Lawrence cười khẽ, lùi sang một bên để Tô Tinh vào phòng
Phòng của gã cũng giống hệt thự phòng, bài trí rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy hết mọi ngóc ngách
Tô Tinh ngồi xuống ghế sô pha, rót hai ly rượu, đưa một ly cho Lawrence, gã cầm ly rượu lắc nhẹ, đưa lại gần mũi, ngửi nhưng không uống
Tô Tinh nhìn gã: “Sao? Sợ tôi bỏ thuốc độc?”
Lawrence thành thật gật đầu: “Ừm.”
Tô Tinh cười lạnh: “Gan anh bé như thể từ lúc nào vậy?” Nói xong, cô uống ly rượu của mình trước, uống một hơi cạn sạch, “Bây giờ còn sợ tối bỏ thuốc độc không?”
“Tô Tinh, thế này không giống em
Nói đi, đến tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Lawrence vẫn không uống rượu trong ly, gã rất cẩn thận
Rốt cuộc trong lòng Tô Tinh hận gã3đến nhường nào, gã rất rõ, bỗng dưng lại tìm gã uống rượu, kiểu gì cũng thấy kỳ lạ
Tô Tinh thấy thế, làm như hoàn toàn không trông thấy động tác của gã, mà chỉ lại rót cho mình một ly, cầm trong tay lắc lắc nhưng không uống: “Chỉ muốn tới tìm anh tâm sự thôi.” Trên mặt Lawrence hiện lên vẻ hứng thú: “Ồ, muốn tìm tôi nói chuyện phiếm sao? Thú vị thật đấy
Em nói đi, muốn tìm tôi nói chuyện gì?”
“Lawrence, tôi vẫn luôn có một câu hỏi
Trong căn cứ có nhiều nhân viên tình báo ưu tú như vậy, tại sao anh cứ nhất định phải giữ tôi lại, không cho tôi đi?”
Hai chân Lawrence bắt tréo, tựa người lên lưng ghế sô pha: “Tô Tinh, em nên biết là từ khi tổ chức thành lập cho tới0hôm nay, chưa từng có ai có thể phản bội tổ chức, những người dám phản bội đều đã chết rồi.”
“Ừm, tôi biết, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ muốn phản bội tổ chức, thứ tôi muốn chỉ là tự do mà thôi
Hơn nữa lúc trước hai chúng ta đã có ước định rồi, tôi chỉ làm việc cho anh trong thời hạn mười lăm năm
Là anh đã làm trái ước định giữa chúng ta trước.”
Lawrence gật đầu: “Ừm, có chuyện như vậy, nhưng phải làm sao đây? Tôi không nỡ bỏ em, cũng chỉ có thể làm trái ước định thôi
Muốn trách cũng chỉ có thể trách em quá hoàn hảo, hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật khiến tôi yêu thích không dứt nối
Em nói xem, tôi thích em như thế, sao mà nỡ thả em đi đây.”
Trong mắt5gã hiện lên vẻ si mê, ánh mắt nhìn Tô Tinh tựa như nhìn người yêu.
Trong lòng Tô Tinh thấy buồn nôn, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra tự nhiên: “Nhưng mà Lawrence, anh biết mà, thứ tôi muốn trước giờ chỉ là tự do
Tôi đã vào sinh ra tử vì anh mười lăm năm rồi
Nhiệm vụ anh giao cho tôi, không có lần nào thất bại, những thứ này chẳng lẽ còn chưa đủ để trả ơn cứu mạng của anh khi đó sao? Lúc trước đúng là anh đã cứu tôi, nhưng tôi không hề bán mình cho căn cứ, tôi khác với những người đó.”
“Tô Tinh, em đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy rồi mà sao vẫn còn ngây thơ vậy sao? Ở căn cứ này, Tôi chính là Thượng đế, tôi muốn ai sống, người4đó sẽ sống, tôi muốn ai chết, tuyệt đối không có ai sống đến ngày mai
Tôi đã đủ nhân từ với em rồi, chẳng lẽ em không hề cảm nhận được tấm lòng của tôi sao?”
“Ở trong căn cứ, tối đối xử với em bao dung nhất rồi đó
Lúc trước em trốn khỏi căn cứ, mặc dù tối có phải người đuổi giết em, nhưng trong lòng em tự hiểu rõ, thứ tôi muốn hoàn toàn không phải tính mạng của em
Đổi lại người khác, em cho rằng bây giờ hắn ta còn có thể tiếp tục sống mà đứng trước mặt tôi sao?”
