốn chơi bài tình cảm với cậu ta sao? Những thứ đã làm trước đó thì sao? Lúc trước đối xử với cậu ta như vậy, liệu có từng nghĩ tới mình cũng sẽ có hôm nay hay không?


“Thẩm Quân Trạch, mày nhất định phải trở mặt với tao phải không?” “Ồ, thế này sao có thể gọi là trở vạch mặt được. Tôi9chỉ đang phơi bày sự thật thôi. Giống như lúc trước ông lên lớp tôi vậy. Tôi đóng học phí, bây giờ đã học xong rồi, đương nhiên phải thể hiện chút thành quả cho ông xem chứ, không biết ông có hài lòng với biểu hiện của tôi hay không?” Thẩm Quân Trạch cười híp mắt, nói năng cũng rất từ tổn.

Lư Tiến Tài lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Trạch, dần thu lại vẻ phẫn nộ trên mặt, ông ta vỗ tay: “Hay! Hay lắm, không hổ là con trai Thẩm Nhượng, rất có phong phạm của bố mày lúc trước, hiệp này coi như tao thua. Nhưng mà Thẩm Quân Trạch, cho dù mày có nắm giữ cổ phần lớn nhất công ty, những vị trí chủ tịch này6có làm được hay không, mày vẫn phải hỏi những vị cổ đông đang ngồi đây.”

Lư Tiến Tài có lý do để tin rằng những cổ đông này sẽ giúp mình, dù sao ban đầu là chính bọn họ đã tự tay nâng ông ta lên vị trí chủ tịch, cũng chính bọn họ đã gián tiếp giúp ông ta đuổi Thẩm Quân Trạch ra khỏi công ty, bây giờ nếu để mặc cho Thẩm Quân Trạch trèo lên, như vậy thì mỗi một người đang ngồi ở đây đều sẽ không có quả ngon để ăn. Mà ông ta cũng không tin Thẩm Quân Trạch có thể rộng lượng tha thứ cho bọn họ, cho nên vì lợi ích của bản thân, những người này sẽ đứng về phía ông0ta, Lư Tiến Tài rất có lòng tin vào điểm này.

“Bây giờ Quân Trạch là cổ đông lớn nhất của công ty, đương nhiên cũng chính là Chủ tịch của công ty chúng ta. Tôi là người đầu tiên ủng hộ cậu ấy.” Vương Phúc đứng dậy. Người thứ hai là Lương Điền: “Mặc dù bây giờ tôi không còn cổ phần nữa, nhưng tôi cũng ủng hộ Thẩm Quân Trạch làm Chủ tịch.”


Châu Kiến Nghiệp là người thứ ba, có sự ủng hộ của ba đại cổ đông trong công ty, trên mặt các cổ đông nhỏ khác cũng xuất hiện vẻ dao động.

Lư Tiến Tài không ngờ thật sự sẽ có người ủng hộ Thẩm Quân Trạch, trong lòng bối rối, ông ta lập tức nói: “Các người đừng7quên lúc trước cũng là bởi vì Thẩm Quân Trạch không có năng lực lãnh đạo công ty, không thể khiến công ty phát triển nên mới bắt nó nhượng chức, giao công ty lại cho tôi. Bây giờ mới được mấy năm, các người đã cho rằng nó thật sự có năng lực quản lý công ty rồi sao?” Mấy cổ đông nhỏ nghe thấy lời của Lư Tiến Tài liền hiểu là ông ta đang nhắc nhở bọn họ, Thẩm Quân Trạch có thù với bọn họ, nên giúp ai không nên giúp ai, trong lòng tự cân nhắc cho kỹ.

Thẩm Quân Trạch không giải thích mà chỉ ngồi yên lặng nhìn Lư Tiến Tài, cậu ta muốn nhìn xem Lư Tiền Tài còn thủ đoạn gì nữa.

Vương Phúc đứng dậy: “Mọi người yên lặng nào, trước hết nghe tôi nói đã. Lúc đó Quân Trạch còn trẻ, trẻ người non dạ, chưa thông thạo quản lý công ty, không thể lãnh đạo công ty là sự thật. Nhưng mấy năm nay, mọi người đều đã thấy rõ biểu hiện của Quân Trạch trong Tập đoàn quân Lan, hơn nữa một năm nay chắc hẳn mọi người cũng nghe nhiều đến thuộc làu chuyện liên quan tới đất đai sở hữu của Bác Khải, sự phát triển của Bác Khải chính là minh chứng tốt nhất cho năng lực của Thẩm Quân Trạch. Thử hỏi, một người có thể khiến cho công ty phát triển nhanh chóng như vậy liệu sẽ là một người vô dụng không hề có năng lực sao?”


Lời này của Vương Phúc khiến trên mặt những cổ đông nhỏ lại xuất hiện vẻ dao động.

Lư Tiến Tài phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Phúc, Vương Phúc không hề sợ hãi nhìn thẳng lại.