“Tại sao trong lòng anh, tôi lại đặc biệt như thế?” Tô Tinh lại lắc lắc ly rượu, uống một hớp rượu
Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa, rất nhạt, nhưng lại rất dễ chịu
“Có lẽ là bởi vì9em hoàn hảo
Đối với những thứ hoàn hảo, con người ta luôn muốn chiếm làm của riêng.” Tối nay, dường như Lawrence vô cùng thành thật, gần như là Tô Tinh hỏi gì đáp nấy
Tô Tinh nhìn vào mắt của gã, đôi mắt đẹp chợt lóe lên, không để lại dấu vết mà tới gần gã hơn một chút.
“Lawrence
Anh còn nhớ Alice không?”
Cái tên Alice vừa thốt ra, sắc mặt Lawrence hơi ngẩn ra trong nháy mắt
“Alice.” Gã khẽ nỉ non cái tên này, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng
Tô Tinh thầm than một tiếng, quả nhiên! Xem ra lần này có thành công thật rồi
Tay cô đặt trước ngực Lawrence, nhẹ nhàng vẽ vài vòng: “Anh nhớ Alice không? Cô ấy là đứa em gái thân thiết nhất của anh đó.” Giọng cô rất dịu dàng, mềm mại tựa chiếc lông vũ nhẹ nhàng từ xẹt qua lòng Lawrence
Mùi thơm trên người cô dường như đậm thêm một phần, khiến thần sắc Lawrence dần dần trở nên mơ màng
Ngay lúc cô muốn tiến một bước, bàn tay cô đang đặt trước ngực Lawrence bỗng nhiên lại bị tóm lại, ánh mắt mơ màng của Lawrence tỉnh táo lại trong nháy mắt
Gã nhìn Tô Tinh chằm chằm, giọng nói âm u: “Em muốn làm gì? Còn nữa, sao em lại biết Alice?”.
Tô Tinh nhìn gã, ánh mắt trong veo: “Bởi vì em chính là cô ấy mà
Anh trai, anh quên em rồi sao? Em là Alice đây, Alice lớn lên cùng anh đây mà
Chúng ta đã từng cùng nhau chơi đùa dưới gốc cây anh đào, anh còn đích thân làm xích đu cho em mà, anh đã nói sẽ ở bên em cả đời, những chuyện này anh đã quên hết rồi sao?”
Tô Tinh rưng rưng nước mắt.
“Alice, đừng khóc, em biết anh sợ nhất là trông thấy em khóc mà.” Ánh mắt Lawrence vừa mới khôi phục vẻ minh mẫn lại lập tức trở nên mơ màng
Gã không kìm được mà đưa tay lên xoa mặt Tô Tinh, giọng nói dịu dàng: “Alice, thật sự là em sao?” Tô Tinh cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, gật đầu: “Anh, là em đây, em đã quay lại rồi, anh vui không?” Lawrence gật đầu: “Vui, không gì có thể vui hơn chuyện này
Alice, em có biết anh có nằm mơ cũng nhớ đến em hay không? Từng ngày, từng giây anh đều nhớ em
Nhưng em lại tàn nhẫn như vậy, rời bỏ anh, trước giờ chưa bao giờ chịu quay lại nhìn anh lấy một cái
Đúng là một con nhóc nhẫn tâm.”
Tô Tinh cười khẽ, hoạt bát nói: “Vậy nên bây giờ em đã quay lại rồi đây.” Lawrence ôm chặt lấy cô, siết chặt, giống như muốn hòa cô vào cơ thể mình: “Alice, anh không cho phép em rời bỏ anh nữa
Càng không cho phép có người ngấp nghé em, bất cứ ai muốn đưa em rời khỏi anh, anh sẽ khiến người đó sống không bằng chết.”
Bốn chữ cuối cùng lạnh đến thấu xương, ánh mắt Tô Tinh lóe lên, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Lawrence: “Anh, em sẽ không rời xa anh, cũng không có ai đưa em rời khỏi anh.” Cô chủ động ôm lấy Lawrence
Lawrence kéo cô ra, hôn lên đôi môi cô, tựa như người chết đuối đang khát cầu sự cứu rỗi.
Tô Tinh vô thức muốn đẩy gã ra, nhưng đành cố nhịn
Lawrence xé rách quần áo của cô, Tô Tinh vội nắm chặt lấy tay gã, nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhuốm màu đỏ tươi, tựa như con quái thú của gã.
“Đừng ở đây.” Cô nói.
Lawrence bế xốc cô lên, đi về phía giường
Gã nhẹ nhàng đặt cô lên giường
Lawrence đang định xoay người thì lại bị Tô Tinh giữ chặt lại: “Anh, để em.” Cô nghiêng người nằm bên cạnh Lawrence, khẽ lên tiếng, “Anh, nhắm mắt lại đi.” Lawrence nghe lời nhắm mắt lại, trong mắt Tô Tinh lóe lên sắc lạnh, một tay cởi cúc áo của gã ra, tay kia lại lần đến dưới gối, quả nhiên sẽ thấy một con dao găm
Cô biết Lawrence có thói quen đặt một con dao găm và một khẩu súng dưới gối đầu khi ngủ
Cô nắm chặt dao găm trong tay, giơ tay lên, đâm mạnh vào ngực Lawrence
Lawrence bỗng mở choàng mắt ra, dao găm cắm mạnh vào ngực trái gã, gã kêu lên một tiếng đau đớn rồi đâm một cú thật mạnh vào chính giữa ngực Tô Tinh, hất cô văng thẳng xuống đất
Gã rút con dao găm ra, lạnh lùng nhìn Tô Tinh đang nằm dưới đất, Tô Tinh phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người đứng lên rồi tấn công Lawrence.