Lương Điền phụ họa nhắc nhở mọi người: “Các vị, Thẩm Quân Trạch trẻ hơn Lư tổng Lư Tiến Tài. Cậu ấy cũng có tương lai phát triển tốt hơn, bất kể là vì tương lai của công ty hay là vì lợi ích của mọi người, tôi đều cảm thấy nên để cử Thẩm Quân Trạch làm tân Chủ tịch của công ty chúng ta. Hơn nữa các vị đừng quên, Thẩm Quân Trạch là người của nhà họ Thẩm ở thủ đô, chỗ dựa của cậu ấy chính là Tập đoàn quân Lan. Quan hệ quen biết của cậu ấy cũng rộng và mạnh hơn Lư Tiến Tài, không phải tôi nói chuyện thực dụng, nhưng tất cả mọi người đều lăn lộn trong xã hội chắc chắn đều hiểu rõ tầm quan trọng của quan hệ và các mối quen biết. Ông có quan hệ càng tốt thì ông càng có thể khiến công ty phát triển lâu dài hơn. Hơn nữa, công ty này vốn do Thẩm Nhượng sáng lập, Thẩm Quân Trạch là con trai độc nhất của Thẩm Nhượng, bây giờ Thẩm Nhượng đã đi rồi, mấy lão già chúng ta đúng ra cũng nên giúp đỡ Thẩm Quân Trạch quản lý tốt công ty, giúp công ty phát triển lên một tầm cao mới.”

Lư Tiền Tài gào lên: “Các người đừng để Vương Phúc và Lương Điền lừa gạt. Thẩm Quân Trạch đúng là người của nhà họ Thẩm, nhưng Tập đoàn quân Lan là doanh nghiệp thể nào chứ? Nếu công ty chúng ta phụ thuộc vào nó, vậy thì còn là công ty độc lập hay sao? Đến lúc đó đừng nói là trở thành công ty con dưới trướng Quân Lan, đến cả quyền kinh doanh độc lập cũng không còn, mà mấy người các ông, hừ...” Tiếng cười lạnh cuối cùng của ông ta tràn đầy ác ý.


Thẩm Quân Trạch nhìn Lư Tiến Tài: “Cựu Chủ tịch à, ông đừng tung tin giật gân ở đây nữa. Thẩm Quân Dục là anh họ của tôi, sự phát triển đất đai sở hữu của Bác Khải không thể rời khỏi Tập đoàn quân Lan, những chuyện này, tôi đều thừa nhận, nhưng đúng như lời Giám đốc Lương Điền nói, xã hội này vốn chính là xã hội dựa vào quan hệ. Tôi có quan hệ, có năng lực, tôi có thể khiến công ty phát triển tốt hơn, các vị cổ đông cũng có thể có được lợi ích nhiều hơn, đây là chuyện một công nhiều việc, cớ sao lại không làm? Còn về phần cựu Chủ tịch đây, những chuyện ông làm sau lưng, đừng tưởng rằng nhà họ Thẩm không biết, bọn họ không chỉnh ổng bởi vì nợ nần giữa tôi và ông vẫn chưa tính toán rõ ràng, ông cho rằng bọn họ thật sự dễ dàng bỏ qua cho ông như vậy sao?”

Lúc đó Lư Tiến Tài ỷ vào việc nhà họ Thẩm không muốn quản chuyện của Thẩm Quân Trạch mà tha hồ bắt nạt cậu ta, tất cả những chuyện đó nhà họ Thẩm đều ghi tạc trong lòng, không quản không phải là bởi vì không quan tâm, mà là cảm thấy Thẩm Quân Trạch thiếu kinh nghiệm, cậu ta cần một khối đá mài dao, mà Lư Tiến Tài chính là khối đá mài dao tốt nhất. Đồng thời cũng muốn để lại Lư Tiến Tài cho Thẩm Quân Trạch tự xử lý, nểu Thẩm Quân Trạch không xử lý được thì đương nhiên nhà họ Thẩm đương nhiên sẽ ra tay. Dù gì thì Thẩm Quân Trạch cũng là con cháu nhà họ Thẩm, bọn họ có thể bắt nạt, nhưng người ngoài thì không thể.

Sắc mặt Lư Tiến Tài đã không còn tái mét nữa mà là còn đen hơn cả đáy nồi, ánh mắt nhìn Thẩm Quân Trạch ác độc: “Thẩm Quân Trạch, mày nhất định phải bức tao như thế sao?”

Thẩm Quân Trạch mỉm cười, vẫn giữ phong phái thân sĩ ngời ngời: “Ồ, chúng ta đang bàn bạc mà, hiện trong tay tôi đang nắm giữ 40% cổ phần công ty, là cổ đông lớn nhất công ty, lẽ ra sẽ trở thành Chủ tịch công ty. Mà các chú các bác cũng đã thừa nhận năng lực của tôi, bằng lòng ủng hộ tôi. Ông không thể vì năng lực bản thân không đủ mà cứ chiếm khư khư cái ghế không chịu nhả, phải không?”

“Quân Trạch nói rất đúng. Chủ tịch Lư, ông đã già rồi, nên ở nhà an dưỡng tuổi già đi thôi, chuyện của công ty cổ giao cho những người tuổi trẻ làm đi. Trong tay ông cũng nắm giữ nhiều cổ phần như vậy, lợi tức được chia hằng năm cũng là con số không nhỏ rồi, làm người ấy mà, cái gì nên thỏa mãn thì hãy thỏa mãn đi, tục ngữ đã nói, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.” Vương Phúc cười hào sảng nói.


Nhấn Mở Bình Luận