Cú đâm vừa rồi mặc dù không trúng tim Lawrence, nhưng cũng đã khiến gã bị thương nặng, lại thêm việc gã rút dao găm ra kéo theo lượng lớn máu, nên lúc này, máu tươi đã nhuộm đỏ áo gã.
“Tô Tinh, em tự tìm chết.” Giọng gã như tới từ địa ngục
Tô Tinh cười lạnh: “Lawrence, đêm nay anh không chết thì là tôi chết.”
Hai người lao vào đánh nhau, Tô Tinh đánh nhưng miệng cũng không nhàn rỗi: “Lawrence, anh khiến tôi thấy ghê tởm, không ngờ lại ngấp nghé cả em gái ruột thịt của mình
Nếu tôi đoán không sai, Alice bị chính tay anh giết đúng không?”
Không sai, cô gái tên Alice trên tấm hình chính là em ruột của Lawrence, chỉ nhỏ hơn gã hai tuổi
Bọn họ lớn lên cùng nhau từ bé, tình cảm cực kỳ khăng khít.
Nhưng Lawrence lại yêu em gái của mình, thậm chí còn muốn chiếm cô thành người của mình
Sau đó, vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Alice, cô bất ngờ dẫn một chàng trai đến trước mặt gã, nói đây là chồng chưa cưới của cô.
Lawrence tựa như một con thú hoang lên cơn, điên cuồng chiếm giữ em gái mình, đồng thời tàn nhẫn sát hại chàng trai ấy ngay trước mặt em gái mình
Em gái gã muốn giết gã, nhưng cuối cùng cô lại bị Lawrence lỡ tay giết chết
Lời Tô Tinh nói đã kích thích thần kinh của Lawrence, ánh mắt gã lóe lên vẻ hốt hoảng trong giây lát
Trong đầu không ngừng hiện chuyện cũ bị gã giấu kín trong lòng.
Tô Tinh thấy thế, nhặt con dao găm dưới đất lên, đâm thẳng vào trái tim Lawrence
Gã nghiêng người, nhưng không tránh thoát được
Dao găm cắm thẳng vào lồng ngực gã, gã nhìn Tô Tinh với ánh mắt điên cuồng, nắm chặt tay cô, bẻ mạnh
“Rắc” một tiếng, sắc mặt Tô Tinh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tay của cô đã bị Lawrence bẻ gãy.
Cô nhanh chóng đổi sang tay kia, rút mạnh con dao găm ra, kéo theo một dòng máu tươi.
Lawrence lại nhấc chân đá trúng bụng Tô Tinh
Cô nhịn đau, lại đâm dao găm vào ngực gã: “Đi chết đi!” Lần này, cô đâm trúng ngay trái tim gã.
Tiếng ồn ở đây đã thu hút sự chú ý của người bên ngoài, cửa phòng bị đá ra
Lúc thủ lĩnh đội át chủ bài đi vào liền trông thấy Tô Tinh cầm dao găm đâm mạnh vào tim Lawrence
Hắn lập tức rút súng lục ra, bắn một phát về phía Tô Tinh
Cô lăn ra khỏi chỗ, tránh được một phát súng
Tiếng súng vang lên liên tiếp trong đêm tối.
Tô Tinh chạy về phía cửa sổ, nhún người một cái, nhảy thẳng ra ngoài từ cửa sổ
Tiếng súng vang lên trong đêm tối đã đánh thức người trong căn cứ
Bruce thầm nghĩ không hay rồi, vội vã lao ra khỏi nơi ẩn nấp, đúng lúc trông thấy Tô Tinh nhảy ra khỏi cửa sổ, bèn lập tức ném súng trong tay mình cho cô.
Tô Tinh nhận lấy súng, đồng thời ấn phần nhô lên trên mặt nhẫn.
“Tô Tinh, cô không sao chứ?” Bruce hỏi.
Tô Tinh lắc đầu: “Bị gãy tay! Lawrence đã chết rồi, chúng ta phải trốn mau thôi.”
Bruce không ngờ Tô Tinh lại thật sự thành công: “Đi theo tôi.” Anh kéo Tô Tinh chạy về hướng đông nam, phía sau bọn họ là tiếng súng vang lên không ngừng.